Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 709

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Đã như vậy…" Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, lại chỉ vào Yến gia gia chủ, nói: "Từ nay về sau, số lượng tiến cống hàng tháng của Không Sợ Minh, sẽ do Yến gia thay Không Sợ Minh các ngươi gánh vác."
Lời này của Tư Dạ Hàn vừa nói ra, không nói đến đám người Yến gia cũng như thủ lĩnh các thế lực ở đây, ngay cả đám người Diệp Oản Oản cùng Thất Tinh Bắc Đẩu cũng sững sờ tại chỗ, mặt đầy mộng bức...
Chuyện này mắc mớ gì đến Yến gia?
Yến gia gia chủ kinh ngạc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, còn cho là mình nghe lầm. Nhưng nhìn thấy thần sắc của đám người Yến Vân cũng tương tự, lúc này mới vội vàng hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Tu La Chủ... Chuyện này... Chuyện này là có ý gì? Số lượng tiến cống của Không Sợ Minh, vì sao Yến gia chúng ta lại phải gánh?"
Trên trời dưới đất, trong sơn hà này, sao lại có loại đạo lý này?
Bọn họ cùng Không Sợ Minh không quen không biết, dựa vào cái gì phải gánh giúp Không Sợ Minh việc tiến cống hàng tháng?
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn lại hờ hững mở miệng nói: "Nhiều năm trước, Yến gia cùng Không Sợ Minh từng có mấy lần hợp tác kinh tế. Yến gia thiếu nợ Không Sợ Minh một khoản tiền lớn, có đúng không?"
Nghe được lời nói này, chân mày Thất Tinh hơi hơi nhíu lại. Nếu không phải là Tu La Chủ nhắc tới, chuyện này, ngay cả hắn cũng đã sắp quên bẵng đi mất rồi.
Trước khi Không Sợ Minh Chủ mất tích, quả thực có từng cùng với Yến gia hợp tác kinh tế. Lần hợp tác cuối cùng, Yến gia thiếu nợ Không Sợ Minh một khoản tiền lớn không trả. Mà sau đó, Không Sợ Minh Chủ mất tích, Yến gia lại lơ đẹp món nợ này, cũng chưa từng nhắc lại lấy một lần. Cho dù Không Sợ Minh ba lần bốn lượt thúc giục, Yến gia lại lấy đủ loại lý do để từ chối, không muốn đem tiền nợ trả lại cho Không Sợ Minh...
Năm đó chuyện này gây nhốn nháo, Tu La Chủ đương nhiên cũng biết được.
"Lão bất tử không biết xấu hổ nhà ngươi, thiếu Không Sợ Minh chúng ta nhiều tiền như vậy, đến bây giờ cũng không hề đề cập tới một câu. Tu La Chủ không nhắc, ta cũng đã sắp quên rồi!" Bắc Đẩu chỉ vào Yến gia gia chủ, mở miệng chửi ầm lên.
Giờ phút này, Yến gia gia chủ mặt già đỏ lên, bỗng nhiên vạn phần nổi nóng. Cái gã Tu La Chủ này rốt cuộc là có ý gì, tiền nợ bọn họ thiếu Không Sợ Minh, đó là chuyện nhiều năm trước rồi, cho tới bây giờ lại lôi ra là có ý gì?
Huống chi, đây là chuyện giữa bọn họ và Không Sợ Minh, cùng A Tu La lại có quan hệ gì? Cái gã Tu La Chủ này không thu được tiền tiến cống của Không Sợ Minh, cũng không thể đè đầu bọn họ mà thu bù như vậy chứ?
Yến gia gia chủ tràn đầy vẻ không phục, hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Tu La Chủ... Quyết định lần này của ngài, có phải là không công bằng hay không? Lại nói, chuyện này, là chuyện riêng của Yến gia chúng ta cùng Không Sợ Minh…"
Ngụ ý của Yến gia gia chủ đã rất rõ ràng. Đây là chuyện riêng, không tới phiên A Tu La, thậm chí còn là Tu La Chủ quan tâm! Bọn họ cũng không phải là thế lực chi nhánh của A Tu La.
Trong mắt Tư Dạ Hàn hiện ra một tia hàn quang khó hiểu, đôi con ngươi như muốn hấp nhi*p linh hồn người khác, chậm rãi nhìn về phía Yến gia gia chủ, lãnh đạm thờ ơ mở miệng: "Nói như vậy, ngươi là đang chất vấn ta?"
Nghe được lời này của Tư Dạ Hàn, cộng thêm ánh mắt lạnh giá thấu xương kia, lại khiến cho thân thể Yến gia gia chủ khẽ run lên, trên trán thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
Mãi đến giờ phút này, Yến gia gia chủ lúc này mới ý thức được, chính mình đến tột cùng là đang nói chuyện cùng với người nào...
Đầu óc bị cơn tức giận làm cho mê muội dần dần hồi tỉnh, Yến gia gia chủ lắc đầu liên tục, hướng về Tư Dạ Hàn nói: "Không không không... Tu La Chủ, ta không phải là có ý này! Cũng không hề hoài nghi chút nào về ý của Tu La Chủ ngài. Ta chẳng qua là... quyết định vậy đi!!"
Cuối cùng, Yến gia gia chủ thở dài một tiếng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Nếu Yến gia không có ý kiến, vậy cứ theo lời ta nói, thay Không Sợ Minh tiến cống hàng tháng, mãi đến khi nào bàn giao xong đủ số tiền nợ." Tư Dạ Hàn đem ánh mắt thu hồi, mở miệng nói.
Đám người Yến gia hận đến nghiến răng, nhưng lại không có một ai dám nghi ngờ quyết định của Tu La Chủ. Cuối cùng, phẫn hận nhìn về phía đám người Diệp Oản Oản cùng Thất Tinh Bắc Đẩu, chỉ có thể đem món nợ này tính vào trên người Không Sợ Minh.
Lúc này, trong một xó xỉnh của trang viên cách đó không xa, Lâm Khuyết dáo dác mà ló đầu ra, đang đánh giá nhất cử nhất động tại khuôn viên.
Mắt thấy Tư Dạ Hàn thiên vị đến mức nghiêng ngả hẳn sang một bên rồi, Lâm Khuyết xạm mặt lại, đồng thời trong lòng không khỏi thay Yến gia mặc niệm. Cái Yến gia này đắc tội ai không được, lại nhất định phải đắc tội Diệp Oản Oản...
Như vậy, Cửu ca nhà mình, có thể không bắt bọn họ khai đao sao?
Đáng ૮ɦếƭ nhất chính là, cái con ả Yến Vân kia lại còn dám tự xưng mình là phu nhân Tu La Chủ...
Trong trang viên, Bắc Đẩu kinh ngạc nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng nói: "Phong tỷ... Tỷ cùng gã Tu La Chủ kia... chẳng lẽ cũng có một chân sao? Nếu không, hắn ta làm sao lại giúp chúng ta như vậy?"
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ co giật, hận không thể một cái tát tát ૮ɦếƭ Bắc Đẩu.
Chỉ bất quá, giờ phút này mà nói, Diệp Oản Oản cũng không rảnh nói nhảm với Bắc Đẩu, tinh thần tập trung toàn bộ trên người Tu La Chủ kia.
Chỉ chốc lát sau, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói: "Không Sợ Minh Chủ, xử lý như vậy, ngươi có dị nghị gì không?"
Diệp Oản Oản há miệng, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói: "Không có!"
Cái gã Tu La Chủ này đều đã đem sự tình xử lý đến mức này, tuy nói là để cho Không Sợ Minh tiến cống hàng tháng, nhưng trên thực tế, lại chẳng hề có liên quan gì đến ngay cả một xu một cắc của Không Sợ Minh nữa là…. Lượng tiền tiến cống hàng tháng kia, là Yến gia chi ra, không hề quan hệ gì với Không Sợ Minh.
"Được!" Tư Dạ Hàn lại hướng về mọi người trên khuôn viên nhìn lại, lãnh đạm nói: "Các vị, có gì dị nghị không?"
Nghe được lời này của Tư Dạ Hàn, mọi người trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nào dám có dị nghị gì.
Nguyên bản, mọi người vốn muốn nhìn một chút kết quả của cái cô nàng Không Sợ Minh Chủ này sẽ thảm đến mức nào, nhưng lại không một ai có thể nghĩ đến, Không Sợ Minh ngay cả một chút thua thiệt cũng chưa hề ăn, mà Yến gia đã gặp vận rủi lớn...
Thấy không có ai mở miệng, Tư Dạ Hàn lúc này mới thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Nếu sự việc số lượng tiến cống hàng tháng đã xử lý xong, vậy nói một chút về chuyện của Yến gia."
"Chuyện của Yến gia..."
Nghe tiếng, mọi người thần sắc quái dị. Cái Yến gia này, còn có chuyện gì...
"Sau khi ta rời đi, Yến Vân của Yến gia, giả mạo phu nhân của ta, nhiều lần điều động thành viên thuộc thế lực A Tu La, giúp Yến gia tiêu diệt chướng ngại." Tư Dạ Hàn hờ hững mở miệng, trong thanh âm, dù chưa hề lộ ra mảy may tức giận, nhưng lại làm người ta kinh hãi.
"Khương Viêm."
Tư Dạ Hàn nhìn về phía nam tử tóc đỏ bên cạnh.
Nghe gọi, nam tử tóc đỏ tiến lên một bước.
"Chuyện này, phải xử lý như thế nào?" Tư Dạ Hàn nói.
"Yến Vân của Yến gia giả mạo phu nhân Tu La Chủ, to gan lớn mật điều động thế lực A Tu La, dựa theo quy củ của A Tu La chúng ta, phải đem Yến gia diệt trừ. Chỉ bất quá, chuyện này là do Yến Vân một người gây nên, cũng không có quan hệ gì với người của Yến gia bên cạnh, nên chỉ tru diệt Yến Vân." Nam tử tóc đỏ nói.
Nam tử tóc đỏ vừa dứt tiếng, sắc mặt Yến Vân trắng bệch hoàn toàn, không cách nào tin nổi.
"Ừm." Tư Dạ Hàn nhàn nhạt đáp ứng: "Vậy sẽ do cậu xử lý."
Dứt lời, Tư Dạ Hàn đứng dậy, được đông đảo thành viên A Tu La hộ tống, rời khỏi nơi này.
"Chuyện này... Tu La Chủ... Đây là hiểu lầm!!" Yến gia gia chủ tê liệt ngã xuống đất như bùn nát.
Rất nhanh, nam tử tóc đỏ ở trước mặt của mọi người, đang lúc mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ một chưởng, liền đã đánh cho Yến Vân đang đứng cạnh Yến gia gia chủ ngã gục tại chỗ.
Đối với Yến gia, A Tu La căn bản không để ở trong mắt. Cho dù Yến gia ghi hận trong lòng, đối với A Tu La mà nói, cũng chẳng hề quan trọng gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc