Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 574

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Mặc dù Tư Dạ Hàn nói như vậy, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm thấy không hề đơn giản như thế.
Chuyện trong tộc không đến nỗi khiến cho Tư Dạ Hàn phản ứng lớn đến vậy chứ?
Ngay cả nàng cũng không có bản lĩnh chọc cho Tư Dạ Hàn tức đến mức này...
Người nào trâu bò như vậy?
"Tối mai em phải dự buổi lễ trao giải giải thưởng Kim Lan?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Đúng vậy, sau khi buổi lễ kết thúc còn có dạ tiệc, phỏng chừng sẽ về muộn, anh và Đường Đường nhớ đi ngủ sớm một chút."
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Diệp Oản Oản tựa đầu vào bả vai của Tư Dạ Hàn than thở, "Hic, ngày mai là tới ngày trao giải rồi, thật nôn nao! Anh không có câu khích lệ nào muốn nói với em sao?"
Tư Dạ Hàn: "Đừng uống R*ợ*u."
Diệp Oản Oản: "Ơ..."
Thật là không hề gợi cảm chút nào...
...
Ngày hôm sau.
Diệp Mộ Phàm đã sớm đem tất cả mọi người kêu qua, bắt đầu lần lượt hóa trang cho bọn họ.
Diệp Mộ Phàm lăm lăm sát khí: "Ngày hôm nay coi như không lấy được giải thưởng, cũng phải chọc mù mắt chó của bọn họ!"
Cung Húc tóc kẹp đầy kẹp nhỏ, gật đầu phụ họa liên tục: "Không sai, chúng ta tuyệt đối có giá trị nhan sắc cao nhất trong tất cả các công ty! Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn * vô địch!"
* Đoàn quân có nhan sắc đẹp nhất trên thiên giới
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rúm lại.
Thịnh thế mỹ nhan thiên đoàn là cái quỷ gì...
Bất quá, nhìn qua giá trị nhan sắc của công ty bọn họ, ngược lại đúng là không có chỗ nào chê nha!
Nhất là sau khi trải qua Diệp Mộ Phàm quỷ phủ thần công tạo hình thiết kế tỉ mỉ như vậy, giá trị nhan sắc của bọn họ đã được phát huy đến mức tột cùng.
Diệp Oản Oản hướng về Hàn Thiên Vũ ngồi ở trên ghế sa lon, đã trang điểm xong nhìn một cái. Quả nhiên!
Quả nhiên là đẹp trai sáng sủa hơn nhiều!
Chú ý tới tầm mắt của Diệp Oản Oản, Hàn Thiên Vũ mở miệng hỏi: "Thế nào?"
Diệp Oản Oản khoát khoát tay, "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thiếu chút nữa bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho đui mắt."
Hàn Thiên Vũ nhất thời bật cười một trận, "Hôm nay cậu cũng rất tuấn tú."
Diệp Oản Oản: "Khách khí, khách khí!"
Lúc này, đang hóa trang cho Cung Húc, Diệp Mộ Phàm không biết thấy được cái gì, đột nhiên quát to một tiếng…
"Mịa nó! Cung Húc, tiểu tử ngươi là Biến th' sao? Ngươi không có việc gì lại đem y phục nữ qua đây để làm gì?"
Cung Húc thoáng cái nhảy cẫng lên, khẩn trương không dứt đem cái túi xanh xanh đỏ đỏ trong tay Diệp Mộ Phàm đoạt lại: "Đưa cho tôi, đưa cho tôi! Đừng ***ng! Đụng hư rồi tôi liều mạng với anh..."
Diệp Oản Oản hướng về phía Cung Húc nhìn lại, "Y phục nữ?"
Cái con yêu tinh này lại bày trò gì vậy?
Cung Húc ủy ủy khuất khuất ôm lấy túi hướng về Diệp Oản Oản nhìn sang, than thở mở miệng, "Ai, Diệp ca ca, lời trước đây anh dặn tôi không sai! Sớm biết có ngày hôm nay, tôi lúc đầu tại sao không cố gắng thêm một chút!? Chỉ cần cố gắng hớn một chút, hiện tại sẽ yên tâm hơn nhìn anh tránh không thoát kiếp mặc đồ nữ! Quả thật là hối hận không kịp..."
Diệp Oản Oản không còn gì để nói, nàng lúc nào đã nói qua lời như vậy hả? Đúng là không nên tùy tiện đem bản thân ra cá cược mà!
Hơn nữa, trọng điểm của hắn không phải là muốn được gặp mứt hoa nhỏ sao?
Tại sao hiện tại chỉ nhớ kỹ việc để nàng mặc đồ con gái như vậy hả?
Khẩu vị thằng này cuối cùng nặng đến cỡ nào?
Cung Húc nháy mắt, chưa từ bỏ ý định nhìn về phía Diệp Oản Oản, trên mặt đầy nụ cười, răng nanh hồ ly như ẩn như hiện, "Diệp ca ca, anh thật sự không xem xét mặc thử một chút sao? Rất đẹp mắt đấy! Thật sự, thật sự!"
Diệp Oản Oản tiện tay lấy quần áo Cung Húc mua ra nhìn một cái, kết quả khuôn mặt trong nháy mắt tối sầm, "Cái này là cái quỷ gì?"
Giời ạ!
Lại là váy công chúa...
Hơn nữa phía trên ít nhất có mấy trăm con bướm nhỏ lấp lánh.
Đây là cái thẩm mỹ thần kỳ gì vậy?
Bắt nàng mặc đồ chơi này, không bằng để cho nàng đi ૮ɦếƭ đi còn hơn.
Không hiểu sao lại nhớ tới thời điểm năm đó não tàn phối đồ y như quái vật…
Diệp Oản Oản sậm mặt, đem quần áo ném trở về: "Cậu tự mình giữ lấy mà mặc!"
Diệp Oản Oản đang phụng bồi Hàn Thiên Vũ ngồi chung ở trên ghế sa lon chờ Cung Húc và Lạc Thần, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tên người gọi đến là Hứa Dịch.
Vào lúc này Hứa Dịch gọi điện thoại cho nàng làm cái gì?
Diệp Oản Oản hoài nghi cầm điện thoại di động lên, đi ra hành lang không người bên ngoài nghe điện thoại.
"Alô, Hứa quản gia?"
Diệp Oản Oản mới vừa nối máy, đầu kia điện thoại di động lập tức truyền tới âm thanh nôn nóng vạn phần của Hứa Dịch, "Oản Oản tiểu thư, cô cùng Cửu gia gây gổ?"
Diệp Oản Oản bị hỏi mà mặt đầy mê mang, "Hả? Cãi nhau? Không có mà, chúng tôi rất êm đẹp!"
Hứa Dịch vội la lên: "Không có khả năng! Vậy... Vậy Cửu gia làm sao lại đột nhiên nóng nảy như vậy..."
Diệp Oản Oản nghe vậy không còn gì để nói, "Này! Anh ấy nóng nảy cũng không nhất định là bởi vì tôi chứ? Sao cái mũ nào cũng chụp hết lên đầu tôi vậy hả!!"
Giọng nói của Hứa Dịch đã sắp muốn khóc, đầu kia điện thoại di động dường như còn kèm theo âm thanh đổ vỡ huyên náo vang lên, "Oản Oản tiểu thư! Tóm lại cô mau chóng qua công ty xem một chút đi, làm ơn! Tâm tình Cửu gia hôm nay thật sự có cái gì đó rất không đúng!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc có chút ngưng trọng.
Hứa Dịch sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho nàng, trừ phi là tình huống thật sự rất khẩn cấp rồi.
"Được, tôi biết rồi, lập tức đến ngay."
Diệp Oản Oản nói chuyện điện thoại xong, trở lại phòng trang điểm, che ở bên tai Diệp Mộ Phàm thấp giọng nói, "Em rời đi một lát, rất nhanh liền sẽ trở lại."
"Đi đâu vậy?" Diệp Mộ Phàm thuận miệng hỏi.
Diệp Oản Oản: "Thân thể bạn trai em không quá thoải mái, em đi xem một chút."
Diệp Mộ Phàm nghe vậy nhất thời xù lông, "Đệt! Hôm nay là dịp trọng yếu như vậy, là bạn trai em quan trọng hay là buổi lễ trao giải quan trọng hơn!"
Diệp Oản Oản: "Dĩ nhiên là bạn trai."
Diệp Mộ Phàm: "..."
Diệp Oản Oản trấn an: "Ca, em đi một chút sẽ trở lại, vào lúc này thời gian vẫn còn sớm mà!"
Diệp Mộ Phàm mất hứng lầu bầu: "Đi thôi đi thôi…!"
...
Cùng lúc đó, tập đoàn Tư Thị.
Hứa Dịch đã sớm chờ ở trước sảnh, vừa thấy được Diệp Oản Oản lập tức tự mình dẫn nàng theo thang máy riêng lên phòng Tổng Giám Đốc ở tầng trên cùng.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản vội vã hỏi.
Hứa Dịch vẻ mặt đưa đám trả lời, "Oản Oản tiểu thư, tâm tư của Cửu gia, làm sao tôi có thể đoán được? Chuyện này... chuyện này hẳn là phải hỏi cô chứ?"
Diệp Oản Oản: "..."
Vấn đề là, lần này thật sự không phải là do nàng mà! Hôm nay trước khi nàng đi còn rất tốt đấy!
Diệp Oản Oản vào lúc này mặc dù vẫn còn chưa thấy người, nhưng chỉ cảm thụ một chút áp suất thấp khi đi ngang qua khu văn phòng, cùng với biểu tình đầy hoảng sợ, mặt cắt không còn chút máu của các nhân viên, liền biết Hứa Dịch nói cũng không hề khoa trương.
Hai người rốt cuộc cũng đi tới phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, Hứa Dịch cẩn thận từng li từng tí gõ vài cái lên cửa, sau đó đẩy cửa đi vào trong.
Diệp Oản Oản cất bước đi vào, chợt lập tức nhìn thấy bên trong phòng làm việc như mới có một trận cuồng phong bão táp quét qua, là một mảnh hỗn độn.
Phía trước chiếc bàn làm việc lớn, Tư Dạ Hàn mặc áo sơ mi đen, thân thể tùy ý dựa vào trên ghế đệm, một tay đỡ trán. Trên dưới quanh người hắn đều tràn ngập một khí tức cáu kỉnh chán chường, dường như lúc nào cũng có thể hủy diệt tất cả…
Đừng nói là Hứa Dịch, ngay cả nàng cũng đều bị dọa cho sợ, theo bản năng kiêng kỵ đối với nguy hiểm, nàng bỗng nhiên muốn quay đầu chạy trốn khỏi đây.
Hứa Dịch không dám thở mạnh, đứng ở bên cạnh cửa.
Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ hơi chần chờ, liền lập tức cất bước vào trong: "A Cửu..."
Sau khi đến gần, Diệp Oản Oản phát hiện sắc mặt của Tư Dạ Hàn thật sự không tốt, trắng bệch đến cơ hồ không còn một chút huyết sắc.
Nàng chẳng qua chỉ vừa rời đi mấy giờ không gặp hắn mà thôi, làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc