Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 396

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Lập tức, thân thể Diệp Oản Oản khẽ run lên, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, trong đầu không tự chủ nhớ tới mấy hôm trước mới xem phim kinh dị.
Chẳng lẽ…. cô ᴆụng phải quỷ?
“Không phải trá thi* chứ?” ( trá thi: xác ૮ɦếƭ, cương thi)
Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi tới, làm cho cơ thể rét run.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản lấy tốc độ trăm mét chạy vọt vào xe.
Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Oản Oản lấy di động ra, muốn gọi cho Tư Dạ Hàn nhưng lại sợ anh lo lắng…
Nghĩ lại, vẫn nên gọi cảnh sát giao thông tới xử lý.
“Cảnh sát giao thông số điện thoại là…” Diệp Oản Oản nâng đầu lên, lẩm bẩm nói.
“Số điện thoại cảnh sát giao thông chắc là 113 đi.” Đột nhiên, một giọng nói từ bên trong xe vang lên.
“113 Là bộ công an…Tôi nhớ số điện thoại cảnh sát giao thông là…”
Diệp Oản Oản còn chưa nói xong, con ngươi đột nhiên rụt lại, nếu không phải không gian bên trong xe chật hẹp thì cô đã nhảy cẫng lên rồi.
Trán Diệp Oản Oản thấm ra mồ hôi lạnh, thông qua kính chiếu hậu, Diệp Oản Oản phát hiện, chỗ ngồi đằng sau xe, chẳng biết lúc nào, có thêm một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông tóc dài đến eo, khuôn mặt đẹp trai, lông mày cong xuống đôi mắt như là muốn câu hồn đoạt phách, con mắt sáng như sao, mặc dù không nói, nhưng như tỏa ra lời.
Cặp mắt kia thanh nhã như sương, rơi vào trong mắt Diệp Oản Oản, khóe môi cong lên cười như có như không.
Người đàn ông này giống như trong tranh đi ra, trên người lộ ra khí chất thần bí, chỉ một chút, làm cho người ta vùi lấp vào trong đó, không thể tự kiêm chế.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản không có tâm trí đi thưởng thức, nhìn người đàn ông phía sau, như là gặp ma.
“Cô gái…Cô…Mới vừa rồi ᴆụng phải tôi.” Làm như muốn phá vỡ thời khắc im lặng, một cái nhìn của người đàn ông kia đủ để câu hồn đoạt phách, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng cười nói.
Người đàn ông nói xong, thân thể anh ta nghiêng qua, hướng gần về phía Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, tại trong chớp mắt, Diệp Oản Oản cơ hồ theo bản năng, dùng hết toàn lực, đánh vào mặt mũi không tì vết của người đàn ông này.
Giờ phút này, trong đầu Diệp Oản Oản có chút hỗn loạn, chính cô lúc nãy lái xe, gần như là lấy hết tốc độ ᴆụng vào người này.
Theo lẽ thường, chỉ cần là người bình thường, lấy lực đạo như vậy sẽ ᴆụng đến nát bấy, mà người đàn ông này không có một chút tổn hại nào?
Trong đầu Diệp Oản Oản, chỉ hiện hai chữ: “Cương thi”
Cơ hồ trong nháy mắt, Diệp Oản Oản liền mở cửa xe chạy đi, nhưng người đàn ông kia một tay đã lôi Diệp Oản Oản trở lại.
“Đại ca… vừa nãy tôi không phải cố ý ᴆụng anh đâu?” Sắc mặt Diệp Oản Oản có chút sợ hãi.
“Ồ, không có chuyện gì, ngược lại tôi cũng không đau.” Khóe miệng người đàn ông mỉm cười, thái độ nho nhã.
“Không có…Không có việc gì?” Giờ phút này Diệp Oản Oản mới có dũng khí quan sát tỉ mỉ người đàn ông này, xem ra, quả thực không có chuyện gì.
Nhưng mà không có chuyện gì cô mới sợ có được không!
Người bình thường đã sớm ᴆụng ૮ɦếƭ, không ૮ɦếƭ cũng bị thương, người này lại không có gì?
“Lần sau lái xe cẩn thận một chút, lần này may mà ᴆụng phải tôi, nếu sau này ᴆụng phải người khác thì như thế nào.” Người đàn ông lấy giọng như người trưởng bối nói chuyện.
“Đúng đúng đúng….đại ca anh nói đúng…Đại ca người rốt cuộc là người hay quỷ?” Diệp Oản Oản thận trọng nói.
Nghe Diệp Oản Oản nói lời này, sắc mặc người đàn ông ngẩn ra: “Cô… Cho là đã ᴆụng ૮ɦếƭ tôi?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Giờ phút này nhìn thấy mái tóc trắng bay tán loạn bên hông, tựa như không giống cô nghĩ…
Tình huống vừa rồi, để cho Diệp Oản Oản rối tung lên.
“Tôi là người, không phải quỷ.” Người đàn ông ôn nhu cười nói.
Giờ phút này, sắc mặt Diệp Oản Oản kinh ngạc: “Mới vừa rồi, có phải thật là tôi ᴆụng vào anh?”
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng, sắc mặt lộ ra nghi ngờ, xe va thành như vậy, mà anh ta không bị ᴆụng ૮ɦếƭ?
“Đụng tôi có chút đau.” Người đàn ông tóc trắng trầm ngâm một chút, chợt gật đầu, sắc mặt chắc chắn.
“Anh …Thực sự không có việc gì? Có muốn tôi đưa đi bệnh viện không?” Diệp Oản Oản cau mày nói.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Người đàn ông tóc trắng cười nói.
“Vậy thì tốt.” Diệp Oản Oản gật đầu một cái, sau đó mở miệng: “Bồi thường tiền đi.”
Nghe Diệp Oản Oản nói lời ấy, người đàn ông tóc trắng hơi sững sờ: “Cô va vào tôi, bây giờ để tôi bồi thường tiền cho cô?”
“Nói thì nói như thế, có thể tuy là tôi ᴆụng anh, nhưng anh không có chuyện gì, nhưng xe của tôi…. Có chuyện a.” Diệp Oản Oản mở cửa xe, kéo người đàn ông tóc trắng xuống, chỉ vào đầu xe mình nói: “Anh nhìn đi, đầu xe của tôi bị anh va vào như vậy, anh không bồi thường, hôm nay cũng đừng đi.”
“Cô gái, tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, ૮ɦếƭ không mang theo, đừng tham lam như vậy, huống chi tôi không có tiền.” Người đàn ông tóc trắng lắc đầu.
“Tôi không biết, anh va xe tôi thành như vậy, không đền cũng không được.” Diệp Oản Oản nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, người đàn ông tóc trắng đã nằm xuống chân Diệp Oản Oản: “Cô…Cô làm tôi bị thương, cô phải bồi thường tiền thuốc cho tôi…”
“Tôi đánh anh lúc nào?” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút.
“Thì mới vừa rồi, ở trong xe… cô đánh tôi một quyền….Nhanh lên bồi thường thuốc thang cho tôi, tôi không được…” sắc mặt ngươi đàn ông tóc trắng thống khổ.
Diệp Oản Oản: “…”
Mới vừa trong xe, cô vì quá kinh sợ, đúng là có đánh anh ta một quyền, nhưng đã qua nửa giờ rồi, người này mới kêu đau, phản xạ của anh ta… cũng dài quá đó.
“Được rồi chớ giả bộ, tôi không bắt anh bồi thường tiền nữa.” Diệp Oản Oản thở dài nói.
“Tôi cảm giác cú đấm đó của cô cũng không có nặng như vậy, tôi cảm thấy đỡ hơn rồi.” Người đàn ông tóc trắng chậm rãi đứng dậy.
“Ha ha…” Diệp Oản Oản cười: “Anh quả nhiên là giả bộ, tiền xe nhất định phải bồi thường.”
“Ai …Tôi không được, tôi cảm giác cú đấm của cô vẫn quá nặng… Cô nhanh bồi thường tiền thuốc cho tôi đi….” Mặt người đàn ông tóc trắng đầy thống khổ, lại lần nữa nằm trên đất.
Diệp Oản Oản: “…” Mới vừa rồi sao không ᴆụng ૮ɦếƭ anh ta cho rồi…
Cuối cùng, Diệp Oản Oản cùng người đàn ông tóc trắng thương lượng, hai người coi như huề nhau, ai cũng không phải bồi thường.
Sau khi người đàn ônh tóc trắng đồng ý mới từ đất đứng dậy.
“Không có việc gì tôi đi trước.” Diệp Oản Oản làm bộ muốn lên xe.
Thấy vậy, người đàn ông tóc trắng một tay kéo Diệp Oản Oản lại: “Cô bồi thường tiền cho tôi!”
“Cái gi?” Diệp Oản Oản sững sờ, hai người họ không phải huề rồi sao, tại sao lại đòi tiền cô.
“Một cú đấm là bằng nhau, nhưng cô va tôi thành dạng này phải bồi thường tiền.” Sắc mặt người đàn ông kiên định.
“Không phải anh không có chuyện gì sao?” Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi giật giật.
“Ai…Tôi không được, tôi thiếu chút nữa bị cô ᴆụng ૮ɦếƭ… Hôm nay cô nhất định phải bồi thường tiền cho tôi…” Mặt người đàn ông đầy thống khổ, lần thứ ba nằm trên đất.
Nhìn người trước mắt đùa giỡn mình, Diệp Oản Oản không còn gì để nói, hận không thể tát cho anh ta một cái ૮ɦếƭ luôn.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói chuyện, từ phía trước, lại có một chiếc xe việt dã chạy nhanh tới.
Diệp Oản Oản có người đàn ông tóc trắng ngăn phía trước, nhưng chiếc xe không có bất kỳ ý tứ chậm lại ngược lại tốc độ càng nhanh, hướng Diệp Oản Oản đâm tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc