Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 402

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản mở miệng cười: “Anh đưa cho em chứ sao.”
Diệp Mộ Phàm cau mày, “Em muốn R*ợ*u làm gì?”
Diệp Oản Oản: “Em uống a!”
Nhất thời vẻ mặt Diệp Mộ Phàm cảnh giác trợn mắt nhìn sang, “Diệp Oản Oản! Em đừng hù dọa anh! Em có phải muốn cầm R*ợ*u đi chuốc say người đàn ông kia rồi hạ thủ hay không hả!”
Diệp Oản Oản: “…”
Anh, người thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi, thực sự…
Cô giống với một tên cầm thú như vậy sao?
………
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn đoạt chai R*ợ*u vang kia từ chỗ Diệp Mộ Phàm, sau đó ngâm nga bài hát, thật vui vẻ mà về tới Cẩm Viên.
“Bảo bảo, em đã về rồi!”
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, bàn trà trước mặt để một ván cờ, nghe vậy, nhẹ nhàng thả con cờ trong tay ra, giương mắt, nhìn về phía cô gái.
Diệp Oản Oản vừa đổi giày vừa H**g phấn mở miệng, “Hì hì, th***, em đã nói với anh, tối nay em diễn vai số khổ tiểu bạch hoa, đem cả nhà Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y đều sắp tức điên rồi, em cảm thấy giải Oscar thiếu em một chiếc cup tiểu kim nhân…”
Đang nghĩ linh tinh, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên tay cô, “Em cầm trong tay cái gì?”
Diệp Oản Oản nhất thời có chút chột dạ, “A… Là R*ợ*u…”
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, anh dĩ nhiên biết là R*ợ*u.
Vẻ mặt Diệp Oản Oản lấy lòng, “Đừng nhíu mày nha, nhiệm vụ đầu tiên của em khi vào công ty liền thuận lợi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên uống R*ợ*u ăn mừng một chút sao?”
Sắc mặt Tư Dạ Hàn thanh lãnh, không có chút ít gì ý muốn thoả hiệp cả: “Khế ước.”
Diệp Oản Oản liên tục mở miệng, “Được được được, em biết hiệp ước quy định không thể uống R*ợ*u á…, nhưng mà, gần đây tâm tình tốt nha, thật nhớ R*ợ*u nha, em chỉ uống một chút xíu, em thề!”
Thái độ Tư Dạ Hàn không có chút xoay chuyển nào: “Không được.”
Diệp Oản Oản lại cọ gần thêm, ngồi gần hơn, “A Cửu, anh không cho em uống R*ợ*u, đơn giản là bởi vì phẩm R*ợ*u của em không được, hay là lo lắng em uống R*ợ*u không an toàn? Bất kể là bởi vì cái gì, nhưng bây giờ em ở chung một chỗ với anh, có anh ở bên cạnh em nha! Uống một chút có thể có chuyện gì?”
Tư Dạ Hàn: “… Vậy, một chút.”
Diệp Oản Oản: “Thích anh nhất!!!”
Đại khái là bởi vì mình phá hủy nguyên tắc, Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, vẻ mặt hơi có chút ảo não.
“Chờ một chút…”
Tư Dạ Hàn nói xong, cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Hứa Dịch.
Sau khi Hứa Dịch nhận được tin, lập tức chạy tới, “Cửu gia, ngài có gì phân phó?”
Sắc mặt Tư Dạ Hàn lạnh lùng mở miệng, “Tối nay, để tất cả người giúp việc, vệ sĩ, ám vệ ở Cẩm Viên không nên tùy tiện đi đi lại lại ở ngoài, bao gồm cả cậu.”
Thấy vẻ mặt Tư Dạ Hàn nghiêm túc, Hứa Dịch cũng là bộ dạng cảnh giác, “Cửu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tư Dạ Hàn: “…” Muốn anh giải thích thế nào?
Không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng, bên cạnh Diệp Oản Oản lẩm bẩm, “Em chẳng qua chỉ là uống R*ợ*u mà thôi, tại sao lại không cho mọi người đi đi lại lại ở ngoài?”
Giữa hai người này có cái gì tất nhiên liên hệ sao?
Hứa Dịch nghe được lời của Diệp Oản Oản, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, sầm mặt lại, “Cái…Cái gì… Oản Oản tiểu thư cô muốn uống R*ợ*u?”
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của Hứa Dịch, Diệp Oản Oản một mặt không hiểu, “Đúng vậy, tôi ở nhà uống chút R*ợ*u ăn mừng, thế nào…”
Bộ dạng này là sao?
“Cửu gia, tôi lập tức đi làm!” Trong nháy mắt Hứa Dịch chạy một cái không thấy bóng dáng.
Vừa ra khỏi cửa Hứa Dịch liền bắt đầu gọi điện thoại cho các bộ phận, “Này này này, đội trưởng Phong, Thập Nhất, bây giờ hai người lập tức truyền lệnh xuống, nói tối nay tất cả mọi người không nên tùy ý xuất hiện, không không không, không phải là Cẩm Viên xảy ra chuyện, là vì sự an toàn của mọi người…”
Không tới mấy phút, toàn bộ Cẩm Viên đã yên tĩnh, không có một chút tiếng người.
Diệp Oản Oản chỉ nghĩ là Tư Dạ Hàn muốn có thế giới hai người, không thích bị quấy rầy, cũng không suy nghĩ nhiều, thật vui vẻ mà cầm hai ly R*ợ*u đi qua.
Rót sữa bò vào trong ly của Tư Dạ Hàn, sau đó lại tự rót R*ợ*u vang cho mình.
Diệp Oản Oản giơ ly lên: “Cạn ly!”
Tư Dạ Hàn liếc nhìn sữa bò của mình: “…”
Diệp Oản Oản sắc mặt nghiêm túc: “Bác sỹ Tôn nói bây giờ anh không thể uống R*ợ*u, uống sữa bò tương đối khỏe mạnh!”
Nếu như không phải là thân thể của Tư Dạ Hàn không cho phép, cô còn thật muốn… Chuốc say anh…
Cái người này bình thường thực sự quá đứng đắn rồi, hoàn toàn không nhìn thấu trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, cô thật tò mò nếu như anh uống say sẽ là bộ dạng gì.
Tư Dạ Hàn nhấp miếng sữa bò, sau đó gắp cho Diệp Oản Oản một miếng thịt muối.
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong điểm tâm tinh xảo, lúc Diệp Oản Oản ở nhà cũ căn bản không ăn thứ gì, vào lúc này vừa uống chút R*ợ*u, vừa thưởng thức món ngon, còn có người đẹp ở bên, cảm thấy đời người thật sự là quá tốt đẹp.
Sao kiếp trước cô lại đem cuộc sống của mình trở nên thảm hại như vậy?
Mặc dù sau khi trọng sinh vẫn nguy cơ trùng trùng như cũ, nhưng có thể tự do mà sống tuỳ ý, cô đã rất thỏa mãn.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, lắc lắc ly R*ợ*u trong tay: “A Cửu, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Tư Dạ Hàn: “Chuyện gì?”
Diệp Oản Oản: “Em muốn hỏi…”
Muốn hỏi anh, tại sao phải nhốt cô, chỉ là vì cô phản kháng và chạy trốn sao?
Nhớ lại đủ chuyện kiếp trước và lần ám sát trước đây, cô đột nhiên có một suy nghĩ, Tư Dạ Hàn nhốt cô, có phải là một kiểu… Bảo vệ hay không?
“Được rồi, không có gì.”
Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn không hỏi ra miệng.
Đời này là đời này, tất cả đều đã thay đổi.
Tư Dạ Hàn không có tiếp tục nhốt cô, cô cũng sẽ không giống cá trên thớt mặc người chém giết.
Cô sẽ bảo vệ tốt người bên cạnh, cũng sẽ bảo vệ tốt chính mình.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt......”*
*câu này ko hiểu nên để nguyên luôn á @@
Thấy Diệp Oản Oản một ly lại tiếp một ly, Tư Dạ Hàn đè tay của cô xuống, “Em uống quá nhiều rồi.”
Diệp Oản Oản ôm lấy chai R*ợ*u không buông tay, “Nào có a! Mới ba ly có được hay không, anh đừng nhỏ mọn như vậy mà!”
Tư Dạ Hàn có chút hối hận khi đáp ứng cô, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lại xẹt qua một chút do dự.
Trong nháy mắt thừa dịp Tư Dạ Hàn do dự, Diệp Oản Oản đã rót cho mình một ly…
Diệp Oản Oản gục xuống bàn, con mắt lóe sáng lấp lánh yêu cầu, “A Cửu A Cửu em muốn nước ăn luộc đậu phộng! Phối hợp đồ nhắm…. là nhất rồi!”
Tư Dạ Hàn đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp làm, đi một nửa lại không yên tâm xoay người, “Đừng uống nhiều.”
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, “Được được, biết rồi!”
Cơ hồ là ngay khi Tư Dạ Hàn mới bước một chân, Diệp Oản Oản lập tức lại ực ực uống thêm mấy ly.
Trời ạ, muốn thoải mái uống R*ợ*u một chút mà cũng quá khó khăn rồi…
Rất nhanh một chai R*ợ*u vang liền không thấy hơn nửa, lúc đầu Diệp Oản Oản cảm thấy cũng tốt, dần dần, men R*ợ*u đi lên, bắt đầu thấy có chút choáng váng.
Chờ trong chốc lát, thấy Tư Dạ Hàn còn chưa trở lại, liền loạng choà loạng choạng xuống lầu chuẩn bị đi tìm anh.
“Ôi ai này… Cánh cửa đâu? Cánh cửa ở đâu…”
Diệp Oản Oản say khướt tìm cánh cửa, kết quả trực tiếp đi về phía cửa sổ.
Diệp Oản Oản đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, “Hử, hoá ra ở chỗ này a! Bậc cửa này… Sao lại cao như vậy…”
Giây kế tiếp, tung người nhảy một cái, thân hình nhanh nhẹn trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc