Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 478

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sớm biết vậy còn không bằng đợi ở tham gia huấn luyện ma quỷ còn hơn!
Tại sao bọn họ phải đối mặt với một vấn đề đáng sợ như vậy!
Người chủ nhân yêu thích nhất là ai?
Cái vấn đề này còn cần phải nói sao?
Mặc dù bọn họ ở bên cạnh chủ nhân thời gian cũng không được tính là lâu, nhưng cũng biết người mà chủ nhân thích nhất, nhất định là vị mỹ nhân gia chủ của Tư gia kia!
Chủ nhân của bọn họ là nhân vật nào?
Đây chính là Hắc Quả Phụ chuyên tuyển chọn mỹ nhân, dưới váy nam sủng vô số, hiện tại lại vì gia chủ Tư gia mà buông tha cả cánh rừng, chạy thật xa tới Hoa quốc, mỗi ngày đều cùng hắn ngọt ngào hạnh phúc nói lời yêu thương! Nam nhân khác ở trước mặt nàng cởi hết, cũng không thèm nhìn một cái!
Đây chính là châи áι trong truyền thuyết đấy!
Câu trả lời đã rất rõ ràng... Nhưng cảm giác nguy hiểm theo bản năng đã nói cho bọn họ biết, tuyệt đối không thể nói thật!
Đường Bân quả quyết mở miệng, "Người chủ nhân thích nhất... Vậy...Vậy đương nhiên là tiểu chủ nhân ngài!"
Tống Cường liên tục phụ họa, "Không sai không sai, trừ tiểu chủ nhân ngài ra, lại còn có thể là ai!"
Chỉ tiếc, tiểu ma vương rõ ràng không phải là dễ gạt như vậy, "Thật sao?"
Đường Bân: "Vâng..."
Tống Cường: "Phải phải..."
Ngay tại thời điểm 2 người còn đang nơm nớp lo sợ, câu hỏi đòi mạng thứ hai đã đến rồi.
Nhi*p Đường Tiêu: "Người mà mẹ gọi là Bảo Bảo, là ai?"
Mịa nó...
Bảo Bảo?
Cái danh xưng chán ngán như vậy, đây tuyệt đối là xưng hô chủ nhân dành cho mỹ nhân gia chủ, không chạy đường nào!
Hai người trố mắt nhìn nhau, trong đầu nghĩ, người kia chẳng lẽ không phải là cha ruột của ngươi sao?
Sau khi tiểu chủ nhân xuất hiện, vấn đề cha ruột của hắn là ai, bọn họ lúc không có ai đã từng bát quái qua rất nhiều lần. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy gia chủ Tư gia có độ khả thi lớn nhất.
Nhưng lỡ vạn nhất không phải thì sao?
Vấn đề này cũng không thể trả lời đại nha!
Chủ nhân! Cứu mạng…
Trong lúc hai người còn đang lẳng lặng làm ra ám hiệu cầu cứu, xe cuối cùng đã lái đến đoàn làm phim rồi.
"Đến rồi, xuống xe đi!" Diệp Oản Oản cho xe ngừng lại.
Hai người quả thực là như được đại xá, vội vàng che chở cậu bé xuống xe.
Nhờ có Diệp Y Y cùng Diệp Thiệu An bỏ ra vốn liếng rất lớn để “tuyền truyền hộ”, nghi thức mở máy 《 Sinh Tử Một Đường 》 của bọn họ đã gây được chú ý rất lớn. Chuyện tối ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay cũng đã lên trang bìa của các báo và tạp chí lớn, nghi thức mở máy ngày hôm nay, tất cả cánh truyền thông tất cả đều đã không mời mà tới.
Lại có thêm những fan hâm mộ hưởng ứng, hiện trường là một mảnh náo nhiệt.
"A a a a a! Cung Húc, Cung Húc!"
"Lạc Thần em yêu anh!"
Thời điểm khi Diệp Oản Oản đến, hai vai chính là Cung Húc và Lạc Thần cũng vừa mới đến, đang bị một đám phóng viên cùng fan hâm mộ vây quanh mà đi vào bên trong.
Tiếp đó Hàn Thiên Vũ cũng đã đến rồi, hắn ở trong bộ phim cũng hữu tình diễn xuất một vai phụ.
Hàn Thiên Vũ đến, khiến cho tiếng hét chói tai tại hiện trường vang lên liên tiếp.
Diệp Oản Oản bọn họ đi chính là vào cổng phụ, cho nên cũng không đem lại sự chú ý của fan cùng cánh truyền thông.
"Đường Đường tới đây, chúng ta đi bên này!" Diệp Oản Oản dắt tay nhỏ của Đường Đường.
Cậu bé gật đầu một cái, ánh mắt ung dung thản nhiên hướng về phương hướng mà vô số người đang vây quanh nhìn lại. Chẳng qua là hiện trường quá nhiều người, quá hỗn loạn rồi, hoàn toàn không thể thấy rõ được 3 người đang bị vây kín bên trong.
Nghi thức mở máy được cử hành tại một bãi đất trống phía trước Studios, phía sau cách đó không xa chính là khách sạn nghỉ chân của diễn viên và nhân viên làm việc.
Diệp Oản Oản trước tiên thu xếp phòng nghỉ cho Đường Đường, sau đó mới đi sắp xếp các công việc của mình.
Nhân vật chính của hôm nay là các diễn viên và biên kịch, đại biểu công ty do Diệp Mộ Phàm phụ trách tham dự, Diệp Oản Oản chỉ hơi hơi lộ mặt ra một chút, cùng mọi người cùng nhau cắt băng, lên nén hương, sau đó liền rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi ở đằng sau rồi.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nghỉ tầng cao nhất của khách sạn.
Tra hỏi từ địa ngục vẫn còn đang tiếp diễn.
Ánh mắt Nhi*p Đường Tiêu nhìn xuyên qua cửa sổ, rơi ở mảnh nhỏ đông nghịt người ở dưới lầu, "Trong ba người kia, mẹ thích nhất là ai?"
Rất rõ ràng, "Ba người" này ám chỉ chắc chắn là Lạc Thần, Cung Húc, còn có Hàn Thiên Vũ.
Đường Bân và Tống Cường rất đoàn kết, cùng nhau run lẩy bẩy.
Xin đừng hỏi nữa!
Đại vương cầu bỏ qua cho, chúng tôi vẫn còn nhỏ mà, hu hu!
Chúng tôi cái gì cũng không biết...
"Hai người các ngươi làm sao vậy?"
Lúc này, Diệp Oản Oản làm xong việc, đẩy cửa đi vào, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh hoảng của Đường Bân và Tống Cường.
"Không có... Không có việc gì..." Hai người dĩ nhiên là không dám tố cáo, chỉ có thể ngoan ngoãn lui sang một bên.
"Mẹ!" Tiểu nãi oa nhìn thấy Diệp Oản Oản, lập tức nhảy xuống ghế nghênh đón, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại nhu thuận, mắt to long lanh nước sáng lấp lánh, trên gò má phúng phính còn có hai quả lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh.
Đường Bân, Tống Cường: "..."
Đại vương... Ngài như vậy... Trái tim nhỏ của chúng tôi không chịu nổi...
"Ca ca..." Cậu bé dường như ý thức được chính mình gọi sai, vội vàng sửa lại.
Diệp Oản Oản sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé phấn điêu ngọc trác của cậu bé, "Không sao, khi không có ai có thể kêu!"
Nghe được tiếng “mẹ” này, coi như là nhóc muốn bầu trời sao, nàng cũng muốn bay đi hái nha!
Đại khái hơn nửa canh giờ, ngoài cửa là một trận tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, đoán chừng là nghi thức cũng đã kết thúc, những người khác cũng lần lượt trở về tới nơi rồi.
Chỉ thấy trợ lý Tiểu Tình cùng hai người hộ vệ đem một vô số bó hoa tươi cùng quà tặng của fan hâm mộ đi vào, đi phía sau là Lạc Thần, vì để tuyên truyền, vẫn còn đang mặc trang phục diễn như một quân nhân.
Lạc Thần vốn là phong cách cấm dục, giờ phút này thần sắc thanh lãnh, trên người mặc một thân đồng phục sĩ quan thẳng tắp, trên tay còn mang bao tay màu trắng, dưới chân là giày bốt đen, nịt da đeo bên hông, có hình phi ưng ở giữa nịt thực sự rạng ngời rực rỡ.
Tạo hình này thực sự là phi thường thích hợp với khí chất của hắn, cũng khó trách các fan bên ngoài mới vừa rồi kích động đến mức cổ họng cũng muốn lòi ra bên ngoài rồi.
"Diệp ca!" Sau khi đi vào, Lạc Thần trực tiếp đi thẳng hướng chỗ Diệp Oản Oản, lấy một cái hộp cầm trên tay trợ lý đưa cho Diệp Oản Oản, "Diệp ca, cái này anh cầm thử một chút đi!"
"Đây là…?" Diệp Oản Oản tỏ vẻ không hiểu.
"Là máy matxa, trước đó anh không phải nói là vận động quá độ sẽ khiến cơ bắp đau nhức sao? Fan của em tặng em một cái máy matxa, chính em đã dùng thử một cái, hiệu quả không tệ, nên cũng giúp anh mua một chiếc." Lạc Thần mở miệng nói.
Ai, dẫn dắt một nghệ sĩ vừa thân thiết lại còn hiểu chuyện, thật sự là quá hạnh phúc.
"Được, để tôi thử xem, cám ơn!" Diệp Oản Oản cũng không khách khí với hắn, tiếp nhận tâm ý của hắn, ngay sau đó vỗ bả vai của Lạc Thần một cái, cười tán dương, "Hôm nay rất tuấn tú nha!"
Lạc Thần nhất thời có chút ngượng ngùng, "Cảm ơn..."
Bên cạnh Diệp Oản Oản, Nhi*p Đường Tiêu một mực đang lẳng lặng quan sát Lạc Thần, nghe được câu "Hôm nay rất tuấn tú nha" xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nãy giờ không đổi sắc, chân mày khẽ cau lại một chút
"Diệp ca, đây là…?" Lúc này, Lạc Thần cũng chú ý tới bên người Diệp Oản Oản còn có một bé trai.
"Ồ, con của nhà bằng hữu, bọn họ không rảnh chăm sóc, nên theo tôi đi lăn lộn mấy ngày!" Diệp Oản Oản thuận miệng giải thích một chút, sau đó cúi đầu xuống, ôn nhu mở miệng nói với cậu bé, "Đường Đường, lại đây!"
Cậu bé ngẩng đầu lên, "Chào ca ca!"
"Chào tiểu đệ đệ!" Lạc Thần cũng cười cười lên tiếng chào hỏi.
Hắn còn chưa từng thấy hài tử xinh đẹp tinh xảo như vậy, cứ như là người mẫu nhí chuyên chụp cho các tạp chí vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc