Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 459

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Mẹ... Mẹ?
Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy giống như có chín tiếng sấm hướng về phía nàng bổ xuống.
Đồng thời, trong óc nàng tất cả các dây thần kinh đều bắt đầu hoạt động hết mức…
Đứa nhỏ này nói chính mình là họ Nhiếp, hơn nữa mới vừa xuất hiện đã khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, hiện tại lại đột nhiên nói với nàng, hắn là con trai của nàng...
Mà nàng tuyệt đối không có khả năng có con trai nha!
Cho nên...
Chuyện này... Đứa nhỏ này... Chẳng lẽ chính là... Cháu trai mà tên Nhiếp Vô Danh đã từng nhắc tới!!!
Tình hình trước mắt quá mức hỗn loạn, nàng mặc dù có hoài nghi, nhưng căn bản không rảnh mà suy nghĩ nhiều.
Nàng chỉ thông qua cuộc gọi video khi trước mơ hồ gặp qua đứa bé kia, khi đó không thể hoàn toàn thấy rõ được tướng mạo của hắn. Cộng thêm đứa nhỏ này hôm nay trang điểm ăn mặc hoàn toàn bất đồng với một thân tối om khi đó, cho nên nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy quen thuộc, nhưng thực sự hoàn toàn không nhận ra được!
Quan trọng nhất là, con mịa nó con hàng Nhiếp Vô Danh kia căn bản là không hề thông báo trước lấy một câu để cho nàng chuẩn bị!
Nói tóm lại, nàng mới rồi hoàn toàn không hề hoài nghi đứa nhỏ này cùng cháu ngoại trai của Nhiếp Vô Danh cùng một người!
Vào giờ phút này Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn tiểu tử trước mắt, quả thật là sắp muốn điên rồi!
Nhiếp Vô Danh cái tên ngu ngốc kia! Làm sao lại hoàn toàn không thông báo cho nàng một tiếng! Nàng một chút chuẩn bị cũng không có! Có ai tới nói cho nàng biết…hiện tại phải làm sao đây?!
Quá không đáng tin cậy, trực tiếp mặc kệ quăng cho nàng tự xử như vậy!
Lúc này tiểu nãi oa vẫn như cũ đưa cánh tay nhỏ, đứng ở trước gót chân của nàng, ngước đầu nhỏ nhìn nàng.
Nhìn tay nhỏ của cậu bé đưa ra giữa không khí, Diệp Oản Oản thần sắc khẽ run, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, đưa tay ra khẽ nắm chặt lấy cánh tay nhỏ núc ních mềm mại của cậu bé: "Chào con..."
Cậu bé nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ được nhẹ nhàng cầm lấy, mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm giác dường như trở nên càng khả ái hơn rồi.
Hai người hộ vệ sau lưng không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, tiểu thiếu chủ lại có thể...cho phép người khác ***ng chạm vào mình...
Một bên Đường Bân cùng Tống Cường mới từ trong trạng thái tinh thần bị K**h th**h khôi phục lại, lại trải qua một trận K**h th**h kế tiếp, đã hoàn toàn sợ ngây người.
Ta đi! Tiểu nãi oa oa này, lại có thể...lại có thể là…con trai của chủ nhân!!!
Chủ nhân lại có thể con trai lớn như vậy rồi hả?
Hơn nữa chủ nhân người…thật giống như ngay cả con ruột của mình cũng chưa nhận ra được?
Thật không hổ là chủ nhân nha... Chính là trâu bò!
Cũng không biết rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu nợ hoa đào nhé...
Sau khi nói hai chữ “Chào con…” xong, Diệp Oản Oản liền kẹt lại, ngẩn người nửa ngày chọn lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Diệp Oản Oản: "Híc, Nhiếp Đường Tiêu phải không... Mẹ có thể gọi con là Đường Đường, có được hay không?"
Tiểu tử gật đầu: "Được ạ!"
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi hít sâu một hơi, trước đó nàng cùng Nhiếp Vô Danh cơ hồ chưa hề thảo luận qua, bây giờ chỉ có thể tùy nghi phát huy mà thôi.
Vì vậy Diệp Oản Oản mở miệng, "Nguyên lai con chính là Đường Đường, thật là xin lỗi, mới vừa rồi mẹ không nhận ra con. Trước đó mẹ với cậu của con đã thương lượng qua, vốn là phải đi gặp con, nhưng gần đây thật sự là quá bận rộn, cho nên trì hoãn..."
Tiểu nãi oa: "Không sao, mẹ bận rộn, con có thể tới gặp mẹ."
Diệp Oản Oản nghe được lời này, trong lòng lại ấm áp không hiểu vì sao, thực sự là một tiểu hài tử khôn khéo à nha!
Nhiếp Vô Danh cái tên xấu xa không biết xấu hổ kia, tại sao mỗi lần đều nói người ta là tiểu ma đầu?
Vừa nghĩ tới Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản lập tức lại âm thầm nghiến răng, "Người cậu kia của con đâu? Không có đi cùng với con sao?"
Nhiếp Vô Danh tên khốn kia! Rốt cuộc đi đâu? Một mình nàng đỡ không nổi nha!
Cậu bé mở miệng nói: "Cậu đem con đưa đến liền rời đi."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Ồ nha, thì ra là như vậy a..."
Ha ha, Nhiếp Vô Danh ngươi tên khốn kiếp, ngươi ૮ɦếƭ chắc
Cuối cùng, Diệp Oản Oản cứ như vậy, trong trạng thái mộng bức, ôm lấy tiểu tử mang về Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Dọc theo đường đi Diệp Oản Oản chỉ có một ý tưởng, rốt cuộc phải chăm sóc “đứa con” này như thế nào?
Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm à nha!
Đến nơi cửa, Diệp Oản Oản lập tức hai mắt sáng lên, hướng về phía hai người hộ vệ nhìn lại.
Đúng rồi, còn có hai người này ở đây, hai người này rõ ràng đều một mực đi theo bên cạnh Nhiếp Đường Tiêu, cho nên khẳng định là vô cùng hiểu rõ cuộc sống cơm áo thường ngày của cậu bé mới đúng.
"Như thế, hai vị..."
Còn chưa kịp đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Nhiếp Đường Tiêu nhõng nhẽo nói với mẹ, hướng về phía hai vị hộ vệ nói: "Các ngươi có thể rời đi, mẹ sẽ chiếu cố ta."
Hai người đối với mệnh lệnh của Nhiếp Đường Tiêu không có chút do dự nào: "Vâng!"
Vừa dứt lời, hai người thân hình lóe lên, liền lập tức không còn thấy bóng dáng...
Diệp Oản Oản đưa dài tay...
Chớ đi mà!
Lại có thể cứ như vậy rời đi rồi!
Có lầm hay không vậy a!
Hài tử nhỏ như vậy mà, các ngươi cứ yên tâm đem hắn giao cho một mình nàng như vậy sao? Nàng sẽ không biết chăm sóc trẻ con đâu nha!
Diệp Oản Oản nhìn chăm chú cái “bánh bao sữa” bé nhỏ trước mặt mình, quả thật là khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể nhận mệnh...
Diệp Oản Oản nhìn về phía hai người sau lưng, "Đường Bân, Tống Cường, các ngươi đi tìm Kiều Kiều bọn họ một chút!"
Nếu Đường Long đáp ứng sẽ không làm thương tổn bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không có chuyện gì.
"Vâng!"
Hai người lập tức đi tìm người, cuối cùng ở trên gác xếp tìm thấy được ba người. Ba người đều không sao, chẳng qua chỉ là bị trói chặt, ném vào trên gác xếp.
"Các ngươi tại sao trở lại? Chủ nhân đâu? Có gặp nguy hiểm hay không?"
"Chủ nhân làm sao có thể lại có nguy hiểm! Cho dù là có nguy hiểm, vậy cũng chắc là người khác gặp nguy hiểm!"
Ba người đều mặc nhiên cho rằng nhất định là do thế lực ngầm của chủ nhân âm thầm đem bọn họ cứu ra.
"Quả thật là như thế, bất quá lần này mấy người chúng ta biểu hiện quả thật không được hoàn toàn như ý, hộ chủ bất lực. Nhất định phải cùng chủ nhân tạ tội!" Khương lão mở miệng, những người khác cũng tỏ vẻ phụ họa.
Vì vậy, mấy người nhanh chóng đi xuống lầu.
Đang chuẩn bị đi theo Diệp Oản Oản tạ tội, kết quả, một người, hai người, ba người nhìn thấy xa xa... Bên cạnh chủ nhân nhà mình, lại có thể có một tiểu nãi oa đi theo sau?
"Ây... Chủ nhân đi ra ngoài một chuyến, làm sao lại mang theo một đứa bé trở lại?" Gã béo vẻ mặt đầy mộng bức.
Khương lão cũng tỏ vẻ đầy hoài nghi, "Đường Bân, Tống Cường, là chuyện gì xảy ra? Các ngươi làm sao quay trở về?"
"A a a a a! Kawaii *! Thật là đáng yêu nha! Bảo Bảo này là ai, là ai, là con cái nhà ai!" Tất cả sự chú ý của Kiều Kiều đều đã dính vào trên người đứa bé rồi.
*Tiếng Nhật: dễ thương, đáng yêu.
Đường Bân cùng Tống Cường liếc nhau một cái, sau đó mở miệng nói: "Là người nhà chúng ta! Cậu bé đáng yêu này... là con trai của chủ nhân..."
"Cái gì? Con trai của chủ nhân!" Kiều Kiều kinh ngạc che miệng lại.
"Mịa nó!" Đầu bếp béo trực tiếp kinh hô thành tiếng, "Làm sao mà có thể?"
"Làm sao lại không thể? Chúng ta chính miệng nghe được!"
Gã béo nhất thời trừng trừng hướng về tiểu nãi oa nhìn chăm chú, tiếp đó thần sắc ngạc nhiên không thôi mà mở miệng, "Lại nói... còn... còn thật đúng là có chút giống với chủ nhân nha! Dáng dấp khuôn mặt nhỏ nhắn này, lại có thể không phải là đường nét của chủ nhân nhà chúng ta hay sao?!"
Đường Bân tỏ vẻ đồng ý, "Đúng vậy không? Các ngươi cũng cảm thấy giống, ta và Cường ca cũng đều cảm thấy giống y như đúc!"
Tống Cường sờ cằm một cái, mở miệng nói, "Tướng mạo của tiểu chủ nhân là theo chủ nhân, nhưng khí chất cùng tính cách chênh lệch nhiều lắm, đúng chứ? Kỳ quái..."
Mập mạp liếc hắn một cái nói, "Ngạc nhiên!? Cái này có gì kỳ quái? Tính cách không giống chủ nhân, vậy khẳng định là giống như cha thôi!"
Đường Bân cùng Tống Cường gật đầu một cái: "Có đạo lý!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc