Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 477

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bảo Bảo yêu thích nhất...
Nhiếp Đường Tiêu nhìn thấy 5 chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác dường như muốn kết băng.
Điện thoại di động vẫn đang rung.
Tên người gọi đến vẫn cứ sáng hoài ở trên màn hình.
Nước ngoài, ở trong một căn phòng khách sạn xa hoa nào đó.
Trong tay Tư Dạ Hàn cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày.
Hắn mỗi lần gọi điện thoại cho Diệp Oản Oản đều là canh đúng thời gian, thời điểm xác nhận là hắn gọi tới liền lập tức bắt máy, tất cả đều chỉ mất mấy giây thôi. Nhưng lần này, lại mãi vẫn không có người nghe.
Một bên Hứa Dịch ôm lấy một tập tài liệu chờ ở một bên, "Cửu gia, thế nào? Oản Oản tiểu thư không nghe điện thoại sao?"
Tư Dạ Hàn không mở miệng, đưa tay nhéo mi tâm một cái. Hắn cảm thấy gần đây mình dường như có chút suy nghĩ quá độ, luôn có cảm giác tâm thần có chút không tập trung.
Đại khái là bởi vì, nàng không ở trong tầm mắt...
Hứa Dịch thấy vậy mở miệng nói, "Oản Oản tiểu thư bên kia hôm nay cử hành nghi thức mở máy, có lẽ đã sớm đi đến chỗ đoàn làm phim, vào lúc này có khả năng đang bận..."
Hứa Dịch âm thầm than thở, ông chủ nhà mình nhìn có vẻ đáng sợ lại lạnh lẻo, không có có bất cứ chuyện gì có thể tạo thành ảnh hưởng đối với hắn, trừ, chuyện có liên quan tới Oản Oản tiểu thư…
Đợi thật lâu, điện thoại di động đầu kia một mực không có người nghe, mắt thấy đã sắp tự động cúp.
Tư Dạ Hàn làm bộ muốn thu điện thoại di động về, nhưng ngay vào lúc này, điện thoại di động bỗng kết nối.
Nhưng mặc dù điện thoại di động đã kết nối, thế nhưng đầu kia lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Màn hình giờ phút này đã chuyển sang hình ảnh đồng hồ tính giờ, thời gian nói chuyện trên điện thoại từng giây, từng giây một nhảy chuyển.
Rất nhanh 5 giây trôi qua, đầu kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Theo thời gian lại từng giây từng giây một trôi qua, con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn híp lại...
Ở một bên, Hứa Dịch yên lặng đứng chờ, thấy sắc mặt của ông chủ nhà mình dường như có cái gì đó không đúng, thần sắc hoài nghi.
Tình huống này là…?
Tại sao lại không nói chuyện?
Lại qua mấy giây, đầu kia điện thoại di động vẫn không có người mở miệng.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đảo qua phương hướng màn hình điện thoại di động nhìn một cái, sau đó, mặt không thay đổi mà mở miệng: "Ngươi là ai?"
Sau khi nghe được ông chủ nhà mình nói ra 3 chữ kia, Hứa Dịch nhất thời sợ hết hồn.
Đệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư sao?
Nhưng hắn ở cách đó rất gần, mới vừa rồi rõ ràng căn bản đều không nghe được đầu kia của điện thoại di động có người nói chuyện! Ông chủ làm sao lại biết người nghe điện thoại không phải là Oản Oản tiểu thư?
Tư Dạ Hàn nói xong 3 chữ kia, lại không thấy đầu kia của điện thoại di động đáp lại.
"Tút tút tút..." Rất nhanh, đầu kia truyền đến âm thanh ngắt máy.
Hứa Dịch liếc mắt nhìn điện thoại bị ngắt, thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng.
Điện thoại di động của Oản Oản tiểu thư làm sao lại sẽ ở trong tay người khác?
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên một cái, là số điện thoại của Diệp Oản Oản gửi tới một tin nhắn.
Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn thông báo có tin nhắn, ánh mắt hơi dừng lại một chút, sau đó, Ng'n t thon dài mở tin nhắn kia ra.
[ Ngươi lại là ai? ]
Cái tin này chính là thừa nhận hắn ta không phải là Diệp Oản Oản rồi!
Bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng trệ lại mấy phần.
Tư Dạ Hàn trực tiếp trả lời một câu:[ Tên ta nàng lưu trong điện thoại, có thể trả lời câu hỏi của ngươi! ]
Lời này!
Tương đương với trong nháy mắt giết địch rồi!
Tên Oản Oản lưu, là Bảo Bảo yêu thích nhất!
Hắn là ai, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục hỏi sao?
Khẳng định có quan hệ không bình thường, thậm chí có thể nói là người thân mật nhất nữa à nha!
Sau khi Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn này đi, điện thoại di động của Diệp Oản Oản ở đầu kia thật lâu đều không hề trả lời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mới có một tin nhắn gửi qua, bất ngờ lại xuất hiện trên bảng thông báo…
[ Tối hôm qua nàng và ta ngủ chung một chỗ. ]
"Phanh …!!!" một tiếng, căn phòng của khách sạn xa hoa đột nhiên truyền tới một trận động tĩnh huyên náo, tập tài liệu của Hứa Dịch không cầm chắc trong tay, rầm rầm tất cả đều rơi xuống, tán loạn đầy đất.
Sau khi vô tình đảo mắt nhìn qua tin nhắn trên màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn xong, cả người Hứa Dịch đều đã bị dọa đến tiểu ra quần.
Mịa nó!
Con mịa nó, chính hắn thấy được cái gì!!!
Cho nên bây giờ là, người đang cầm điện thoại di động của Oản Oản tiểu thư chính là một người khác! Người kia còn dùng điện thoại của Oản Oản tiểu thư nhắn cho ông chủ một tin nhắn, nói "Tối hôm qua nàng và ta ngủ chung một chỗ"...
Ngủ chung một chỗ!?
Uy lực của 10 chữ dính liền nhau này, quả thật chính là một quả *** cấp độ sử thi!
Hứa Dịch hồn phi phách tán, quay cái cổ cứng đơ của mình về phía ông chủ nhìn lại.
Thật vậy, khí tức trên người của ông chủ nhà mình, cơ hồ là trong nháy mắt bao phủ toàn bộ trong hàn ý, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng từng khúc đóng băng, hai con ngươi đỏ ngầu…
Vốn ông chủ được Oản Oản tiểu thư vuốt lông điều dưỡng đã sắp hóa thành tiên nhân, không kiêu không giận không buồn, lần này thì được rồi, một buổi sáng liền quay trở lại thời kỳ trước giải phóng, cánh cửa địa ngục lại một lần nữa mở ra…
"Cửu... Cửu gia... Trong lúc này... Nhất... Nhất định là có hiểu lầm gì đó...!" Hứa Dịch đã sợ đến mức cà lăm.
Nhưng giờ mới là sáng sớm, điện thoại di động của Oản Oản tiểu thư lại ở trong tay người khác, người kia còn dùng điện thoại di động của nàng nhắn đi tin nhắn như vậy, thế nào cũng không thể thanh minh hộ cho nàng được!
Làm bậy!
Oản Oản tiểu thư tại sao mỗi lần đều làm ra những thứ khiến người ta sợ đứng tim như vậy cơ chứ?
Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú vào tin nhắn trên điện thoại di động, cơ hồ là trong nháy mắt liền nhớ lại thái độ tối hôm qua Diệp Oản Oản nói chuyện với mình.
Khi đó hắn nói muốn ngày mai quay trở về…
Vậy mà thái độ của nàng, lại dường như cũng không muốn hắn trở về sớm như vậy…
Hắn cũng không phải là muốn hoài nghi nàng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, lần này, không giống nhau!
"Hứa Dịch, đặt vé máy bay trở về nước chuyến tiếp theo."
"Vâng..." Hứa Dịch còn muốn khuyên nhủ một câu, nhìn thấy sắc mặt của ông chủ nhà mình, nhất thời đã bỏ đi ý niệm này, "Vâng! Tôi đi ngay!"
...
Ngoài cửa Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Trong xe, Nhiếp Đường Tiêu nhìn chằm chằm câu: “Tên ta nàng lưu trong điện thoại, có thể trả lời câu hỏi của ngươi!”, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự căng thẳng, trong con ngươi đen nhánh lửa giận bốc lên.
Mãi đến sau khi nhắn xong cái tin "Tối hôm qua nàng và ta ngủ chung", sắc mặt lạnh giá của cậu bé mới thoáng hòa hoãn đi mấy phần.
Nhưng vừa nhìn vào tên của “hắn ta” được lưu trong điện thoại, nhất thời lại mím thật chặt môi.
"Cục cưng, mẹ đã trở lại rồi! Chúng ta lên đường thôi!"
Bên tai truyền tới thanh âm ôn nhu của Diệp Oản Oản, Nhiếp Đường Tiêu vội đem điện thoại di động bỏ vào vị trí cũ.
Diệp Oản Oản mở cửa xe, ngồi vào ghế lái xe, không hề phát hiện ra điện thoại di động của mình thoáng thay đổi vị trí.
Bởi vì lo lắng mình sẽ rất bận rộn không thể chăm sóc tốt cho Đường Đường, Diệp Oản Oản đem Đường Bân và Tống Cường cùng đi chung.
Giờ phút này, cậu bé nhu thuận an tĩnh ngồi ở trên ghế sau, không hề có bất kỳ chỗ khác nhau nào so với thường ngày, cho nên Diệp Oản Oản cũng không phát hiện cậu nhóc có cái gì đó không đúng.
Con ngươi cậu bé thu liễm lại, vẫn như cũ có một ngọn lửa bừng cháy trong đáy mắt, lóe ra một tia ảo não.
Nhóc biết là mình không nên làm như thế…
Nhưng là, tức giận!
Rõ ràng hắn mới là Bảo Bảo mẹ yêu thích nhất!
Xe bon bon chạy trên đường cái.
Diệp Oản Oản ở phía trước chuyên tâm lái xe, chỗ ngồi phía sau, Nhiếp Đường Tiêu một mực luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, "Hai vị ca ca, có thể hỏi các người một chuyện không?"
Đường Bân cùng Tống Cường lập tức thẳng tắp sống lưng,
Đường Bân: "Dĩ nhiên có thể!"
Tống Cường: "Ngài hỏi, ngài hỏi đi!"
Nhiếp Đường Tiêu: "Người mẹ yêu thích nhất là ai?"
Nghe được câu hỏi này, hai người hoảng sợ hai mắt nhìn nhau một cái, nhất thời lông mao cả người đều đã dựng thẳng lên rồi.
Cái này sợ là câu hỏi đòi mạng đó!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc