Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 496

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Làm việc gì không quan trọng, mà quan trọng là dùng mấy phần tâm để làm! Sự thay đổi của Diệp Mộ Phàm, nàng đều có ghi nhận.
Diệp Oản Oản khẽ cười, "Không đâu, ca ca là người ca ca tốt nhất trên đời!"
"Oản Oản..." Mắt Diệp Mộ Phàm bỗng thấy cay cay, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải liều mạng đoạt lại hết thảy mọi thứ vốn nên thuộc về bọn họ...
Đêm khuya, biệt thự tư nhân của Thái Dũng Thắng.
Thái Dũng Thắng ôm lấy một nữ nghệ sĩ tươi non mơn mởn trong иgự¢, hưng phấn đắc ý chờ đợi tin tốt.
Rốt cuộc, điện thoại của hắn vang lên, là trợ lý gọi tới.
Thái Dũng Thắng nhấp một miếng rượu, thần sắc thản nhiên mở miệng hỏi, "Thế nào? Đám khốn kiếp Diệp Bạch và Cung Húc, hẳn là bị đánh cho tè ra quần chứ gì!"
Người trợ lý yên lặng một hồi mới mở miệng, "Thái tổng, chuyện này...có... có một chút ngoài ý muốn..."
Thái Dũng Thắng hờ hững mở miệng, "Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?"
Trợ lý: "..."
Hắn phải trả lời thế nào mới tốt...
Chẳng lẽ nói là những người cuối cùng bị đánh cho tè ra quần, là mấy người Trương lão tam hay sao?
"Thế nào? Mau nói đi!" Thái Dũng Thắng không nhịn được thúc giục.
Trợ lý chỉ có thể kể đúng sự thật, "Diệp Bạch sớm đã có chuẩn bị, mời người tọa trấn, Trương lão tam và đàn em, tất cả đều bị đánh cho một trận..."
Thái Dũng Thắng nhất thời kinh hãi, "Cậu nói cái gì? Trương ca đích thân đi cơ mà?"
"Đúng là đích thân đi... Trương lão tam cũng bị đánh gãy tay chân, thậm chí thiếu chút nữa bỏ mạng tại chỗ, sợ đến tè ra quần..." Trợ lý trả lời.
"Đánh rắm! Chuyện này làm sao có thể?"
"Khi đó tôi ở ngay bên cạnh, là chính mắt tôi nhìn thấy."
"Diệp Bạch mời nổi Lương Hâm Đông sao?" Sắc mặt Thái Dũng Thắng đầy âm vụ.
"Không... Không phải là người của Lương Hâm Đông bên kia. Bên phía đối phương, từ đầu tới cuối người ra tay cũng chỉ có một nữ nhân... Nữ nhân kia đặc biệt tà ác, một mình một ngựa ‘làm thịt’ tất cả đám người Trương lão tam. Tôi nghĩ lai lịch ả ta không nhỏ. Diệp Bạch rõ ràng đã sớm có chuẩn bị!" Trợ lý vừa lau mồ hôi vừa nói.
Hic, hắn biết rõ tên Diệp Bạch này có chút tà tính, ngờ đâu vẫn quá xem thường hắn. Sớm biết vậy đã không đưa ra cái chủ ý cùi bắp này rồi...
Thái Dũng Thắng giận đến mức ném ly rượu trong tay, "Hỗn đản! Lai lịch không nhỏ? Một đám giang hồ mà không đánh lại một nữ nhân? Tôi thấy Trương lão tam này đúng là hết thời rồi!"
Trợ lý dù sao cũng là tận mắt chứng kiến, vào lúc này vẫn còn bị dọa sợ không hề nhẹ, không nhịn được khuyên nhủ, "Thái tổng, hay là thôi đi, bất kể là Diệp Bạch dùng phương pháp gì tìm người lợi hại trợ giúp, phương pháp này hiện tại e rằng không thể thực hiện được nữa...
Tôi thấy Diệp Bạch cũng chỉ có chút thông minh vặt mà thôi, chứ thực ra cũng chẳng có gì hay ho! Nếu như hắn thực sự có bản lãnh, sau khi rời khỏi Hoàn Cầu, tại sao lại không đi tìm một núi dựa vững vàng hơn cơ chứ!?
Sau khi rời khỏi Hoàn Cầu chúng ta, lại cùng đại thiếu gia phế vật bị vứt bỏ của Diệp Gia lăn lộn chung một chỗ. Người nào không biết Diệp gia bây giờ đang là Diệp Thiệu An nắm quyền, Diệp Mộ Phàm muốn trở mình, chính là nằm mơ giữa ban ngày!
Thái tổng, coi như là ngài không động thủ, thì tên Diệp Bạch đó cũng không có quả ngon để ăn..."
Sự tình không thể được như ý, Thái Dũng Thắng nổi giận trong lòng, nghe đến đó, sắc mặt vẫn còn có chút khó coi. Hừ, “võ” không được, vậy thì dùng “văn” đấu với bọn chúng là được rồi!
Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần không có sơ hở gì, nhưng lợi dụng Cung Húc để đả kích không phải là nhẹ nhàng thoải mái sao?
Thái Dũng Thắng tức giận không thôi, "Ngày mai cậu giúp tôi liên lạc với văn phòng của Lôi Tử, mục tiêu nhắm vào Cung Húc, tôi cũng không tin..."
Đầu kia điện thoại, trợ lý đáp lời: "Vâng, Thái tổng..."
Sau khi trở lại Hồng Hoa Tiểu Lâu, Diệp Oản Oản cùng 5 người kia mở một buổi tiệc nhỏ.
Diệp Oản Oản dặn đi dặn lại bọn họ, hiện tại đang ở Hoa quốc, nàng là người làm ăn bình thường, nhất định phải khống chế bản thân, không thể cứ hở một chút là chém chém giết giết.
Mãi đến khi tất cả 5 người đều đã ghi nhớ kỹ, Diệp Oản Oản mới hơi yên lòng một chút.
Nơi cửa, tiếng động cơ xe hơi vang lên, Tư Dạ Hàn mới vừa kết thúc xã giao trở về nhà.
Bởi vì có Đường Đường, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đã thương lượng qua một chút, yêu cầu hắn mỗi ngày đều phải đến Hồng Hoa Tiểu Lâu của nàng ngủ lại. Dù sao bọn họ hiện tại phải đóng vai một nhà ba người.
Cũng còn may là Tư Dạ Hàn khá là phối hợp.
"A Cửu, anh đã về rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy Hứa Dịch ở sau lưng Tư Dạ Hàn, trong tay xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, phát hiện đều là những đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, "Hi hi, những thứ này từ đâu tới vậy?"
"Tạ Chiết Chi tặng." Tư Dạ Hàn nhàn nhạt trả lời.
Diệp Oản Oản nghe vậy cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lại là Tạ Chiết Chi, không nghĩ tới Tạ ảnh đế lại có lòng như vậy.
Bên cạnh, Hứa Dịch muốn nói lại thôi, mặc dù một phần là do Tạ ảnh đế tặng, nhưng phần lớn đều là do Cửu gia tự mình mua, có được hay không?
Tư Dạ Hàn thấy nàng trễ như vậy vẫn còn chưa ngủ, mở miệng hỏi: "Làm sao giờ này em chưa ngủ?"
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, "Bên phía đoàn làm phim có người đến quấy rối, bất quá không có việc gì, đã giải quyết xong rồi!"
Diệp Oản Oản nói xong, đơn giản giải thích qua một lần những chuyện đã xảy ra.
Sau đó, Diệp Oản Oản không nhịn được ôm lấy cánh tay Tư Dạ Hàn, mở miệng xổ một tràng, "Haizz, mấy người trong nhà phải giáo huấn thật tốt mới được! Làm việc cũng quá mức kích động, vọng động như vậy, hung hăng như vậy, nói đến đánh nhau một cái là kích động không thôi, không kiềm lại được, em biết làm thế nào đây?" *chớp chớp*
Tư Dạ Hàn nghe thấy lời này của thiếu nữ, nhìn nàng một cái, mặt ngốc ra tại chỗ luôn rồi!
Ơ, mình mới nghe gì vậy? Nàng là đang nói nàng sao?
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, "Sao sao sao? Chẳng lẽ em nói không đúng sao?"
Tư Dạ Hàn: "Không có việc gì, em nhớ kỹ lời này là tốt lắm rồi."
Diệp Oản Oản tỏ vẻ không hiểu, sao lời này lại cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?
"Đường Đường đâu rồi?" Tư Dạ Hàn thuận miệng hỏi.
"Đã ngủ rồi nha!" Diệp Oản Oản nói xong, ôm lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống trên ghế sa lon, "A Cửu, em có chuyện muốn thương lượng với anh..."
Tư Dạ Hàn: "Chuyện gì?"
Diệp Oản Oản nháy mắt, mở miệng thử thăm dò, "Hai chúng ta thường ngày đều phải làm việc, anh có thấy là Đường Đường bình thường ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, đúng hay không?"
Tư Dạ Hàn liếc nàng một cái: "Cho nên…?"
"Hí hí, cho nên, chúng ta hay để cho Đường Đường nuôi thú cưng đi! Thú cưng có thể bồi dưỡng lòng nhâи áι của trẻ nhỏ, còn có thể đi theo Đường Đường, có phải là rất tốt hay không?" Diệp Oản Oản hưng phấn đề nghị.
Tư Dạ Hàn mở miệng: "Muốn nuôi con gì? Để anh nói Hứa Dịch đi mua giúp em."
Diệp Oản Oản khoát tay lia lịa, "Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy, không phải là có sẵn rồi hay sao?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy đỉnh lông mày co lại, lại một lần nữa nhìn kỹ thiếu nữ lém lỉnh này của mình.
Diệp Oản Oản lập tức mở miệng, "Chúng ta có Đại Bạch đó nha! Không bằng anh trực tiếp đem Đại Bạch qua đây để em…à nhầm, để Đường Đường chơi cùng đi mà! Đường Đường nhất định sẽ rất thích!"
Tư Dạ Hàn: "..." Chuyện này là một âm mưu!
Diệp Oản Oản hưng phấn nói, "Anh xem, Đại Bạch đáng yêu như vậy, ngoan như vậy, ôn thuận như vậy! Để cho nó theo Đường Đường rất tốt đó nha! A Cửu, cái chủ ý này của em có phải là rất đặc biệt hay không?"
Một bên đang bày đồ đạc ra - Hứa Dịch: "..."
Lại có thể để cho Slutte làm thú cưng?
Oản Oản tiểu thư... Định nghĩa của cô đối với hai chữ "ôn thuận" này, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?
Hắn cảm thấy Cửu gia chắc chắn sẽ không đáp ứng loại yêu cầu vô lý như...
Tư Dạ Hàn: "Hứa Dịch, cậu mau đi chuẩn bị!"
Hứa Dịch: "Vâng..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc