Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 644

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể?"
Vào giờ phút này, toàn bộ mọi người của Không Sợ Minh đều trố mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ kinh ngạc sợ hãi.
Thành viên Không Sợ Minh ở đây, có mấy người là thành viên tương đối lâu năm của Không Sợ Minh, cho nên đối với chiêu thức võ học của Minh chủ nhà bọn họ, cũng không mấy xa lạ.
Nhưng mà, Minh chủ ban đầu nói muốn về nhà thăm cha mẹ, sau đó ngay cả tin tức cũng hoàn toàn không có, lại không bao giờ xuất hiện nữa!
Không Sợ Minh từng tiêu tốn rất nhiều thành viên cùng thời gian để đi tìm Minh chủ, chỉ tiếc, nhiều năm qua, lại không hề tiến triển chút nào…
Thất Tinh trân trối nhìn chòng chọc cô gái, mặt đầy vẻ nghi ngờ không thôi.
"Ngài... Ngài là... Minh chủ đại nhân?" Một thành viên Không Sợ Minh trong số đó, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trên mặt tràn đầy vẻ khi*p sợ và hoảng sợ.
Lão già mới vừa rồi bị Diệp Oản Oản dùng một chỉ đánh bay, khóe môi trào ra một vết máu đỏ thẫm, sắc mặt đại biến.
Từ lực đạo và góc độ của chỉ pháp vừa rồi mà nói, cô gái này và Minh chủ năm đó giống nhau y hệt.
"Ngươi... Ngươi!!"
Năm đó, lão ta thường xuyên làm bao cát sống để Minh chủ luyện tập! Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi cô bé này ra tay, lão càng cảm thấy mình như quay ngược thời gian, về thời điểm xa rất xa đó cùng Minh chủ bồi luyện…
Cái cảm giác bị đánh này, quá quen thuộc!
"Minh... Minh chủ!!" Lão già nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thân thể khẽ run, chậm rãi đi tới Oản Oản, khó tin mở miệng.
"Minh chủ... Là ngài à?" Lão già thất thần nhìn lấy Diệp Oản Oản, đáy mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Một chiêu vừa rồi của Diệp Oản Oản hoàn toàn là hành vi trong tiềm thức bộc phát dưới nguy cơ mãnh liệt, thời điểm nàng lại muốn tiếp tục, trong đầu lại trống rỗng rồi.
Trong lúc nàng đang lo lắng, liền đột nhiên nghe được người của Không Sợ Minh nhìn chằm chằm nàng, gọi nàng là Minh chủ, nhất thời bối rối một chút…
Nàng tự nhiên biết rõ, Minh chủ Không Sợ Minh, chính là kẻ cùng hung cực ác trong truyền thuyết, mất tích nhiều năm, Tóc Húi Cua ca.
Nhưng những người này, còn có lão già hung thần ác sát đó nhìn chằm chằm nàng, kêu nàng Minh chủ là có ý gì?
Lúc này, trong đầu Diệp Oản Oản linh quang lóe lên, chợt nhớ tới, thời điểm tại Hoa quốc, từng gặp những thành viên bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh. Khi đó bọn họ cũng đem mình nhận nhầm thành Không Sợ Minh minh chủ…
Chẳng lẽ, chính mình cùng Không Sợ Minh minh chủ thật sự có chỗ nào đó tương tự?
Nếu không bọn họ không có khả năng nhiều lần nhận sai lặp đi lặp lại như vậy.
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Diệp Oản Oản, nhưng những thắc mắc vốn muốn bật thốt lên toàn bộ đều nuốt trở vào.
Nếu như nàng phủ nhận nàng không phải là Không Sợ Minh minh chủ, chỉ sợ chính mình cùng tất cả mọi người Chu gia đều ૮ɦếƭ chắc.
Nếu bọn họ đã nhận lầm mình thành Minh chủ Không Sợ Minh…
Vậy không bằng tương kế tựu kế...
Đến lúc đó, không chỉ có thể cứu được Chu gia, ngay cả mình cũng có thể sống sót.
Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt Diệp Oản Oản lập tức thay đổi.
Mặc dù nàng hoàn toàn không biết Minh chủ Không Sợ Minh có hình dáng gì, bất quá, căn cứ tin đồn từ ngoại giới, tính cách của gã Tóc Húi Cua ca đó cũng có thể hơi hơi đoán ra được một chút.
Ngược lại đều là đường ૮ɦếƭ, không bằng liều một lần!
Là thời điểm thể hiện ra kỹ thuật diễn xuất chân chính của nàng…
Sau khi Diệp Oản Oản nghe đến tiếng kêu “Minh chủ” của lão già, bày ra bộ dáng không thèm đếm xỉa tới, mặt đầy vẻ chán ghét nhìn lướt qua lão già, "Kêu cái rắm!"
Sau khi tiếp xúc biểu tình ghét bỏ của cô gái, lão già lại giống như là càng xác định, lảo đảo đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Thuộc... Thuộc hạ vô năng!! Ngay cả một chiêu của Minh chủ ngài cũng đều không tiếp nổi, mong rằng Minh chủ thứ tội…! Không phải là thuộc hạ vi phạm Minh chủ dạy bảo, không dốc lòng tu luyện võ thuật, mà là... mà là thật sự quá lớn tuổi!! "
Lão già vừa còng lưng cúi đầu nơm nớp lo sợ giải thích, vừa cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái, tiếp tục nhận sai, "Minh chủ, mới vừa rồi là thuộc hạ có mắt như mù, lại có thể không thể nhận ra ngài..."
Lão già nói xong, đáy mắt thoáng qua một vệt tinh quang, tiếp tục mở miệng nói, "Chẳng qua là, mới vừa rồi, vì sao Minh chủ ngài... lại không nói rõ thân phận?"
Quả nhiên là không dễ dao động như vậy, đây là đang thử thăm dò nàng đây!
Diệp Oản Oản suy đoán cách nghĩ của Tóc Húi Cua ca một chút. Nếu như nàng ở bên ngoài phóng đãng lâu như vậy không quay về, nếu như không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy khẳng định chính là vẫn chưa chơi chán nên không muốn trở về thôi?
Vì vậy, Diệp Oản Oản "Xì" một tiếng, "Nói cái gì mà nói? Đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói bậy bạ! Ai nói ta là Minh chủ của các ngươi rồi hả?"
Nếu như Diệp Oản Oản nói thẳng mình chính là Minh chủ của bọn họ, bọn họ có khả năng còn chưa tin; nhưng Diệp Oản Oản dùng phương pháp ngược lại, đột nhiên phủ nhận, bọn họ liền bối rối.
Lão già quả nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhất thời mặt đầy đau khổ, nhìn biểu tình kia dường như muốn khóc, "Minh chủ, ngài đừng đùa nữa mà! Cõi đời này trừ ngài, còn có ai có khả năng sử dụng ra chiêu mới vừa rồi được? Cảm giác ngài đánh thuộc hạ, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nhận lầm đâu! Nếu Minh chủ ngài lần này trở về rồi, cầu xin ngài ngàn lần vạn lần chớ có chạy nữa!
Bởi vì ngài rời đi quá lâu, mấy năm nay, có thay đổi rất lớn về tướng mạo, cho nên, thuộc hạ trong lúc nhất thời cũng không thể lập tức nhận ra ngài. Xin Minh chủ thứ tội!"
Nghe thấy lão già nói như vậy, Diệp Oản Oản mới tỏ vẻ muốn lảng tránh, nhưng cuối cùng “bất đắc dĩ” bị phát hiện, "Phiền toái!"
Lão già liền vội vàng nịnh hót vuốt ௱ôЛƓ ngựa: "Tại Độc Lập Châu, dám cầm súng đi ra ngoài, chỉ sợ cũng chỉ có Minh chủ ngài! Mới vừa rồi tại sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ…!"
Lão già nói xong, ít nhiều có chút ảo não. Nếu như có thể thông qua chi tiết đó để phát hiện ra Minh chủ sớm hơn một chút, chính mình cũng không đến nỗi bị đánh như vậy…
"Cô..." Thiếu niên Thất Tinh ngơ ngác nhìn chăm chú cô gái trước mặt mình.
Diệp Oản Oản mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền chú ý đến Thất Tinh, nhất thời lông mao cả người đều dựng đứng cả lên rồi. Tiểu thiếu niên này cũng không phải là nhân vật dễ trêu, so với lão già này còn khó đối phó hơn.
Diệp Oản Oản tận lực ổn định tinh thần, khóe miệng hơi hơi dương lên, thần sắc bình tĩnh hướng về thiếu niên nhìn lại.
"Cô... Thật sự là tỷ tỷ?" Thất Tinh tiến lên một bước, trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh rất khó nhận ra.
"Tỷ tỷ?"
Diệp Oản Oản nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, sao rồi... Gã Thất Tinh của Không Sợ Minh này, là em trai Minh chủ sao?
Em trai ruột, hay là người quen?
Vô luận là loại nào, nếu như là đối đãi với lời của đệ đệ, phương thức nói chuyện cùng ngữ khí kia, có phải là nên có chút thay đổi hay không?
Nhìn tác phong làm việc của Không Sợ Minh, thân là Minh chủ Tóc Húi Cua ca, nhất định là đại hung đại ác nhân. Người như vậy, đối với em trai, rốt cuộc nên có dạng thái độ gì…
Cảm giác này, dường như có chút không nắm chắc được à nha!
"Thất Tinh, làm sao, không nhận biết tỷ tỷ?" Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Diệp Oản Oản thay đổi phương thức nói chuyện của chính mình, thêm vào đó một chút ôn nhu và nhớ nhung, nhưng cũng không mất đi sự uy nghiêm.
Chắc là loại cảm giác này đi...
Trái tim Diệp Oản Oản đều thót lên tới cổ họng. Vào giờ phút này, có khả năng một chữ nói sai của nàng, chính là họa sát thân.
Thất Tinh nhìn nàng chằm chằm, im lặng không nói gì, thần sắc tựa hồ có chút phức tạp.
Lúc này, thành viên khác của Không Sợ Minh cũng đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Nàng nhất định là Minh chủ Tóc Húi Cua ca của chúng ta! Nếu không, làm sao có thể sẽ có độc chiêu của Tóc Húi Cua ca được? Năm đó Thất gia xin Minh chủ dạy cậu ta một chiêu nửa thức, nhưng mà thiên phú của Thất gia, học nửa năm cũng không học được..." Một thành viên Không Sợ Minh nào đó, mặt đầy kích động nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc