Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 566

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau một phen náo loạn, đoàn người rốt cuộc đã hộ tống được chủ mẫu tương lai của nhà mình về đến nhà.
Tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận, lẩn tránh ra xa Tư Dạ Hàn, rất sợ lại bị vạ lây.
Hứa Dịch mới vừa xuống kéo xong cửa xe, lập tức trốn ra ngoài 3 mét, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc nhìn ông chủ nhà mình.
Nếu như nói Cửu gia nhà bọn họ ghen chính là một “bình giấm”, vậy thì Oản Oản tiểu thư quả thật chính là một “biển giấm”
Hơn nữa nồi niêu xoong chảo bay loạn xạ, bạn sẽ vĩnh viễn không biết lúc nào sẽ ăn phải một cái dĩa lên đầu đâu!!
Thật đáng sợ!
Diệp Oản Oản được Tư Dạ Hàn đỡ, đang đi về phía trước, đi được một nửa, đột nhiên quay đầu lại.
Tư Dạ Hàn: "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản con ngươi đen nhánh trừng trừng dòm về những Ám Vệ ở sau lưng, khẽ mở miệng: "Không yên tâm, vẫn là nên đánh ૮ɦếƭ hết thì hơn."
Tư Dạ Hàn: "..."
Các Ám Vệ: "...!!!"
Xin đừng như vậy mà!
Chúng tôi đã làm gì sai?
Diệp Oản Oản lại suy nghĩ một chút, khoát khoát tay, "Được rồi, thôi không đánh nữa..."
Các ám vệ nhất thời vui mừng, quá tốt rồi! Oản Oản tiểu thư rốt cuộc bỗng thấy áy náy lương tâm sao?
Các ám vệ còn đang nghĩ như thế, liền nghe được Diệp Oản Oản mở miệng, "Sẽ lãng phí thời gian, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng..."
Các Ám Vệ: "..."
Toàn bộ đều ૮ɦếƭ sạch... Hoặc là bị đánh ૮ɦếƭ... Hoặc là bị ૮ɦếƭ no thức ăn cho chó...
Sau khi nghĩ như vậy, Diệp Oản Oản cuối cùng cũng không lãng phí thời gian đi quản mấy tên phía sau nữa, thật vui vẻ mà đi theo Tư Dạ Hàn vào phòng.
Vào lúc này, tóc giả của Diệp Oản Oản đã bị nàng tháo ra khi ở trên xe, áo khoác cũng kéo lung ta lung tung. Vừa mới vào nhà, cửa vừa đóng lại, nàng lập tức nhào tới, định ép chặt Tư Dạ Hàn ở trên cánh cửa.
Bất quá, mới nhào tới một nửa liền bị Tư Dạ Hàn đè lấy đầu, "Không được quậy, uống trà giải R*ợ*u trước."
Nếu không đợi ngày hôm sau tỉnh R*ợ*u sẽ còn đau đầu hơn.
Cho tới bây giờ còn chưa chừa mà.
Thời điểm Tư Dạ Hàn đi đón nàng cũng đã để cho người nấu xong trà giải R*ợ*u, giờ phút này liền bày ra ở trên bàn phòng khách.
Tư Dạ Hàn đi qua, dùng tay sờ bát sứ một cái, vào lúc này nhiệt độ vừa đủ.
"Uống thôi!" Tư Dạ Hàn đem trà giải R*ợ*u chuyển đến trước mặt cô gái.
Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn chằm chằm cái chén trong tay Tư Dạ Hàn, quả thật vô cùng chấn kinh: "Anh dẫn em về không phải là vì muốn ngủ chung, mà là vì muốn uống trà chung sao?"
Tư Dạ Hàn thấy cô nàng tỏ vẻ vô cùng đau đớn như thể bị lừa, sắc mặt đen lại một chút: "..."
"Tên lường gạt! Ta không uống!" Diệp Oản Oản phát hiện bị lừa vào tròng, tỏ vẻ thà ૮ɦếƭ chứ không chịu khuất phục.
"Uống đi, nếu không sáng mai sẽ nhức đầu."
"Ta không! Ta cũng không phải là tới uống trà đâu! Ta biết rồi, ngươi gạt ta, ta hay là nên đem bọn họ đánh ૮ɦếƭ đi!"
Diệp Oản Oản đầu tóc rối bời, ném áo khoác, liền lại muốn đi ra ngoài đánh nhau.
Tư Dạ Hàn quả thật là nhức đầu không thôi, một tay đem người kéo trở về, giữ nàng ngồi ở trên ghế, gần như cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Uống rồi ngủ chung!"
Diệp Oản Oản soạt một cái nghiêng đầu nhỏ nhìn sang, chớp chớp, "Thật sao?"
Tư Dạ Hàn: "Thật."
Nói xong, múc một muỗng đút tới miệng của cô nàng.
Diệp Oản Oản cuối cùng cũng yên tĩnh, ngoan ngoãn bắt đầu uống.
Trà giải R*ợ*u cũng không biết nấu cách nào, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất tốt, cô bé uống một hớp, liền như con mèo nhỏ híp mắt lại.
Tư Dạ Hàn đút từng muỗng từng muỗng, Diệp Oản Oản uống một hớp liền hướng về Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn.
Sau đó, Diệp Oản Oản dường như hơi mất kiên nhẫn, roẹt một cái đoạt lại cái chén trong tay Tư Dạ Hàn, tiếp đó ngước đầu ực ực hai ba ngụm liền uống xong.
Uống xong trà giải R*ợ*u, cô nàng đem chén không đưa cho Tư Dạ Hàn: "Uống xong, uống xong, được chưa? Đã có thể ngủ chung chưa?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống như hầm băng sâu không thấy đáy, nhìn về phía cô gái mở miệng nói: "Qua đây."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời dùng tốc độ ánh sáng nhào qua.
Tư Dạ Hàn bị cô nàng đè ngửa người về sau, thoắt cái chiếc áo sơ mi đã bị cởi mất hai cúc áo.
Đón lấy hai con ngươi lấp lánh của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn đưa một tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo của nàng, ngữ khí ôn hòa vô cùng: "Tán gẫu cùng anh một chút."
Diệp Oản Oản nhất thời nhướng mày một cái: "Anh nói uống xong là được ngủ chung mà!"
"Ừ, anh có nói. Trước tiên anh hỏi em một vấn đề." Giọng nói của Tư Dạ Hàn như mang theo mê dược.
Chiêu này hiển nhiên rất hữu hiệu, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ngay sau đó mở miệng khẽ hỏi: "Em thích anh, hay là ưa thích khuôn mặt của anh?"
"Mặt của anh." Diệp Oản Oản không chút do dự trả lời.
Hai con ngươi nhỏ bé của Tư Dạ Hàn bỗng híp lại thành một đường chỉ, một giây kế tiếp, không nhanh không chậm đóng cúc áo sơ mi lại: "Em tự ngủ một mình đi!"
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Oản Oản quả thật là giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, sững sờ tại chỗ.
Tại saoooo….!!!
Tư Dạ Hàn trực tiếp cất bước đi lên lầu, ngay cả bóng lưng cũng đều lộ ra vẻ tức giận.
Diệp Oản Oản sau khi sững sờ một lát, bạch bạch bạch đuổi theo, mắt thấy cặp chân dài săn chắc kia của Tư Dạ Hàn đi quá nhanh theo không kịp, cánh tay Diệp Oản Oản bám vào thành cầu thang một cái, trong nháy mắt phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy đến đằng trước Tư Dạ Hàn, chặn lấy đường đi của anh.
Diệp Oản Oản: "Tại sao?"
Tư Dạ Hàn: "Tự mình nghĩ."
Tư Dạ Hàn mặt lạnh như băng, trực tiếp lạnh lùng đẩy cửa đi vào trong, sau đó không nói một lời liền tiến vào phòng tắm.
"Ầm" một tiếng, Diệp Oản Oản bị cánh cửa đóng sập lại nhốt ở bên ngoài, quả thật là ủy khuất tột cùng, giận đến mức nhào thẳng lên trên giường, ôm lấy chăn.
Nàng thích anh ấy đẹp trai thì đã sao! Tại sao phải tức giận! Tại sao lại muốn đem nàng nhốt ở bên ngoài!
Tại sao cả khi nàng đuổi theo còn không chịu theo nàng đi ngủ?
Diệp Oản Oản đang điên cuồng “giận cá chém…chăn”, dưới người đột nhiên có đồ vật gì đó mềm mại núc ních dụi dụi dụi, rúc vào người nàng.
Diệp Oản Oản sợ hết hồn, vội vàng bò dậy.
Một giây kế tiếp, liền thấy một tiểu nãi oa mềm mại trắng nõn từ trong chăn chui ra.
Cậu bé mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, thời điểm nhìn thấy Diệp Oản Oản, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó nháy mắt một cái.
Chờ sau khi thấy rõ nàng là ai, cậu bé nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, trong con ngươi phản chiếu ngàn vạn ánh sao vui sướng, nhất thời bò dậy liền nhào vào trong *** của Diệp Oản Oản…
"Mẹ!!!"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa đột ngột từ trong chăn chui ra ngoài, lại nhảy vào trong *** mình gọi mình là mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn ngây dại…
Tư Dạ Hàn đang ở trong phòng tắm xối nước để giữ cho mình tỉnh táo, đột nhiên nghe được phía ngoài truyền tới tiếng hét thê thảm chói tai của cô gái.
"A a a….!!! "
Tư Dạ Hàn nhất thời tái mặt, "xoạt" một tiếng đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?" Tư Dạ Hàn mặt đầy lo lắng.
Một giây kế tiếp, liền thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc của Diệp Oản Oản, kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong ***, "Cái này…cái này là vật gì?"
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vô cùng bất đắc dĩ day day trán, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Con của em"
Diệp Oản Oản trực tiếp mộng bức lùi lại, nhìn một chút tiểu nãi oa, lại nhìn một chút Tư Dạ Hàn, "Ai sinh?"
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đen lại mấy phần: "Em."
Nếu không chẳng lẽ còn có thể là do anh sinh sao?
Diệp Oản Oản: "Không!! Có!! Khả!! Năng!!! Tại sao chúng ta còn chưa ngủ chung mà đã có con trai?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc