Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 562

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cùng lúc đó, bên trong một phòng ăn ở một quán nhậu nào đó tại Đế Đô.
"Cạn ly! Ly thứ nhất mừng chúng ta quay phim thuận lợi, cạn ly!"
"Ly thứ hai vì tiểu gia tôi tương lai sắp sửa ẵm trọn giải Ảnh Đế vinh quang! Cạn ly!"
...
Cung Húc tối nay hưng phấn vô cùng, rất nhanh một bình R*ợ*u lớn lập tức bị hắn cạn sạch.
Nhưng riêng mình hắn uống thì thôi đi, còn nhất định phải kéo theo Diệp Oản Oản cùng uống.
Bên cạnh, Hàn Thiên Vũ thấy vậy cau mày, cầm ly R*ợ*u đi tới, "Cung Húc, có gì để tôi uống cùng cậu, Diệp Bạch không biết uống R*ợ*u!"
"Không nên, không nên, tôi muốn Diệp ca ca uống cùng tôi cơ!"
Cung Húc vừa nói vừa tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Diệp ca, tôi có thể hỏi anh vài câu không?"
"Cậu muốn hỏi gì?" Trong tay Diệp Oản Oản đung đưa ly R*ợ*u, chống cằm nhìn Cung Húc.
Mặc dù Diệp Oản Oản uống không được nhiều, vẫn chưa say, bất quá, trong ánh đèn mờ, làm nổi bật đôi mắt ươn ướt long lanh, quả thật là mê người đến phạm quy.
Cung Húc nhìn một chút, không biết tại sao mặt càng ngày càng đỏ, ngây người đứng như phỗng ở chỗ đó.
Diệp Oản Oản: "Nói chuyện đi!"
Mãi đến khi Diệp Oản Oản thúc giục, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, say khướt hỏi: "Diệp ca ca, anh... anh có lửa hay không?
Diệp Oản Oản không *** lá, đương nhiên không có lửa, vì vậy trả lời, "Không có!"
Cung Húc nhất thời lầu bầu: "Nói bậy! Vậy tại sao anh lại đốt cháy trái tim tôi?"
Diệp Oản Oản nhất thời xạm mặt lại: "..."
Hàn Thiên Vũ: "..."
Lạc Thần: "..."
"Diệp ca ca, tôi có một siêu năng lực, siêu năng lực siêu lợi hại! Anh biết là cái gì không?" Cung Húc lại hỏi.
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Cái gì?"
Cung Húc: "Siêu cấp... Siêu cấp thích anh!"
Diệp Oản Oản cùng với mọi người: "..."
Cung Húc tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Diệp ca ca, Diệp ca ca, cuối cùng! Một câu hỏi cuối cùng! Anh biết tôi thấy cái gì ngon nhất không?"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái, "Cậu ăn gì cũng thấy ngon!"
Cung Húc: "Không đúng! Tôi thích... si ngốc ngắm nhìn anh, anh ‘ngon’ nhất...!!"
Diệp Oản Oản: "..."
Cái tên này... Say đến đầu óc mê muội rồi đi! Lại có thể coi nàng là nữ nhân mà trêu ghẹo...!!
Mọi người thấy Cung Húc ở đó say khướt, tất cả đều cười vang, huyên náo cả căn phòng.
Trong góc, Phí Dương cũng phì cười không dứt, ngồi ở bên cạnh Hàn Thiên Vũ ói hỏng bét, "Cung Húc cái tên tiểu tử này, không biết còn tưởng rằng hắn cong nữa nha!"
Hàn Thiên Vũ căn bản là không hề nghe được người đại diện nhà mình đang nói gì, mà lại trực tiếp đứng lên, hướng về phía của Cung Húc và Diệp Oản Oản đi tới.
Cung Húc tiểu tử kia uống đến lung la lung lay, cả người đều muốn dính ở trên người Diệp Oản Oản rồi.
Hàn Thiên Vũ ung dung thản nhiên một tay đem Cung Húc đỡ lấy, "Cung Húc, chi bằng cùng tôi uống một ly?"
"Thiên Vũ ca! Uống đi! Tới đây chiến!" Cung Húc lảo đảo giơ ly, thân hình thoắt một cái, mắt thấy đã sắp té vào người Diệp Oản Oản bên kia.
Hàn Thiên Vũ lần nữa đưa tay đỡ hắn, rõ ràng cho thấy sợ hắn ***ng phải người Diệp Oản Oản. Sau đó, lại ngồi ở giữa Cung Húc và Diệp Oản Oản, tách hai người ra.
Sau khi cùng Cung Húc uống mấy chén, Hàn Thiên Vũ thần sắc ôn nhu, mở miệng nói với Diệp Oản Oản ở phía còn lại, "Uống ít chút, dù sao anh cũng là..." Con gái.
Lúc này, Phí Dương mới vừa rồi còn đem Cung Húc ra trêu, bỗng đơ mất mấy giây…
Chuyện này... Đây là tình huống gì...?
Làm sao hắn lại có cảm giác giống như Hàn Thiên Vũ đang chiếu cố cho Diệp Bạch?
Hơn nữa giọng nói của cậu ta đối với Diệp Bạch lại còn ôn nhu hơn nói với bất kỳ ai…
Bên này, Cung Húc thấy Hàn Thiên Vũ đoạt đi vị trí của mình, nhất thời lại muốn ồn ào, thật may Diệp Mộ Phàm vừa đi vệ sinh xong, kịp thời chạy tới.
Diệp Mộ Phàm mới vừa từ phòng vệ sinh quay trở lại, đã thấy Cung Húc đang muốn quậy, nhất thời xốc hắn lên, sau đó đặt ௱ôЛƓ đẩy hắn ra, "Làm gì vậy! Say rồi thì đi sang một bên mà nằm! Đừng dính đến Diệp Bạch nhà ta!"
Thấy Diệp Mộ Phàm trở về rồi, Hàn Thiên Vũ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cung Húc: "Nói bậy! Diệp ca ca rõ ràng là người nhà tôi đấy!"
Diệp Mộ Phàm: "Phi, cái con yêu tinh nhà cậu, cậu nghĩ hay thật!"
Cung Húc suy nghĩ một chút, tém tém lại mà cầu việc khác: "Vậy... Tôi đây là của nhà Diệp ca ca đấy!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Cái tên này, làm sao lại có thể mặt dày đến như vậy!
Thiệt tình, vừa nghĩ tới sau khi giải thưởng Kim Lan kết thúc, Oản Oản phải nói cho hắn biết chân tướng liền muốn đứng tim…
Oản Oản bây giờ còn là nam nhân đã như vậy, nếu như hắn biết nàng là nữ nhân, còn sẽ như thế nào đây!
Diệp Oản Oản mới đầu còn khắc chế không uống nhiều, nhưng sau đó trong bầu không khí hân hoan này, không cẩn thận dường như đã vượt qua phạm trù “một chút xíu”.
Bất quá, có vẻ như là "Một chút xíu", "Chút ít", "Số lượng vừa phải" – mấy loại từ này vốn là không có giá trị định lượng cụ thể à nha, tùy tiện nói thế nào cũng đều được.
Diệp Mộ Phàm nghĩ hiếm có dịp vui như lúc này, hôm nay lại đều là người mình, lại còn có một người anh ruột như hắn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện, cho nên cũng tùy ý để cho Diệp Oản Oản uống thỏa thích.
Cung Húc bám dính như keo con voi, "Diệp ca ca, tới, uống! Tiếp tục uống! Trăm phần trăm!"
Diệp Oản Oản vào lúc này đã hơi say rồi, nhướng mày, trên mặt nhuộm lấy men say, lười biếng mở miệng, "Húc Bảo Bảo, tôi khuyên cậu đừng đâm đầu tự tử nữa, nghe nói... Tửu lượng tôi không tốt lắm, uống nhiều rồi sẽ thích đánh người..."
Hàn Thiên Vũ: "Ho khan, tửu lượng không tốt... Điểm này tôi có thể làm chứng."
Cung Húc tỏ vẻ không thèm để ý: "Vậy thì tốt quá! Tôi liền thích bị anh đánh!"
Quần chúng hóng hớt Phí Dương: "..."
Hắn cực kỳ hoài nghi, Cung Húc thật sự cong rồi...
Bất quá coi như là sự thật, cũng khó trách nha, cái tướng mạo này của Diệp Bạch, chậc chậc...
À mà, Thiên Vũ nhà hắn đối với Diệp Bạch đặc biệt ôn nhu như vậy, sẽ không phải là cũng...
Phí Dương trong nháy mắt nổi hết cả da gà.
Không được, không được, trở về nhất định phải giáo huấn cậu ta thật tốt! Không thể phạm sai lầm nha!
...
Cùng lúc đó, xe Tư Dạ Hàn đã đậu sát ở dưới lầu, cách quán nhậu không xa.
Tư Dạ Hàn cùng Hứa Dịch, còn có Thập Nhất, ngồi ở trong chiếc xe phía trước, hai chiếc xe phía sau là các Ám Vệ đang ngồi.
Trong đó một người thanh niên thân hình cao gầy lén lén lút lút xuống xe chạy đi siêu thị tiện lợi, một lát sau vội vàng chạy trở lại.
"Mua được chưa, mua được chưa?" Mọi người vội vàng hỏi.
"Mua được! Mua được rồi! Mua ba chén! Ông chủ nói đây là loại trà giải R*ợ*u hiệu quả cực kỳ tốt đấy!" Thanh niên cao gầy vội vã mở miệng nói.
"Hic, chỉ có trà giải R*ợ*u có ổn không? Tôi nghe nói sữa bò cũng có thể giải R*ợ*u! Mua sữa bò chưa?
"Đúng rồi, còn có mật ong! Tôi mới tra trên mạng, nói là cái gì mà cà chua, nho, dưa hấu cũng được, không bằng đều mua mỗi thứ một ít đi..."
Mọi người năm mồm bảy miệng đưa ra chủ ý, sau ót của mỗi người đều đổ đầy mồ hôi, quả thật cứ như sắp sửa tham gia một trận chiến sống còn vậy.
Đúng lúc này, Phong Huyền Diệc lắp ba lắp bắp mở miệng, "Vô... Vô dụng... Những thứ này không giải R*ợ*u... Chỉ... Chỉ có thể hóa giải triệu chứng nhức đầu choáng váng khi say R*ợ*u... Không thể... Không thể giải R*ợ*u..."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người nhất thời cảm thấy trời long đất lở! Không muốn!! Chẳng lẽ cũng chỉ có thể ngồi chờ ૮ɦếƭ sao...?
"Ổn định, đừng hoảng hốt! Có Cửu gia! Có Cửu gia ở đây! Cửu gia sẽ quản đấy! Chúng ta sẽ không có việc gì!" Thanh niên cao gầy an ủi.
Phong Huyền Diệc: "Cửu... Cửu gia... Quá... Quá sủng Oản Oản tiểu thư... Tôi... Tôi cảm thấy... Ngài ấy đứng một bên nhìn Oản Oản tiểu thư đánh chúng ta... Độ khả thi... Tương đối lớn..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc