Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 393

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Đi sang một bên! Đi sang một bên!” Nhiếp Vô Danh tức giận đuổi mấy người đi “Em gái Hữu Danh, cô đừng nghe bọn họ nói bậy! Một đứa bé thôi, có thể khó bao nhiêu chứ!”
Diệp Oản Oản nhớ thằng bé mặt mày sáng lạng trong video “Yêu cầu tôi nuôi bao nhiêu lâu?”
Nhiếp Vô Danh nghe thấy lời Diệp Oản Oản đáp ứng, quả thật kích động đến rơi lệ “Tôi đây chỉ là kế hoãn binh, tranh thủ một chút thời gian để tìm thôi, chờ tôi tìm được ba mẹ nó là được!”
“Nếu như không tìm thấy thì sao?” Cô cũng không thể giả mạo cả đời…
“Làm sao có thể, em gái Hữu Danh, cô không tin tưởng năng lực của tôi sao? Nếu thật sự không tìm thấy, tôi liền nói với cháu tôi là nhận nhầm người, đến lúc đó cô có thể rút lui đúng không?” Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: ‘‘…’’
Nhiếp Vô Danh: “Em gái Hữu Danh, cô làm người tốt làm đến cùng …’’
Diệp Oản Oản “Giả làm mẹ của cháu anh tôi không thể tự quyết định, anh hãy chờ tin tức của tôi! Tôi phải thương lượng với bạn trai trước.”
Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục “Được được được, không thành vấn đề tôi chờ tin tức tốt của cô!”
Sau khi thương lượng xong, Diệp Oản Oản cùng đám người Nhiếp Vô Danh chia tay rời đi.
Mới vừa bước chân đi, điện thoại của Diệp Oản Oản vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến là Diệp Mộ Phàm, trên mặt Diệp Oản Oản lộ ra ấm áp, nhận điện thoại “Alô, anh?”
Sau lưng, Nhiếp Vô Danh nghe được tiếng “Anh” này, không khỏi dừng bước chân.
Hazz, đến khi nào anh có thể nghe được em gái nhà anh gọi một tiếng anh ấy đây.
“Oản Oản, em chơi đủ chưa? Gần đây bên Chử Hồng Quang thường xuyên có hành động, có cái gì không đúng, Cung Húc bên này thừa dịp em không có mà sao nhãng, em có quản hay không, còn nữa, em có phải hay không quên tháng này còn phải đi đến nhà ông bà nội, lễ vật anh đã chọn xong, rốt cuộc lúc nào em trở lại?” Diệp Oản Oản mới vừa tiếp điện thoại, thì truyền đến tiếng ai oán của Diệp Mộ Phàm bên kia đầu dây.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nghe Diệp Mộ Phàm nói lảm nhảm “Đừng thúc giục, em đã ở sân bay, ok?”
“Hừ, chơi vui vẻ không?” Diệp Mộ Phàm hừ hừ mở miệng.
Diệp Oản Oản nhíu mày: “Không tệ a, rất vui vẻ.”
Âm thanh của Diệp Mộ Phàm cao hơn một phần: “Tiểu tử kia có phải chiếm tiện nghi của em rồi!!!”
Diệp Oản Oản: “Cho anh một cơ hội đặt câu hỏi lần nửa.”
Diệp Mộ Phàm: “….Em chiếm được tiện nghi sao?”
Diệp Oản Oản: “Người ta là người đứng đắn, rất thận trọng, nào đễ bị em chiếm tiện nghi như vậy.”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy trong nháy mắt xù lông: “Đệt! Bằng cái gì! Bằng cái gì không dễ dàng! Em gái anh tất cả mọi thứ đều tốt có gì mà cậu ta còn không cho chiếm!”
Diệp Oản Oản: “Cho nên, rốt cuộc là anh muốn em chiếm được hay là không chiếm được?”
Diệp Mộ Phàm: “…”
Đối với vấn đề này Diệp Mộ Phàm cũng không biết làm sao.
…………………………..
Sau mấy tiếng, máy bay đến sân bay Đế Đô.
Vì muốn cho Tư Dạ Hàn một niềm vui bất ngờ, Diệp Oản Oản lừa gạt Tư Dạ Hàn mình đêm khuya mới đến, thật ra thì cố gắng mua vé sớm.
“Mọi người cực khổ, chia nhau hành động đi, tôi về Cẩm Viên một chuyến, báo cáo tình hình với Tư Dạ Hàn.” Diệp Oản Oản mở miệng.
“Diệp tiểu thư cực khổ rồi” Mấy chuyên gia giám định rối rít mở miệng.
Chuyến đi này, thái độ ba người đối với Diệp Oản Oản đã thay đổi không nhỏ.
Sau lưng, Tiết Lệ nhìn thấy Diệp Oản Oản rời đi, ung dung gọi một cú điện thoại: “Diệp Oản Oản trở về Cầm Viên rồi, đúng, bây giờ có thể đi qua.”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Đột nhiên Diệp Oản Oản nhận được một tin nhắn ngắn.
Là người mà rất lâu không có liên lạc Tư Hạ gởi tới: [Nhắc nhở: Cậu đen rồi]
Đen cái gì? Cô cảm thấy mình rất đỏ nha.
Mặt Diệp Oản Oản đầy hoài nghi, vì vậy nhắn trở lại: [Có ý gì?]
Tư Hạ: [Ý trên mặt chữ.]
Diệp Oản Oản: [Cái quỷ gì?]
Tư Hạ không có đáp lại.
Diệp Oản Oản không có suy nghĩ nhiều, đi về Cẩm Viên.
Ban đêm, Cẩm Viên.
Hứa Dịch cảm thấy đau đầu, chi nhánh công ty đột nhiên cho người đưa qua cho Cửu Gia một phần văn kiện tương đối khẩn cấp.
Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, không có cái gì kỳ quái, Cửu gia đã nói thiết kế đó phải làm tốt, sau khi làm xong thì lập tức đưa cho anh bất kể thời gian.
Nhưng vấn đề là, người đưa thiết kế….có chút không giống bình thường……
Nữ thư ký khuôn mặt đẹp, vóc người tốt, hiện tại bởi vì đã tan làm, nên ăn mặc hơi có chút bình thường, phong cách ăn mặc rất giống Diệp Oản Oản, thậm chí khuôn mặt còn có mấy phần giống.
Đây là muốn…gây chuyện a…
Hứa Dịch hơi suy tư, đại khái liền biết chuyện gì xảy ra…
Sau khi Cửu gia tiếp nhận gia chủ, nhét người vào bên cạnh ngài ấy cũng không phải ít, sau đó bởi vì Cửu gia tính tình nóng nảy, chán ghét phụ nữ đến gần, họ mới thu bớt tâm tư.
Bây giờ bởi vì gần đây Diệp Oản Oản tiểu thư điều dưỡng, tính tình Cửu gia ôn hòa hơn nhiều, cộng thêm Diệp Oản Oản tiểu thư tồn tại, tin đồn Cửu gia không gần nữ sắc bị phá hủy, một số người lại rục rịch.
Hứa Dịch vừa nghĩ vừa nhìn về phía thư phòng sau lưng, lần này những người này bỏ ra vốn rất lớn rồi.
Cũng chịu họ có thể tìm ra người như vậy đưa tới…
Cho là Cửu gia thích loại hình này, nên tìm một người giống Diệp Oản Oản tiểu thư mang tới.
“Tôi đã về rồi”
Âm thanh Diệp Oản Oản đột nhiên vang lên từ hướng cầu thang truyền đến, đang suy nghĩ xuất thần Hứa Dịch trong nháy mắt sợ đến hồn phi phách tán.
Đệt! Chuyện gì xảy ra!
Diệp Oản Oản tiểu thư không phải ban đêm mới lên máy bay sao? Làm sao lúc này thì trở về?
Trong lúc Hứa Dịch hoảng hốt, Diệp Oản Oản đã bước lên cầu thang đi về hướng thư phòng.
Cô gái mặc áo đầm màu đỏ nhạt, đi giày cao gót màu trắng, bên ngoài phủ một cái áo khoác lông dê màu ngà sữa, tóc dài xõa đầu vai, cả người thoạt nhìn ngọt ngào động lòng người…
Mặc dù phong cách ăn mặc của cô gái trong phòng nhìn như giống Diệp Oản Oản như đúc, nhưng Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản phía sau thì mới biết chênh lệch cái gì.
Nếu như nói Diệp Oản Oản là giọt sương hoa hồng dưới ánh trăng thì cô gái kia giống như bao nylon bọc hoa giả.
“Trợ lý Hứa, a Cửu đâu?”
Thấy Diệp Oản Oản chạy đến thư phòng, mồ hôi trên trán Hứa Dịch chảy xuống, vội vàng vì ông chủ nói chuyện “Cửu gia đang ở bên trong xử lý công việc, Diệp Oản Oản tiểu thư đi đường cực khổ, không thì đi trong sân uống trà chờ một chút!”
“Ồ, đang bận à…” Mặt Diệp Oản Oản có chút tiếc nuối, sau đó thuận miệng hỏi “Tại sao phải đi trong sân uống trà?”
Đương nhiên là sợ Diệp Oản Oản tiểu thư đi vào trong sẽ không cẩn thận thấy cái không nên thấy.
Mặc dù ông chủ của mình là “Mắt mù”, nhưng lỡ cô gái kia gây ra cái gì thì sao!
Làm sao mà trùng hợp như vậy, thư lý kia chân trước bước vào chân sau Diệp Oản Oản tiểu thư về đến nhà rồi hả?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc