Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 736

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thật ra thì, bao gồm cả Bắc Đẩu, Thất Tinh trong đó, tất cả mọi người cơ bản đều cảm thấy, với tính tình không có liêm sỉ như vậy của Phong tỷ bọn họ, rất có thể nàng vốn cũng nhớ thương Tu La Chủ, về phía nàng bên này giải quyết rất dễ.
Nhưng mà, muốn để cho Tu La Chủ cảm mến Phong tỷ, lại còn phải cùng quan hệ... Đây không phải là đang nằm mơ sao!
Tu La Chủ không dưới cơn nóng giận trực tiếp diệt Không Sợ Minh bọn họ, cũng là không tệ rồi.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Bắc Đẩu, Thất Tinh và Thu Thủy toàn bộ đều trắng bệch, nhất là sau khi chú ý tới sắc mặt cực kỳ âm trầm của Tu La Chủ xong.
Hic, cái loại Cổ độc này bỏ vào người ai không được, hết lần này tới lần khác nhất định phải là Tu La Chủ!
Tư Dạ Hàn sau khi bắt đầu nghe được Diệp Oản Oản nói câu "Đã có người trong lòng", trái tim tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng, ngâm trong đầm băng lạnh giá thấu xương, lạnh đến cơ hồ ૮ɦếƭ lặng.
Chứ đừng nhắc tới tiếp đó Kỷ Hoàng lại nói ra câu kia, cơ hồ tương đương với đáp lại và ngầm thừa nhận…
Uy áp nguy hiểm quanh thân người đàn ông cơ hồ là trong nháy mắt trầm xuống che ngợp bầu trời, làm cho người khác kinh hãi run sợ, ngay cả Khương Viêm cũng đều rùng mình.
Xong rồi, xong rồi!
Lúc này thật là muốn chơi đùa đến hỏng hẳn rồi!
Thu Thủy âm thầm siết chặt tay thở dài. Nếu như nàng sớm đem Kỷ Hoàng mang tới một chút là tốt rồi, như vậy hết thảy mọi việc đều giải quyết dễ dàng, tùy thời có thể giải độc. Ngờ đâu chỉ trễ một bước mà sự tình đã trở thành như vậy!
Thu Thủy không có cách nào khác, chỉ có thể vội vã giải thích: "Tu La Chủ đại nhân, Minh chủ nhà chúng tôi cũng là bị hãm hại, đều là ám chiêu của gã Viên gia chủ kia! Minh chủ nhà chúng tôi tuyệt đối không phải là có ý định hạ độc đối với ngài, xin ngài minh xét..."
Chỉ tiếc, sau khi Thu Thủy nói ra lời này, sắc mặt người đàn ông không chỉ không được hóa giải, ngược lại càng thêm kinh người.
Lâm Khuyết ở một bên nhức đầu không thôi. Cô em à, cô nói lời này là càng thêm vạn tiễn xuyên tâm có được không?
Nếu như nha đầu kia cố ý hạ độc cho anh ta còn dễ nói...
Câu "Đã có người trong lòng" kia giống như một lời nguyền cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu, Tư Dạ Hàn chỉ cảm thấy một cổ *** khát máu xưa nay chưa từng có lăn lộn tàn phá ở trong người, cơ hồ muốn đem anh ta xé nát.
Anh cũng không biết mình làm cách nào khắc chế được *** muốn tại chỗ siết nàng vào trong ***g ***, ôm ấp nàng, hôn nàng, đưa nàng dung nhập vào máu xương cốt tủy…
Khí tức nguy hiểm đáng sợ như cuồng phong bão tố bỗng chớp nhoáng tiêu tan, một giây kế tiếp, chàng trai rốt cuộc cố đè xuống tâm tình mất khống chế của mình, tùy ý cất bước rời đi...
Bóng lưng cứng ngắc kia, lạnh đến mức giống như đang tự mình cất bước đi trên một khối hàn băng vĩnh cửu.
"Chủ... Chủ thượng!" Khương Viêm sững sờ, theo bản năng mà kêu một tiếng.
"Hừ, Không Sợ Minh! Hết thảy hôm nay, A Tu La bọn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Xin tự thu xếp ổn thỏa!" Khương Viêm cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ nhân tức giận đến như vậy, sau khi ném lại lời cay độc này, vội vã nối đuôi chủ nhân rời đi.
Lâm Khuyết do dự hướng về phía của Diệp Oản Oản nhìn một cái, vốn muốn nói gì, nhưng nơi này nhiều người lắm miệng, cái gì cũng không tiện nói, cũng chỉ có thể theo sát rời khỏi.
Bi thảm rồi, Cửu ca vào lúc này khẳng định tức đến nổ phổi, biển giấm sôi trào rồi…
Nha đầu kia, sẽ không phải là thật sự đã tìm ra được tình yêu mới rồi đấy chứ!?
"Tu La Chủ... Tu La Chủ!!" Thu Thủy đuổi theo ra tới cửa, nhưng mà người ta đã rời đi rồi.
Một lát sau, Thu Thủy sắc mặt trắng hếu quay trở về, "Lúc này sợ rằng thật muốn nguy rồi..."
Tu La Chủ bị Không Sợ Minh Chủ ám toán, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ đâu nha!
Sắc mặt của Thất Tinh cũng ngưng trọng dị thường, hiện tại không chỉ quan hệ đến tánh mạng của Phong tỷ, mà toàn bộ Không Sợ Minh sợ là cũng khó tránh được một kiếp.
Bắc Đẩu yếu ớt mở miệng nói, "Không đến nỗi vậy chứ, nếu như Phong tỷ ૮ɦếƭ rồi, Tu La Chủ cũng không sống được đâu..."
Thu Thủy lườm hắn một cái, "Hiện tại chỉ có thể hy vọng A Tu La không tìm ra được phương pháp giải Cổ độc. Bắc Đẩu, tôi còn chưa nói cậu đâu đấy! Tôi chẳng qua chỉ rời đi một chút mà thôi, cậu rốt cục là trông Tiểu Phong kiểu gì? Làm sao có thể để xảy ra chuyện như vậy?"
Đối mặt với chất vấn của Thu Thủy, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức: "Tôi bị oan... Tôi thậm chí đều không tiếc hy sinh chính mình rồi, là do Phong tỷ không cần được không?"
Thu Thủy sắc mặt tối sầm lại, "Cậu im miệng đi!"
Bên kia, Kỷ Hoàng mới vừa trao đổi với lão già tóc trắng một số vấn đề liên quan đến giải Cổ độc xong, ngay sau đó mở miệng nói: "Các vị cũng không cần quá mức lo lắng, việc giải Cổ độc, Thích lão sẽ làm hết sức."
Thất Tinh chắp tay mở miệng: "Đa tạ."
Bởi vì Thất Tinh và Bắc Đẩu vẫn còn ở nơi này, Kỷ Hoàng cũng không tiện nói nhiều, chỉ hơi gật đầu một cái đối với Diệp Oản Oản, ngay sau đó cùng lão già tóc trắng rời đi.
Kỷ Hoàng vừa đi, Bắc Đẩu lập tức tiến lại gần hỏi, "Thu Thủy, cô rốt cuộc là làm thế nào đem Kỷ Hoàng mời tới vậy, hắn ta tại sao phải giúp chúng ta chứ?"
Dù sao Không Sợ Minh bọn họ và thế lực của Kỷ Hoàng coi như cũng có ***ng chạm rồi, Kỷ Hoàng tại sao ngược lại còn muốn giúp bọn họ?
Thu Thủy ho nhẹ một tiếng nói, "Nhiều năm trước Kỷ Hoàng thiếu Tiểu Phong một món nợ nhân tình, lần này chẳng qua chỉ là muốn trả nợ phần nhân tình này mà thôi."
"Hả? Có không? Tôi làm sao lại không biết..." Bắc Đẩu cũng không hỏi nhiều, vẻ mặt đưa đám nói, "Phong tỷ, chuyện này phải làm sao bây giờ đây? Lần này sẽ không phải là ૮ɦếƭ chắc đi..."
Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào phương hướng ly khai của Tu La Chủ.
Một hồi lâu sau, con ngươi nàng rũ xuống, chậm rãi nhìn cánh tay của mình, nơi đó dường như còn sót lại chút hơi ấm của người đàn ông vừa mới đỡ nàng.
Cô nàng ánh mắt u ám, không nhanh không chậm mở miệng, "૮ɦếƭ chắc? Cũng chưa biết được..."
...
Cùng lúc đó, tại Không Sợ Minh.
Bên trong đại sảnh, sắc mặt Tam trưởng lão Lý Tư, âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước, các lão già ở bên cạnh, trên mặt cũng đều hiện lên vẻ tức giận.
Mới vừa rồi Viên gia bên kia đã truyền đến tin tức. Nguyên bản bọn họ đều cho rằng nữ nhân kia đi đến Viên gia, hẳn là tự tìm đường ૮ɦếƭ. Nhưng mà ai có thể ngờ được, Diệp Oản Oản không chỉ thành công *** Viên gia chủ, thậm chí còn đem toàn bộ Viên gia đều thâu tóm...
"Nữ nhân kia, lại có thể thật sự có bản lãnh này, làm sụp đổ Viên gia..." Một vị trưởng lão sắc mặt âm trầm, lạnh giọng mở miệng nói.
"Tôi nhận được tin tức, cô ta thuê lính đánh thuê." Tam trưởng lão Lý Tư lên tiếng.
"Lính đánh thuê?" Nghe được lời nói này, mấy lão già còn lại hơi sững sờ, thần sắc kinh ngạc, một người trong đó nhíu chặt chân mày: "Lính đánh thuê của nơi nào?"
"Nghe nói là có liên quan đến Nhiếp gia. Hừ, thực lực của cái gã Đại công tử Nhiếp gia đó, trong lòng các ông hẳn là cũng rõ ràng. Thủ hạ của hắn, giải quyết một cái Viên gia, vẫn không phải là chuyện dễ dàng..." Tam trưởng lão Lý Tư nói.
"Người thuộc phe của Ôn Tử Nhiên sắp quay trở lại. Thừa dịp thời gian này, nếu như còn không tìm ra chứng cứ nữ nhân kia là Minh chủ giả mạo, chúng ta cũng gặp phiền toái lớn..." Một lão già trong đám cắn răng nghiến lợi.
Nhưng mà, Tam trưởng lão Lý Tư lại khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm mở miệng: "Cứ yên tâm đi, chờ nữ nhân kia trở lại, cô ta liền có thể ૮ɦếƭ rồi."
Nghe Tam trưởng lão Lý Tư nói như vậy, hai lão già khác đều sững sờ, không hiểu được hàm nghĩa trong lời này của Lý Tư.
"Tam trưởng lão, ông nói thế này là có ý gì? Nếu như không tìm ra được chứng cứ nữ nhân kia là Minh chủ giả mạo, ngàn vạn lần không nên động thủ. Đừng quên, chúng ta trước đó đã cùng mấy trận doanh khác định ra quy củ..." Một lão già tóc trắng cau mày nói.
"Tôi đã nói như vậy, tất nhiên là đã tìm được chứng cớ." Tam trưởng lão Lý Tư khẽ mỉm cười.
Lý Tư vừa dứt tiếng, lão già tóc trắng sắc mặt kinh ngạc: "Tam trưởng lão, lời này là thật?"
"Đương nhiên." Tam trưởng lão Lý Tư hướng về ngoài cửa nói: "Đem người mang vào cho ta!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc