Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 540

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Nếu muốn làm nên chuyện, phải chú trọng thiên thời địa lợi nhân hoà. Trước đây hình tượng của dòng chính chúng ta đối với bên ngoài quá kém. Hiện tại ấn tượng ở bên ngoài đối với chúng ta đã càng ngày càng thay đổi cách nhìn. Cán cân của ông nội bà nội, cũng đã nghiêng về phía chúng ta không sai biệt lắm. Hiện tại muôn sự đã xong, chỉ thiếu gió đông! Lấy được lòng người là bước đầu tiên, trọng yếu hơn chính là thực lực. Bước kế tiếp, bộ phim của chúng ta, nhất định phải thành công vang dội!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái, "Oản Oản, dự liệu của em không sai chút nào, ông nội gọi anh lên chính là nói chuyện này. Ông nội đã hứa hẹn với anh, sẽ cho anh một cơ hội. Chỉ cần anh có thể có được thành tựu."
Diệp Oản Oản mở miệng, "Vậy thì tốt, khoảng thời gian tiếp theo này rất trọng yếu, không thể thiếu cảnh giác."
"Oản Oản em yên tâm, anh sẽ làm việc nhiều hơn, đồng thời thật cẩn thận!"
Diệp Mộ Phàm đang nói chuyện, điện thoại di động của Diệp Oản Oản đột nhiên vang lên một tiếng, là nhạc chuông điện thoại được cài đặt riêng, y chang như còi báo động.
"Điện thoại của ai vậy? Đây là cái nhạc chuông điện thoại quỷ gì, lại như tiếng còi báo động vậy!" Diệp Mộ Phàm nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, hiếu kỳ hỏi.
Diệp Oản Oản nghe thấy nhạc chuông này, vội vàng luống cuống tay chân đem điện thoại di động lấy ra, "Điện thoại của bạn trai em!"
Diệp Mộ Phàm: "... Bạn trai em? Sao lại thiết kế nhạc chuông dọa người như vậy?"
Diệp Oản Oản: "Để cho dễ nghe được!"
Diệp Oản Oản lập tức nghe điện thoại, nói với Tư Dạ Hàn, "Alô, cục cưng, em bên này đã kết thúc rồi, lập tức sẽ trở về, anh cùng con trai ngủ trước đi!"
Diệp Mộ Phàm: "..." Con trai...
Có cần phải nói một cách tự nhiên như vậy hay không…
Diệp Oản Oản sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Mộ Phàm lầu bầu hỏi, "Đứa bé kia còn chưa đi sao? Em dự định để cho nó ở tới khi nào thế? Nếu như một mực không tìm ra được, em chẳng lẽ muốn để cho nó ở mãi như vậy hay sao!"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái: "Tại sao không thể? Đường Đường ngoan như vậy! Lại nói, em cũng không phải là không nuôi nổi!"
Diệp Mộ Phàm nghẹn ngào không nói nên lời, "Đây không phải là trọng điểm, có được hay không? Dù sao đây cũng không phải là con em, em cứ một mực nuôi như vậy, thì xem là cái gì..."
Diệp Oản Oản: "Nói bậy! Chính là con em!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
...
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Trên ghế sa lon phòng khách, Tư Dạ Hàn cầm lấy một quyển sách ngồi ở chỗ đó.
Một bên của ghế sa lon, Slutte đang nằm ở trên thảm híp mắt lim dim, một cái bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác ngồi dựa ở trên người của Đại Bạch Hổ.
Cậu nhóc cố gắng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng đại khái là thật sự quá buồn ngủ, đôi mắt díp lại còn hai đường chỉ, thân thể lung la lung lay, thỉnh thoảng lại đưa tay nhỏ ra xoa xoa mắt.
Tư Dạ Hàn tiện tay đắp trên người nhóc một tấm chăn nhỏ màu hồng, thời điểm mỗi khi cậu nhóc ngồi không vững muốn ngủ gật, đều đưa một cánh tay ra đỡ cho cậu bé.
"Phải đi ngủ đi chứ?" Tư Dạ Hàn nhìn về phía Đường Đường hỏi.
Cậu bé lập tức lắc đầu một cái, "Con muốn chờ mẹ!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Cậu bé híp mắt, đôi mắt buồn ngủ díp lại, ௱o^ЛƓ lung mà nằm úp sấp ở trên người Đại Bạch lẩm bẩm nói mớ, "Đại Bạch Đại Bạch... Mẹ đi đâu... Mẹ làm sao vẫn chưa trở lại... Mẹ lúc nào mới trở về... Thời điểm trở về vẫn thích ta sao... Còn muốn ta sao...!? "
Tư Dạ Hàn: "..."
Đại Bạch hơi hơi mở mắt ra, hướng về tiểu tử nằm úp sấp ở trên người mình nhìn một cái, một lát sau lại nhắm hai mắt lại.
Một hồi sau, không biết là nghe được thanh âm gì, lỗ tai Đại Bạch lập tức dựng lên, hướng về phía cửa trước nhìn lại.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản bạch bạch bạch một đường chạy ngay đến phòng khách. Đang muốn đi lên phòng ngủ trên lầu, kết quả mới vừa vừa đẩy cửa ra liền thấy một màn vô cùng ấm áp này trong phòng khách, trái tim chợt khẽ rung động.
Một nghe được âm thanh của Diệp Oản Oản, Đường Đường lập tức xoa xoa con mắt, trở mình một cái liền bò dậy, bạch bạch bạch nện bước chân nhỏ ngắn của mình nhào về phía mẹ, "Mẹ!"
Cậu bé ngước đầu, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời, tràn đầy mừng rỡ nhìn nàng, "Mẹ, mẹ trở về rồi!"
Diệp Oản Oản sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, "Tại sao không đi ngủ vậy?"
Cậu nhóc nhõng nhẽo mở miệng: "Con muốn chờ mẹ trở lại."
Diệp Oản Oản vừa cảm động vừa thương, hướng về Tư Dạ Hàn nhìn, lại mở miệng hỏi: "A Cửu, sao anh cũng không khuyên giải một chút? Trẻ con đang tuổi trưởng thành, làm sao có thể ngủ trễ như vậy chứ?"
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân *."
*Khổng Tử: Điều gì mình không thích, thì đừng ép người khác làm.
Hiểu đơn giản, miễn cưỡng không có hạnh phúc.
Diệp Oản Oản: "..."
Ý là... Anh cũng muốn chờ nàng trở lại? Cho nên mới không miễn cưỡng Đường Đường?
Phương thức bày tỏ tình cảm của bảo bối nhà nàng... thật đúng là trước sau như một, vẫn luôn quanh co nha...
...
Ngày hôm sau, hành trình của Mục Tùy Phong tại Hoa quốc kết thúc, chuẩn bị trở về nước.
Diệp Oản Oản theo Tư Dạ Hàn cùng nhau tiễn ông ta đến sân bay.
Mục Tùy Phong cùng Tư Dạ Hàn hàn huyên một phen, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, khách khí mở miệng, "Cảm ơn Tư tổng thịnh tình chiêu đãi, nhất là Diệp tiểu thư, khiến cho tôi cảm thấy chuyến đi này thật sự không uổng phí."
Diệp Oản Oản thần sắc khiêm tốn, "Mục tiên sinh quá lời rồi."
Mục Tùy Phong vội nói, "Diệp tiểu thư không cần khiêm tốn, đây đúng là lời thật lòng của Mục mỗ. Có thể ở ngoài Độc Lập Châu nhìn thấy được một người thân thủ cao cường như Diệp tiểu thư, quả thật là làm cho Mục mỗ rất kinh hỉ."
Một bên, ánh mắt Tư Dạ Hàn không dễ phát hiện mà lấp lóe.
Nghe được "Độc Lập Châu", ánh mắt Diệp Oản Oản hơi sáng lên, có chút H**g phấn mở miệng nói, "Từ lần trước nghe ngài nhắc đến Độc Lập Châu, tôi một mực đều rất tò mò đối với nơi đó. Có cơ hội, thật đúng là muốn đi nơi đó nhìn xem một chút, có thêm kiến thức!"
Mục Tùy Phong cười một tiếng mở miệng nói, "Chuyện này... Sợ là không được..."
"Hả? Tại sao lại không thể?" Diệp Oản Oản mơ hồ.
Mục Tùy Phong trả lời, "Người bình thường không thể tùy ý ra vào Độc Lập Châu, nhất định phải có giấy thông hành đặc thù, cũng tương tự như passport hoặc visa được yêu cầu khi vào lãnh thổ các quốc gia khác vậy! Nếu như tùy ý xông vào bị phát hiện, thậm chí có khả năng phải bỏ mạng.
Thế lực của Độc Lập Châu thật sự là quá lớn, nếu như bại lộ trước mặt ngoại giới quá nhiều, sẽ đem tới phiền toái lớn. Người bình thường không thể tùy ý tiến vào, đây là quy củ được Độc Lập Châu ước định mà thành."
"Thì ra là như vậy..." Diệp Oản Oản nghe vậy gật đầu một cái, thần sắc khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Khó trách bên ngoài đối với Độc Lập Châu không biết gì cả, thì ra bên kia giống như một vương quốc độc lập ở trong thế giới ngầm…
...
Sau khi tiễn Mục Tùy Phong đi, Diệp Oản Oản ngồi trên xe, phờ phạc mà than phiền cùng Tư Dạ Hàn ở bên cạnh.
"Hic, thật tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể đi du lịch cơ đấy! Kết quả lại không thể đi được!"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, "Rất muốn đi?"
Diệp Oản Oản bén nhạy nhận ra được ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như có chút nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, "Không có! Không có! Không có! Em nơi nào cũng không muốn đi!"
Nhưng mà, ánh mắt của Tư Dạ Hàn hiển nhiên cũng không tin.
Nhìn thấy nam nhân của mình lạnh lùng che giấu ánh mắt bất an, Diệp Oản Oản bật cười, hôn khẽ một cái trên khóe môi của chàng trai, mở miệng nói, "Được rồi, được rồi…Em thừa nhận, em quả thật muốn đi, em còn muốn đi rất nhiều, rất nhiều nơi. Dù sao nhân sinh chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, em muốn đi khắp thiên sơn vạn thủy, muốn lưu lạc chân trời, muốn xông pha giang hồ, bất quá..."
Diệp Oản Oản hướng về nam nhân bên cạnh nhìn một cái, "Bất quá đã gặp được anh, em đột nhiên lại cảm thấy, dừng lại, cũng có thể."
Trong nháy mắt khi tiếng nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, đáy mắt của Tư Dạ Hàn chợt chấn động, dùng sức đem cô gái ôm vào trong *** của mình...
Một hồi lâu sau, bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp đè nén đến cực hạn của nam nhân, "Đừng có lại gạt anh."
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, "Hả? Làm sao lại sẽ! Lời thật lòng đó nha, có được hay không!"
A, Tư Dạ Hàn mới vừa nói "Lại" là có ý gì? Chẳng lẽ nàng lúc trước từng lừa gạt hắn?
Cái này là không thể nào đi, nàng làm sao có thể lại có lá gan lớn như vậy, đi lừa gạt Tư Dạ Hàn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc