Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 467

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Chuyện này..." Diệp Mộ Phàm vẻ mặt khó xử, "Đàm lão sư, chúng ta vẫn là nên nói riêng một chút chứ?"
Đàm Chấn Tân cười lạnh, "Nếu cậu từ đầu đến cuối đều lảng tránh vấn đề, tôi cũng chỉ có thể mời Diệp chủ tịch giúp tôi đòi một cái công đạo rồi."
Diệp Hồng Duy vừa mới thay đổi cách nhìn đối với người cháu này, nhìn thấy loại tình huống này, sắc mặt có chút phức tạp, "Mộ Phàm, có hiểu lầm gì đó, con cứ nói thẳng đi."
Hắn tự nhiên cũng hy vọng là hiểu lầm, nhưng nếu như là không phải, mà Mộ Phàm đối mặt với sai lầm còn dùng loại thái độ trốn tránh này, như vậy thật làm cho hắn quá thất vọng...
Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Nhị lão thỉnh cầu: "Ông nội, bà nội, xin hãy tin tưởng con lần này, đồng ý âm thầm xử lý chuyện này, dù sao... Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, làm lớn lên quả thực khó coi..."
Không đợi nhị lão nói chuyện, Lương Mỹ Huyên nhất thời khẽ xì một tiếng, "Nguyên lai ngươi cũng biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài à, nếu biết, thì tại sao nhất định phải làm những chuyện xấu kia?
Ngươi không biết ngươi làm như thế, cuối cùng là làm xấu mặt ai hay sao? Đều là thể diện của Diệp gia, là thể diện của ông nội bà nội ngươi!
Hôm nay có nhiều cánh truyền thông và bằng hữu như vậy ở chỗ này, nếu như ngươi ông nội bà nội để mặc cho ngươi lừa đảo, ngươi để cho Diệp gia chúng ta, Hoàng Thiên Giải Trí chúng ta ngày sau làm sao còn cùng công chúng giao phó? Người ta lại sẽ nhìn công ty chúng ta như thế nào? Bao che, bao che?"
Diệp Thiệu An cũng nghĩa chính ngôn từ mà phụ họa nói, "Cha, mẹ, là một Tổng giám đốc, con cho là, sự tình hiện tại đã náo như vậy rồi, vì hình tượng công ty, nhất định phải cho mọi người một câu trả lời. Đây cũng không phải là chuyện nhà của chúng ta, mà là chuyện công! Chuyện công là chuyện công, vô luận là ai, cũng không thể có đặc quyền!"
Nghe lời này của Đàm Chấn Tân cùng Diệp Thiệu An bọn họ, Diệp Mộ Phàm nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười không dễ gì phát giác.
Xí, muội muội nhà hắn thật sự là quá thông minh rồi! Những người này quả nhiên như nàng dự liệu, vội vội vàng vàng tự đào hố cho mình nhảy, hắn cứ thế thân thiện ngăn cản, kết quả có muốn ngăn cũng đều không ngăn được...
Oản Oản sở dĩ bảo hắn cố ý ngăn trở, đương nhiên là muốn để cho ông bà nội thấy hắn cố gắng chu toàn mặt mũi của Diệp gia, nhưng bất đắc dĩ lại có người không biết xấu hổ.
Cuối cùng, Diệp Mộ Phàm bị "bức" đến đường cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mở miệng: “Vậy được rồi, tôi muốn mượn thiết bị của hội trường sử dụng một chút…”
“Tùy ý ngươi”. Diệp Thiệu An ung dung mà nhìn hắn.
Diệp Mộ Phàm lập tức hướng về phía sân khấu đi đến.
Thấy Diệp Mộ Phạm bị buộc phải đi lên, Diệp Y Y vẫn cẩn thận hỏi Đàm Chấn Tân một câu: “Đàm lão sư, ông xác định là Từ Lâm bên kia không có bất luận chứng cứ gì chứ?”
Đàm Chấn Tân mặt đầy tự tin: “Yên tâm đi, trừ phi có người trước thời gian này viết ra tác phẩm giống như đúc, nếu không Diệp Mộ Phàm có khua môi múa mép dẻo đến mức nào cũng vô dụng!”
Nghe được lời này, Diệp Y Y mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi lên sân khấu, Diệp Mộ Phàm bắt đầu điều khiển nhân viên chuẩn bị âm thanh, màn ảnh cùng máy chiếu. Diệp Y Y tuy rằng bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể để nhân viên của mình phối hợp.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi công tác, Diệp Mộ Phàm rốt cục cũng mở miệng.
“Chư vị quan khách tôn quý, chư vị bằng hữu truyền thông, chào mọi người! Đầu tiên, xin tự giới thiệu một chút, tôi là một trong những người sáng lập ra công ty Chư Thần Thời Đại, Diệp Mộ Phàm. Chư Thần Thời Đại được sáng lập với đội ngũ nòng cốt trước mắt có diễn viên Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần, Cung Húc…
Tiếp đó, công tác trọng tâm của chúng tâm là quay một bộ phim điện ảnh mang tên là 《 Sinh Tử Một Đường 》. Bộ phim này có diễn viên chính là….Đạo diễn là…”
Diệp Y Y càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó sai sai…
Diệp Mộ Phàm đây là đang làm gì?
Lương Mỹ Huyên hai tay ôm ***, khẽ xì một tiếng, "Tiểu tử kia, miệng lưỡi trơn tru! Đến bây giờ còn đang nói lảng sang chuyện khác! Để xem hắn có thể kéo bao lâu..."
Diệp Thiệu An nhìn về phía Diệp Hồng Duy ở bên cạnh, nghiêm túc mở miệng, "Cha, Mộ Phàm tiểu tử kia hẳn là cùng một dạng với cha hắn, đã quen làm ra loại sự tình tổn hại tới công ty cùng gia tộc rồi. Lần trước nói hắn lấy trộm cơ mật của công ty mà ba mẹ không tin, lần này lại trộm kịch bản công ty, lần này các người dù sao cũng nên tin chưa?"
Lương Mỹ Huyên cũng nói: "Cha, mẹ, chuyện này tính chất quá nghiêm trọng, hai người không thể lại mềm lòng, nhất định sẽ phải nghiêm trị, nếu không người ngoài sẽ nhìn Diệp gia chúng ta như thế nào?"
Diệp Hồng Duy cùng thê tử ở bên cạnh liếc nhau một cái, đáy mắt hai người đều là vẻ thất vọng khó mà che giấu...
Chẳng lẽ cháu ruột của Diệp gia bọn họ, thực sự là hoàn toàn hết thuốc chữa à...
Dưới dàn âm thanh tuyệt đỉnh, ánh đèn sang trọng cùng đội ngũ truyền thông cao cấp nhất tại hội trường, Diệp Mộ Phàm đem các phương diện của công ty nhà mình tuyên truyền qua một lần, cuối cùng lại làm người đảm nhiệm luôn vai trò marketing, đem thông tin bộ phim sắp mở máy công bố, còn tuyên bố tin tức ngày mai sẽ tiến hành ngay…
Tại hội trường, phóng viên đã được Diệp Y Y bố trí, dĩ nhiên là ngồi không yên rồi.
"Diệp Mộ Phàm tiên sinh, hy vọng ngài có thể nói vào trọng điểm, mà không phải là nói lảng sang chuyện khác."
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn biết một chút, quý công ty có ăn cắp bản quyền hay không. Hơn nữa dưới tình huống đã biết rõ là ăn cắp bản quyền, lại tiếp tục xâm phạm lợi ích của người khác! Đối với chuyện này ngài chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Trong đó có một phóng viên thân hình hơi mập mạp, nghiêm nghị mở miệng nói: "Diệp Mộ Phàm tiên sinh, xin đừng trốn tránh trách nhiệm, nếu đã làm rồi, vậy thì nên công khai nói xin lỗi, bồi thường, lập tức ngừng quay chụp, đồng thời cho người quản lý có liên quan ngưng chức, kiểm điểm. Thậm chí tôi cho là, công ty thiếu trách nhiệm như vậy, căn bản cũng không cần phải tiếp tục tồn tại nữa, nếu không sẽ làm hỏng hình tượng của toàn ngành, càng là ung nhọt của ngành giải trí!"
...
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái, "Vị phóng viên tiên sinh này, tôi rất đồng ý thuyết pháp của ngài."
Ánh mắt của Diệp Mộ Phàm quét qua toàn trường, ánh mắt bỗng trở nên ác liệt. Một lát sau, rốt cuộc mở miệng, "Tôi mới vừa rồi nói nhiều như vậy, chỉ muốn chứng minh một chút, công ty này, là tâm huyết của tôi cùng với các vị bằng hữu thân thiết. Là tâm huyết của tất cả mọi người, nên chúng tôi yêu mến danh tiếng của mình hơn bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình phá hư quy tắc trong ngành như thế này!
Đàm Chấn Tân lão sư một mực hy vọng tôi lập tức cho một lời giải thích cho chuyện này, như vậy hiện tại, tôi cũng hy vọng, Đàm lão sư có thể cho tôi một lời giải thích!"
Đàm Chấn Tân không hề sợ hãi mà cười nói: "Ồ? Diệp thiếu hy vọng tôi giải thích cái gì, có thể tùy tiện hỏi."
Diệp Mộ Phàm nhẹ nhàng mở miệng, "Đàm Chấn Tân lão sư, ngài nói thời gian hoàn thành của 《 Yêu Đương Thời Đại 》là ba tháng trước thật sao?"
Đàm Chấn Tân: "Không sai."
Diệp Mộ Phàm: "Ông chắc chắn chứ? Có ai có thể chứng minh?"
Đàm Chấn Tân cười lạnh: "Trên văn bản ghi chép của tôi, email, hay thời gian ghi danh đều có thể chứng minh. Khi đó tôi cùng Diệp Y Y tiểu thư còn thảo luận qua nội dung cốt truyện có liên quan nữa, Diệp Y Y tiểu thư cũng có thể làm chứng."
Để chứng minh lời nói của mình, Đàm Chấn Tân còn đem Diệp Y Y cũng kéo theo.
Diệp Mộ Phàm đào hố sâu, bảo đảm đủ để kéo sập không sót tên nào, rốt cục lúc này mới hài lòng, tiếp tục mở miệng: "Được, ngài luôn mồm luôn miệng nói bộ tác phẩm này, của ngài là bản gốc, hơn nữa thời gian hoàn thành sáng tác là ba tháng trước, như thế, tôi muốn hỏi...
Trên màn ảnh lớn phía sau lưng tôi, nội dung của bộ này so với 《 Yêu Đương Thời Đại 》 của ngài một chữ cũng không kém, hơn nữa lại là tác phẩm được hoàn thành từ nửa năm trước...Lại là chuyện gì xảy ra?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc