Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 394

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hứa Dịch vắt hết óc nói “Ách… Bởi vì…Bởi vì hoa hướng dương trong sân nở rất đẹp, hạt dưa gần đây ra quả, cô có thể vừa uống trà vừa ngắm hoa.
“A, nhưng mà tôi nghĩ muốn ông chủ của anh rồi, tôi ở nơi này chờ một chút, còn bao nhiêu lâu nữa anh ấy kết thúc?” Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch lệ rơi đầy mặt “Cái này cũng không rõ, có thể là rất lâu, cho nên Diệp Oản Oản tiểu thư cô đi nghỉ ngơi chút đi!”
Thật ra lời của Hứa Dịch không có vấn đề nhưng Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ đến tin nhắn kia của Tư Hạ.
“Hứa Dịch, có phải anh có chuyện lừa tôi phải không?” Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch: “Không có!”
Thấy Hứa Dịch trả lời nhanh như vậy, hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại “Bên trong có cái gì?”
Ánh mắt Diệp Oản Oản làm cho Húa Dịch bị áp bức, Hứa Dịch có chút không chịu được “Không có gì cả!”
Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng “A, chẳng lẽ, là phụ nữ sao?”
Trong lòng Hứa Dịch lộp bộp một tiếng, lập tức nói “Làm sao có thể có phụ nữ! Không phải…Ý của tôi là, bên trong có thư ký nữ đang báo cáo công việc, bất quá không phải là ý của cô.”
Diệp Oản Oản: “Ồ? Anh nói một chút, ý của tôi là loại ý tứ nào?”
Hứa Dịch: “…”
Xong rồi, càng giải thích càng loạn…
Cho nên, câu của Tư Hạ nói cô đen rồi, là ý tứ đó sao?
Diệp Oản Oản quét qua Hứa Dịch một cái: “Tránh ra.”
Hứa Dịch vội giải thích: “Diệp Oản Oản tiểu thư, cô ngàn lần chớ hiểu lầm, cô gái bên trong có chút vấn đề, tôi sợ cô thấy lại hiểu lầm, nên mới vừa rồi ngăn cản cô, nhưng cô phải tin Cửu gia không có khả năng làm chuyện đó…”
Vẻ mặt Diệp Oản Oản có chút hòa hoãn: “Tôi không hiểu lầm, chẳng qua là để cho anh tránh ra một chút thôi, anh khẩn trương cái gì.”
Thực sự?
Thấy vẻ mặt Diệp Oản Oản cũng không có vẻ tức giận Hứa Dịch do dự, tránh qua bên cạnh.
Một giây kế tiếp.
“Ầm…” một tiếng vang thật lớn.
Cửa thư phòng trực tiếp bị đạp ra…
Hứa Dịch: “…!!!”
Nói không có hiểu lầm đây!
Hứa Dịch trợn mắt há mồm thấy Diệp Oản Oản mặc váy hoa đạp trên giày cao gót đi tới, sau đó cánh cửa đổ ập xuống, sau đó đạp qua cánh cửa, không nhanh không chậm đi vào.
Sau khi cửa bị đổ, Diệp Oản Oản nhìn thấy rõ tình huống trong phòng.
Tư Dạ Hàn ngồi trước bàn đọc sách, đang xem một chồng tài liệu, bất quá có thể nhìn ra người đàn ông sắc mặt không yên, cứ liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại.
Trước bàn sách, có một cô gái khả ái ngọt ngào đứng cách mấy bước đang ôn nhu báo cáo cho Tư Dạ Hàn cái gì…
Cô gái ăn mặc giống mình như đúc, liền thần thái cũng có mấy phần tương tự.
Diệp Oản Oản thấy cô gái kia trong nháy mắt biến sắc.
Nghe được tiếng vang ở cửa, cô gái kia hét chói tai “A….”
“Đi ra ngoài” Diệp Oản Oản cũng không có nhìn cô gái kia một cái, bỏ lại ba chữ sau, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Tư Dạ Hàn.
“Tư tổng…Chuyện này…” cô gái hướng về Tư Dạ Hàn ánh mắt ủy khuất.
Cạnh cửa Hứa Dịch cho cô gái kia nháy mắt “Thư ký Lâm, còn không mau đi ra, trợ lý Diệp có chuyện đặc biệt cùng Cửu gia nói chuyện!”
Cô gái kia không cam lòng lui ra ngoài.
Trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn nhìn thấy Diệp Oản Oản, u ám trong mắt nhất thời sáng lên, như ngôi sao rơi xuống, nhất thời ánh mắt khóa trên người cô: “Trở về rồi.”
Diệp Oản Oản: “…”
Phản ứng của người này có phải không đúng chỗ nào hay không?
Đạp cửa, cô vừa nãy đạp cửa rồi! Đạp cửa a!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cô đạp cửa tiến vào!
Phản ứng của anh có thể bình tĩnh đến thế, không phát hiện cô đang tức giận hay sao.
“Không phải đến tối mới bay về sao?” Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Oản Oản đi tới từng bước từng bước đến trước bàn làm việc, “Ba” đưa bàn tay vỗ lên bàn làm việc, “Làm sao? Em về trước thời gian, làm hư chuyện tốt của anh, làm anh thất vọng rồi?”
Tư Dạ Hàn không hiểu: “Cái gì?”
Diệp Oản Oản xù lông: “Anh còn giả bộ! Cô gái kia, ai tiến cống cho anh? Trò chuyện giữa đêm rất thoải mái đúng không!”
Con ngươi Tư Dạ Hàn u ám: “Cô gái?”
Diệp Oản Oản thấy anh bộ dáng như cái gì cũng không biết, thiếu chút nữa tức ૮ɦếƭ “Đúng là thư ký vừa nãy! Cô gái kia ăn mặc, vóc dáng đến kiểu tóc đều bắt chước giống em! Tổng thể cũng có ba phần tương tự! Không cần nói cho em là anh sẽ không nhìn ra cô gái này là có người cố ý sắp xếp cho anh!”
Tư Dạ Hàn lập tức trả lời: “Không có.”
Diệp Oản Oản giận đến nghẹn một cái, lần nữa dùng sức vỗ bàn: “Lừa quỷ à! Lúc nãy cô gái kia giọng nói ngọt ngào, mị nhãn đều đưa ra, anh còn không biết cô ta đang câu dẫn anh?”
Tư Dạ Hàn bình tĩnh liếc Diệp Oản Oản mấy giây.
Cô gái giận đến hai gò má ửng đỏ, đáy mắt như hỏa thiêu, ánh mắt sinh động sáng sủa, đẹp đến chấn động lòng người…
Cảm xúc của anh lúc này là…
Cô đây là đang ….tức gận?
Tại lúc Diệp Oản Oản tức giận, Tư Dạ Hàn chậm rãi đưa tay, giữ sau ót cô, sau đó hướng môi cô ép lại..
Đột nhiên bị hôn Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, mặt tức giận, dùng sức thở phì phò đẩy người kia ra, không đẩy ra được, vẫn bị khóa trước *** người đàn ông, vì vậy cả giận: “Anh làm gì vậy?”
Lại nói, cô đang tức giận có được không! Có thể nghiêm túc một chút có được không!
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đầy u ám, một giây kế tiếp, lại lần nữa hướng về bờ môi mềm mại của cô gái hôn lên, âm thanh chôn vùi giữa môi của cô: “Em câu dẫn anh.”
Trong nháy mắt khi tiếp xúc bờ môi, tựa như đã từng thuộc về, đã như nhiều ngày nhớ nhung, nhất thời đã được trấn an…
Diệp Oản Oản: “….!”
Cái gì?
Cô câu dẫn anh khi nào?
Người đàn ông này mạch não là dáng dấp gì?
Lại còn trả đũa!
Nhiều ngày không thấy, lạnh lùng hóa thành hư vô, hôn càng ngày càng kịch liệt, giống như ngọn lửa, đem mọi thứ thiêu sạch.
Thiếu chút nữa Diệp Oản Oản bị sắc đẹp mê hoặc, thật lâu mới tỉnh lại, bật ngồi đậy, tiếp tục tố cáo: “Không cho dùng mỹ nam kế với em! Em nhọc nhằn khổ sở đi công tác mấy ngày, lại có thể cho em cắm sừng! Anh phụ lòng em mà!”
“Anh không có chú ý cô ta mặc quần áo như thế nào, khí chất ra sao, tướng mạo thế nào.” Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Oản Oản đang muốn nói “Anh mù sao” liền nghe được Tư Dạ Hàn dừng một chút sau đó tiếp tục mở miệng: “Anh nhớ em”
Diệp Oản Oản: “…”
Ách! Bất thình lình lời tỏ tình…
Mặc dù lý do này có chút miễn cưỡng nhưng mà lấy được tình thương của Tư Dạ Hàn, dường như có thể chấp nhận được?
Cho nên nói, chẳng lẽ người sau lưng thư ký kia tốn hết tinh lực tìm người như thế, kết quả Tư Dạ Hàn còn không chú ý đến người ta hình dáng ra sao?
Suy nghĩ một lát, Diệp Oản Oản cảm thấy, độ tin cậy rất cao.
“Được rồi, hôm nay miễn cưỡng tin anh một lần xem sao…” Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, sau đó hung tợn cảnh cáo: “Nếu anh dám tìm phụ nữ sau lưng em, em liền mang con riêng trở về cho anh coi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc