Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 441

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Cửu gia..." Người thi hành hình phạt sững sờ, sau đó cung kính khom người hành lễ.
"Cửu... Cửu gia!" Hai tên hộ vệ giống như gặp quỷ vậy, trở mình một cái liền bò dậy, run lẩy bẩy quỳ ở một bên.
Vạn vạn không ngờ tới, Cửu gia lại sẽ đến ám thất!
Không phải nghe nói là Cửu gia sắp ૮ɦếƭ rồi mà? Tại sao còn bình yên vô sự mà chạy tới nơi này?
Bọn họ đều cho rằng hắn ૮ɦếƭ rồi, Tư Minh Lễ sẽ tiếp quản gia tộc, nên mới dám đối xử như vậy đối với nữ nhân kia…
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn từ đầu đến cuối chỉ có một tiêu điểm, vượt qua tất cả mọi người, trực tiếp tìm thẳng về hướng của thiếu nữ...
Trong nháy mắt khi nhìn thấy rõ được hình ảnh của cô gái trong ngục thất, con ngươi đen nhánh như mực của nam nhân đột nhiên càng sâu hơn.
Chỉ thấy trên người thiếu nữ mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, mái tóc xõa vai, sắc mặt đỏ thắm, môi anh đào kiều diễm. Ở trong ám thất âm trầm đáng sợ nơi này, lại như hoa hồng nở rộ, đẹp đến không tưởng tượng nổi, xua tan đi hết thảy tăm tối...
Tư Dạ Hàn sau khi lo lắng trong chốc lát, đứng lại trước mặt cô gái, khí tức có chút hơi xốc xếch, lửa giận nơi đáy mắt đột nhiên bốc lên, "Tại sao không đi?"
Đáy mắt Diệp Oản Oản lại dâng lên một nụ cười, lộng lẫy như dải ngân hà, "Người ta đang chờ anh đó! Nếu anh tỉnh lại, không thấy được em, thì làm sao bây giờ?"
Trừ Tư Hạ ra, đêm khuya hôm qua, một người ngoài ý liệu của nàng đột nhiên xuất hiện tại Cẩm Viên, muốn đưa nàng rời đi. Bất quá, nếu nàng đã quyết định lưu lại, đương nhiên sẽ không cùng hắn rời khỏi.
Về phần nàng khi đó rốt cuộc làm thế nào để cho người kia thỏa hiệp... A, tốt nhất không nên để cho Tư Dạ Hàn biết...
Em đang chờ anh...
Nếu anh tỉnh lại không thấy được em, thì làm sao bây giờ...
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đang cười tươi rói đứng ở trước mặt mình, cười tươi như hoa nói ra những lời này, trong lòng kịch liệt chấn động. Cùng lúc đó, khí tức quanh mình càng ngày càng lạnh giá...
Cũng không biết có phải là bởi vì hầm giam quá mức u ám hay không, tất cả mọi người đều cảm nhận được từng trận hàn khí lạnh run cả người.
"Soạt", Tư Dạ Hàn *** vest âu phục trên người ra, sải bước đi tới trước mặt của Diệp Oản Oản, đưa cho nàng.
Nhìn thấy biểu tình đáng sợ đến cực hạn của Tư Dạ Hàn, cả người giống như la sát đến từ địa ngục, Diệp Oản Oản liền lao thẳng vào trong *** của hắn, nhút nhát mở miệng, "Anh làm sao bây giờ mới đến? Em thật sự sợ hãi..."
Hộ vệ A: "..."
Hộ vệ B: "..."
Đại ca bức cung: "..."
Vị đang nằm giả ૮ɦếƭ dưới đất: "..."
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về phía Hứa Dịch nhìn lại.
Hứa Dịch lập tức cầm điện thoại di động, đi tới trước mặt Tư Minh Lễ.
"A a a a a….!!! Cha, cứu con! Cứu con với!"
Bên trong điện thoại di động truyền tới tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Tư Dật Kiệt.
"Dật Kiệt!!!"
Tư Minh Lễ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khoảng thời gian này Tư Dạ Hàn tu thân dưỡng tính, thậm chí ngay cả máu tanh đều không dính tới, vì vậy hắn lỡ quên mất bản tính của người đàn ông này có bao nhiêu hung ác...
Tư Dạ Hàn lỗ tai của cô gái trong *** mình, không để cho nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tư Dật Kiệt.
Sau đó, ánh mắt sắc lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nhân loại nào, bắn thẳng về phía Tư Minh Lễ, "Kể từ hôm nay, giải trừ tất cả chức vụ của Tư Minh Lễ, khu trừ khỏi nhóm tộc lão, suốt đời không được vào lại."
Trong nháy mắt khi câu nói của Tư Dạ Hàn phát ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ đờ đẫn ở tại chỗ.
"Cái...Cái gì!!!" Tư Minh Lễ sắc mặt chợt đại biến, "Dựa vào cái gì!? Ta không phục, sự trừng phạt này căn bản cũng không phù hợp với quy định! Dật Kiệt không phải là đã thay thế ta nhận xử phạt hay sao?"
Với thân phận địa vị của hắn ở Tư gia, hắn cho là xấu nhất chẳng qua chỉ lại tiếp tục phế bỏ thêm một chân của con trai lớn, ai ngờ đâu Tư Dạ Hàn lại có thể làm ra phán quyết tuyệt tình như vậy.
"Đại tẩu..." Tư Minh Lễ lo lắng nhìn về phía lão thái thái ở bên cạnh.
Lão thái thái nhắm mắt lại, cũng không thèm để ý tới Tư Minh Lễ.
"Đại ca! Ngươi nói một câu đi! Gia chủ làm bậy như vậy, chẳng lẽ huynh cũng không để ý!"
Tư Minh Lý hai quả đấm nắm chặt, trong mắt lóe lên một nét biến hóa không rõ có ý gì.
Tư Dạ Hàn tuy là gia chủ Tư gia, nhưng Tư gia này, cũng không phải do Tư Dạ Hàn hắn một người quyết định!
Tư Minh Vinh tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng, "Gia chủ, sự trừng phạt này quả thật quá nặng, trong gia quy cũng không hề có quy định như vậy!"
Tư Dạ Hàn: "Không?"
Tư Minh Vinh bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy giống như mình đang bị ngâm trong hầm băng: "Đúng thế..."
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn thản nhiên quét qua những người đang muốn nói đỡ cho Tư Minh Lễ, mặt không xúc cảm, mở miệng: "Hiện tại có."
Quy tắc?
Hắn chính là quy tắc của Tư gia.
Hiện tại có...
Nương theo âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn vang lên, trong ám thất đầy khí tức âm lãnh máu tanh bỗng trở nên tĩnh mịch, không hề có một âm thanh nào. Tất cả các tộc lão không ai dám nói một câu.
Tư Minh Vinh chân mày nhíu chặt, cuối cùng cũng lại không tiếp tục phản bác nữa.
Nói cho cùng, lần này đúng là bọn họ không chiếm lý...
Nếu như là Tư Dạ Hàn vì một nữ nhân nhiễu loạn trật tự gia tộc, hắn tất nhiên sẽ muốn ngăn cản. Nhưng bây giờ nữ nhân này đã điều dưỡng tốt thân thể của gia chủ, chẳng khác gì đã cứu cả gia tộc bọn họ.
Những tộc lão khác rối rít rúc ở trong góc, toàn bộ cũng đều lựa chọn giả ૮ɦếƭ. Cách làm của gia chủ mặc dù có chút quá khích, nhưng bọn hắn lần này quả thật không có lập trường gì để nói.
Huống chi... Ai dám...
Tư Minh Lễ lần này, sợ là thực sự xong rồi...
Có tộc lão sợ hãi phát hiện trên *** của mình còn đang đeo bông hoa cúc trắng Tư Minh Lễ thay bọn họ chuẩn bị cho tang lễ lúc trước, vào lúc này vội vàng lẳng lặng run rẩy kéo xuống.
"Tư Dạ Hàn! Ngươi dám!!!"
Tư Minh Lễ vẻ mặt không cách nào tin tưởng, không thể tin được Tư Dạ Hàn lại thực sự dám làm như vậy!
"Tiểu tử thúi, đừng quên ban đầu khi phụ thân ngươi ૮ɦếƭ rồi, là ai đã chống giữ Tư gia! Hiện tại đôi cánh ngươi cứng cáp rồi, lại dám đối với ta như vậy!"
Thấy Tư Dạ Hàn đem hắn đẩy vào chỗ ૮ɦếƭ, Tư Minh Lễ rốt cuộc lột lớp ngụy trang, điên cuồng gào thét.
Lão phu nhân nghe nói như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Những năm gần đây, tên Tư Minh Lễ này giành công kiêu ngạo, dã tâm quá lớn, càng ngày càng không thể khống chế rồi...
Bà chẳng qua chỉ là vì ngại bệnh của A Cửu, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ai ngờ đâu hắn càng ngày càng được voi đòi tiên.
Tư Minh Lễ vẫn còn đang rống to, "Cái Tư gia này vốn là nên thuộc về lão tử, một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi, là cái thá gì! Gia chủ, gia chủ chó má!"
Thấy lời hắn nói càng lúc càng khó ngửi, lão phu nhân hướng về phía hộ vệ bên cạnh nhìn một cái, "Dẫn hắn đi xuống."
"Vâng!"
Tư Minh Lễ bị nhanh chóng kéo đi, tiếng gào thét vang vọng khắp cả ám thất, "Tiểu tử thúi, ngươi ૮ɦếƭ không được tử tế! ૮ɦếƭ không được tử tế! Ta chống mắt lên mà xem ngươi có thể sống được bao lâu…"
Đáy mắt Diệp Oản Oản xẹt qua một vệt áng sáng lạnh lẽo, vẫn rúc vào trong *** của Tư Dạ Hàn mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phương hướng Tư Minh Lễ bị kéo đi: "Yên tâm đi, sống đến khi ván quan tài ngươi lên mốc!"
Nghe cô gái nghiến răng cười lạnh, sự lạnh giá của Tư Dạ Hàn dường như đang chậm rãi hòa tan đi mấy phần.
Diệp Oản Oản nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lộ ra một chút lo âu.
Tư Dạ Hàn trực tiếp giải trừ tất cả các chức vụ công ty của Tư Minh Lễ, xoá tên khỏi nhóm tộc lão, chẳng khác nào đem hắn đuổi ra khỏi Tư gia. Làm như vậy, người giật giây hắn há chẳng phải là sẽ không thể nào tra ra được?
Bất quá, cũng có thể là ngược lại, chó cùng đường quay ngược lại cắn; không nhẫn nại được lật ra lá bài tẩy của mình…
"A Cửu, nhanh đi ra ngoài đi, không khí chỗ này rất lạnh, ở đây lâu sẽ không tốt cho thân thể!" Lão phu nhân mở miệng.
Tư Dạ Hàn gật đầu, trực tiếp ẵm ngang Diệp Oản Oản bế lên, sải bước mà đi ra khỏi ám thất.
Đám người phía sau, Tần Nhược Hi mặc một thân váy trắng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm nam nhân cách đó không xa đem Diệp Oản Oản cẩn thận che chở ở trong *** mình, lẳng lặng rời đi.
...
"Nhược Hi, có chuyện gì xảy ra?" Điện thoại di động đầu bên kia, Tần Phong trầm giọng hỏi.
"Cha, thân thể của A Cửu đã khôi phục, thầy thuốc nói đã không còn gì đáng ngại."
"Tiểu tử này... Quả nhiên không thể thiếu cảnh giác! Tư Minh Lễ cái con vật ngu xuẩn kia, thiếu kiên nhẫn như vậy, thật đáng đời! Ngay cả một tên hậu bối cũng chống không lại!"
Tần Phong nói xong, trầm ngâm mở miệng, "Nếu thân thể của Tư Dạ Hàn không đáng ngại, vẫn là nên triển khai phương án ban đầu. Nếu không phải là bất đắc dĩ, những lựa chọn khác không cần xem xét. Dù sao toàn bộ Tư gia, cũng chỉ có người đàn ông này coi như là xứng với ngươi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc