Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 602

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhiếp Vô Danh sau khi nộp "sinh hoạt phí", và xin nàng vài tấm hình, rất nhanh lại tan biến không còn tăm hơi.
Diệp Oản Oản vốn là muốn hỏi thăm hắn tiến triển của “dự án” tìm kiếm cha mẹ ruột của Đường Đường, cũng không kịp.
Cái tên này thật sự là to gan nha! Hắn cứ yên tâm như vậy, không hề sợ một hôm nào đó nàng bỗng nổi thú tính, đem Đường Đường bắt cóc đi sao?
Diệp Oản Oản cất bước lên lầu, Đường Đường đã được Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng đặt trên giường, cậu nhóc đang ngủ say sưa ngon lành.
Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, hôn trên gò má của Đường Đường một cái.
Lúc này, Tư Dạ Hàn từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc: "Qua đây."
Diệp Oản Oản nhất thời ngoan ngoãn đi về phía chiếc ghế sa lon, "Vâng."
Tư Dạ Hàn liếc nhìn nơi gót chân nàng bị giày cao gót mài rách mất một miếng da, cẩn thận đem chân của nàng đặt ở trên đùi mình, sau đó bôi thuốc cho nàng.
Diệp Oản Oản không thích, cũng không giỏi mang giày cao gót. Tối nay vì muốn trang bức, nên đã chọn loại rất cao. Thế nên toàn bộ buổi dạ tiệc, nàng cứ cảm thấy mình y như một nàng tiên cá mắc cạn vậy.
Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn cầm chiếc dép xuất hiện, nàng quả thật là muốn đoạt lấy ngay!
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, thưởng thức khuôn mặt chàng trai đang chuyên tâm xoa thuốc cho mình, xuýt xoa vì vẻ đẹp trai của anh lúc này càng trở nên hấp dẫn. Bỗng nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện một ảo giác, giống như một màn này đã từng quen lắm…
Ban đêm yên tĩnh, động tác của chàng trai bôi thuốc cho cô vô cùng thuần thục, tựa hồ đã làm qua vô số lần. Bên cạnh trên giường, bánh bao nhỏ mềm mại núc ních vẫn đang ngủ say ngọt.
Một màn ôn nhu th*** này, quả thật là đủ để khiến kẻ phong lưu quy tâm, tướng quân tháo giáp, bất kể là giang hồ, chiến trường hay là sông sâu, sa mạc rộng, cũng không sánh nổi với giờ phút này được ở bên cạnh anh.
Tư Dạ Hàn thấy thiếu nữ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, nhìn nàng một cái: "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản nâng cằm lên lẩm bẩm, "Em đột nhiên đang suy nghĩ... Anh khi đó... Tại sao lại yêu em?"
Nghe được câu hỏi này, thần sắc Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, "Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Tò mò không được sao...?" Diệp Oản Oản lầu bầu, "Lúc ấy em bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ, còn vừa mập vừa xấu xí, muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, anh làm sao lại vừa ý em cơ chứ?"
Nàng đã từng hỏi qua vấn đề này, kết quả câu trả lời của Tư Dạ Hàn vô cùng mơ hồ, anh nói "Chỉ có mình em".
Câu "Chỉ có mình em" rốt cuộc là có ý gì?
Từ khi trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn phấn đấu vì tự do, sinh kế, và được ở bên cạnh người thân. Thật sự có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa.
Chẳng qua là vào một buổi tối đặc biệt như hôm nay, sự tò mò của nàng mới lại lặng lẽ dâng lên.
"A, em còn nhớ một năm trước khi chúng ta còn gây gổ, em đã từng hỏi qua anh vấn đề này, khi đó anh trả lời em... ‘Chỉ có mình em’... Rốt cuộc là có ý gì?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm hỏi.
Ánh trăng dìu dịu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò của người thiếu nữ.
Tư Dạ Hàn ngắm thần sắc u mê trên mặt cô nàng, thân ảnh cao lớn của anh dường như bỗng thoáng qua một chút buồn bã.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, biểu cảm của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt khiến cho cô sinh ra ảo giác, cả thế giới này chỉ có một mình anh cô độc.
Tại sao... lại lộ ra vẻ mặt như thế?
Không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm con ngươi sáng lấp lánh trong màn đêm của cô bé, chậm rãi mở miệng, "Bởi vì, anh chỉ có mình em."
Chỉ có mình em... Anh chỉ có mình em!!
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản cảm giác trái tim mình giống như bị vật gì bén nhọn đâm một cái, bỗng nhiên thắt lại.
Là cháu đích tôn của Tư gia, là gia chủ duy nhất, rõ ràng địa vị cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, được tất cả mọi người tôn kính như thần.
Tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, vì sao lại nói... Anh chỉ có mình cô?
Diệp Oản Oản càng ngày càng mê mang, chẳng lẽ... là kiếp trước nàng bỏ sót điều gì?
Hay là nàng quên mất chuyện gì trọng yếu?
Diệp Oản Oản cố gắng nhớ lại, lại phát hiện không thu hoạch được gì.
Kỳ quái, trí nhớ của nàng tốt như vậy, không có đạo lý chuyện từng phát sinh qua lại không hề có một chút ấn tượng nào?
Thời điểm nàng tiếp tục tập trung suy nghĩ, lại phát hiện chỗ sâu trong óc giống như bị ngoại lực gì đó công kích, truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng…
"Ngủ đi."
Cơ thể bỗng nhiên được một bờ *** ấm ấp ôm lấy, bên tai truyền tới âm thanh ôn nhu của Tư Dạ Hàn làm cho người ta vô cùng an tâm.
Nỗi đau đớn kia giống như ảo giác, tan thành mây khói.
Diệp Oản Oản gật đầu, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, có lẽ là do khoảng thời gian này áp lực quá lớn, quá bận rộn.
...
Mấy ngày sau, cao ốc tập đoàn Diệp thị.
Diệp Hồng Duy triệu tập tất cả cao tầng, mở ra một cuộc họp lớn của các thành viên Hội Đồng Quản Trị.
Trong phòng họp, bên trái của Diệp Hồng Duy, Diệp Thiệu An ngồi ở hàng trên cùng, tiếp đó là Diệp Y Y, bên cạnh Diệp Y Y chính là Cố Việt Trạch.
Mà bên tay phải của Diệp Hồng Duy là Diệp Mộ Phàm, bên cạnh Diệp Mộ Phàm chính là Diệp Oản Oản.
Các cao tầng của Hội Đồng Quản Trị ở đây, chỉ nhìn trật tự sắp xếp chỗ ngồi này, cũng đã trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh một tiếng.
Từ sau khi kết quả giải Kim Lan được công bố ra bên ngoài mấy ngày trước, cùng với sự tình trong buổi dạ tiệc được truyền ra, người của tập đoàn Diệp thị toàn bộ đều đã bàng hoàng.
Tất cả mọi người đều biết, công ty này, sợ là thời tiết muốn thay đổi rồi!
Diệp Hồng Duy ho nhẹ một tiếng, mở miệng, "Hai vị ngồi bên cạnh tôi, mọi người hẳn là đều đã biết, Tổng giám đốc của Chư Thần Thời Đại - Diệp Mộ Phàm, và Tổng Thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ - Diệp Oản Oản. Ngoài ra, mọi người đều biết, trước đây, chức vụ Tổng giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí là do Cố Việt Trạch, Cố tiên sinh tạm giữ."
Diệp Hồng Duy nói xong, hướng về Cố Việt Trạch nhìn lại, "Việt Trạch, khoảng thời gian này nhờ có cậu hỗ trợ."
Cố Việt Trạch bày ra phong thái hiền lành lịch sự, khiêm tốn mở miệng nói, "Chủ tịch Diệp, ngài khách khí rồi, đều là người một nhà, là lẽ đương nhiên."
Một bên, Diệp Y Y không nói một lời, trên mặt treo một nụ cười phóng khoáng khéo léo, nhưng mà đáy lòng đã sớm là một mảnh khói mù.
Mấy ngày nay nàng nghĩ qua vô số biện pháp, cũng hy vọng xa vời rằng lão gia tử sẽ không cảm thấy yên tâm đối với Diệp Mộ Phàm. Lại không nghĩ rằng, sự tình vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Diệp Hồng Duy thấy vậy, hài lòng gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, "Khoảng thời gian này sau khi khảo sát, năng lực của Mộ Phàm, chắc hẳn mọi người cũng đã biết quá rõ ràng. Cho nên, tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay, sẽ do Mộ Phàm đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí."
Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Hồng Duy phát ra, phòng họp đầu tiên là yên lặng một giây đồng hồ. Không ít người theo bản năng mà hướng về phía Diệp Thiệu An và Diệp Y Y nhìn lại, thần sắc tựa hồ có chút chần chờ.
Bất quá, vẫn có tiếng vỗ tay vang lên lẻ tẻ, cuối cùng toàn trường đều vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Chúng cao tầng giờ phút này đã thổn thức không thôi. Ai có thể ngờ tới, 3 năm trước đây, một nhà Diệp Thiệu Đình bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, vậy mà một ngày kia lại vẫn có thể trở về.
Diệp Mộ Phàm giờ đã xưa đâu bằng nay, bọn họ vẫn nên bảo trì thái độ trung lập, không nên đắc tội là được rồi.
Huống chi, bên cạnh cậu ta còn có Diệp Oản Oản, một trợ tá vô cùng cường đại…
Hai huynh muội này, cũng đều không phải là đèn đã cạn dầu.
Một người con rể như Cố Việt Trạch, bất luận nhìn thế nào, cũng không thể sánh bằng người cháu ruột như Diệp Mộ Phàm…
Kết quả như thế nào, hết thảy vẫn còn khó nói trước được!
Thấy đại cục đã định, Diệp Thiệu An rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng sức vỗ bàn một cái, "Con không đồng ý! Ba, tiểu tử này tính tình như thế nào, chẳng lẽ ba còn không rõ ràng hay sao? Ba hãy nghĩ lại thời điểm khi hắn còn ở tại công ty chúng ta lúc trước, đem công ty giày vò thành hình dáng gì?"
Diệp Hồng Duy nhìn đứa con thứ thiếu kiên nhẫn này của mình, hơi nhíu mày...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc