Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 375

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tiết Lệ thấy Hầu Mậu Phong không chịu nhả hàng ra, sắc mặt nhất thời khó coi nhìn về hướng Diệp Oản Oản.
Nếu như không phải là bởi vì cô ta ςướק đoạt chuyến đi này thì làm sao lại có thể sinh ra nhiều chuyện như vậy được chứ.
Giờ phút này, ba chuyên gia giám định cũng đều nóng nảy, thay nhau ở trước mặt Hầu Mậu Phong đưa ra lời khuyên, thế nhưng Hầu Mậu Phong lại hoàn toàn không hề bị lay động.
Ánh mắt ba người nhìn Diệp Oản Oản đều có chút oán trách: “Trong tay ông chủ Hầu có giữ một nhóm nguyên thạch rất khó có được, trên đỉnh đã mỡ ra thiên song, lần trước tôi đã có xem qua, là loại thủy tinh cực phẩm khó thấy, rất có khả năng chứa phỉ thúy thượng hạng trong đó, hoặc là mãn lục!
Không chỉ có ông chủ Hoàng, chúng ta đã đối đầu với khá nhiều nhà đấu thầu, và để có được cơ hội này thì tổng giám Tần đã hao tốn rất nhiều tinh lực mới thuyết phục được ông chủ Hầu để lại cho chúng ta, lần này sợ là tất cả đều bị lỡ hết rồi!”
“Nếu không có vẻ ngoài nhìn như yêu tinh kia thì cô ta thật sự cho rằng chỉ cần cáo mượn oai hùm dựa vào Tư tổng, là có thể để cho bất kì ai nhìn thấy mình cũng cho cô ta thể diện sao?”
……………………………..
Tiết Lệ và ba chuyên gia thay phiên nhau cùng Hầu Mậu Phong thương lượng, Diệp Oản Oản từ đầu tới cuối cũng không có nhúng tay vào, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở một bên uống trà.
Chuyện này đã không hề có chút liên quan nào với Diệp Oản Oản rồi, cứ để cho đám người Tiết Lệ giận dữ đi.
Thập Nhất thấy vậy mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Oản Oản tiểu thư, có muốn tôi đi liên lạc với trợ lý Hứa, để cho anh ta hỗ trợ tìm Mã Binh qua đây hay không, có lẽ ông chủ Hầu có thể cho chúng ta mấy phần mặt mũi?…”
Diệp Oản Oản đặt ly trà xuống, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không cần.”
Bên kia, Tiết Lệ thấy Hầu Mậu Phong không chịu thương lượng, chỉ có thể gọi điện thoại cho Tần Nhược Hi.
“Ông chủ Hầu, ông chờ một chút, chúng tôi gọi điện thoại cho tổng giám Tần…”
Tiết Lệ không biết ở trong điện thoại nói với Tần Nhược Hi cái gì, sắc mặt dường như hòa hoãn không ít, ngay sau đó đi tới trước mặt Hầu Mậu Phong, rồi nói: “Ông chủ Hầu, tổng giám Tần của chúng tôi muốn tự mình nói với ông…”
Hầu Mậu Phong nhận lấy điện thoại di động, thái độ nhất thời thay đổi không ít: “Alô, Tần tiểu thư, trước kia đã hẹn xong rồi, hôm nay đích thân tiểu thư sẽ tự mình qua đây kiểm hàng, làm sao lúc này lại đổi người? Hàng hóa quan trọng như vậy, tôi làm sao có thể tùy tiện giao cho người khác được, cô nói xem chuyện này có lý không cơ chứ?”
“Ô, Tần tiểu thư, mặt mũi của cô, tôi sao có thể không cho! Được rồi, nếu Tần tiểu thư cô đã nói như vậy, tôi ở bên này đương nhiên không có vấn đề…”
Hầu Mậu Phong trò chuyện với Tần Nhược Hi chừng mấy chục phút, cuối cùng mới cúp điện thoại.
Tiết Lệ đi lên phía trước, nói: “Ông chủ Hầu, người xem…?”
Hầu Mậu Phong bưng ly trà lên, vẻ mặt điệu bộ gắng gượng nói: “Nếu Tần tiểu thư đã bảo đảm, dĩ nhiên tôi không có vấn đề, các người theo tôi lên kiểm hàng đi!”
“Tốt tốt rồi, làm phiền ông, ông chủ Hầu!” Tiết Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Ba người chuyên gia cũng lộ ra nụ cười: “Quả nhiên vẫn là Tần tiểu thư có biện pháp…”
“Trời, thật là, nếu bây giờ Tần tiểu thư tới đây thì làm sao lại có nhiều sự tình như vậy được chứ! Hại cho chúng ta còn bị người khác bày ra sắc mặt khó chịu vậy!”
Rất nhanh, Hầu Mậu Phong để cho người đem khối nguyên thạch mà Tần Nhược Hi đã đặt trước mang tới.
Trong tiệm người làm kéo hai chiếc xe kéo tới, trong đó một chiếc phía trên là mấy tảng đá, mỗi khối nặng mười mấy cân, một cái xe kéo khác trên đó để đơn độc một khối đá ước chừng trên trăm cân.
Muốn xem đó có phải là đổ thạch chứa đựng ngọc quý hiếm hay không thì phải cần nhìn vào hai điểm, một điểm là chủng loại, có nghĩa là xem đến phẩm chất của loại đá đó, một điểm khác chính là nơi sản xuất nguyên thạch.
Phẩm chất được, nơi sản xuất lại đáng tin cậy, chính vì thế có khả năng chọn được loại đã quý hiếm cũng rất lớn.
Mà phẩm chất cùng nơi sản xuất ra rốt cuộc như thế nào, toàn bộ đều cần phải dựa vào kinh nghiệm mà phán đoán.
Diệp Oản Oản gần đây cũng đã làm một ít khảo sát, nhìn thấy được khối đã này sẽ cho ra phần lớn là đá màu xám trắng chứ không phải loại đá quý hiếm nào cả.
Thì ra chính khối đá này là lý do trong kiếp trước làm cho Tần Nhược Hi mất hết vốn liếng.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Khối đá này là một trong những loại đá tốt nhất hiếm gặp nhất, hiện giờ số lượng dự trữ đã vô cùng ít, mà kích thước còn lớn như vậy càng là hiếm thấy.
Càng khó hơn chính là bên ngoài tảng đá này không chỉ có màu đen tuyền bao quanh, mà còn có một hình mãng xà màu xanh lá cây bọc trên đó nữa.
Cái này có thể gọi là “Lục tùy tiễn tẩu”, cho nên khối đá này khả năng cho ra nguyên thạch có chất lượng cao sẽ rất lớn.
Về phần khối đá có “Mãng xà” bao quanh, đa số là do phỉ thúy ngọc thạnh tạo thành, độ cứng cực lớn, hình cái mang nhô ra, tạo thành hình ảnh mãng xà.
Mãng xà được phân thành hơn mấy chục loại, mỗi một chủng loại có thể cho ra loại phỉ thúy nào thì không ai có thể xác định được, nhưng có mãng xà bao quanh bên ngoài liền chứng minh được bên trong nhất định có thể cho ra phỉ thúy.
Hầu Mậu Phong chỉ vào hai nhóm cục đá, vẻ mặt đắc ý mở miệng nói: “Mấy khối này vừa có màu đen, lại có mãng xã bao quanh, cũng đều là do tôi bỏ ra số tiền lớn mà đào được, khối đá này, các vị đều là người hiểu nghề, chắc hẳn không cần tôi nói nhiều, có thể chính mình nhìn xem, bên ngoài cũng được, xuất xứ cũng không tồi, tuyệt đối là vật liệu cực phẩm! Nếu không phải là do Tần tiểu thư tới đây thì tôi sẽ dành hai khối đá này cho chính mình!”
Tiết Lệ chắp tay nói cám ơn, rất sợ lại xảy ra biến cố gì, vội vàng hỏi: “Cảm ơn ông chủ Hầu, ông chủ Hầu ra giá cho chúng tôi đi, chúng tôi trả hết trong một lần!”
Hầu Mậu Phong bất đắc dĩ để cho người làm trong cửa hàng của mình đi lấy sổ sách đem tới cùng Tiết Lệ và đoàn chuyên gia cùng nhau bàn bạc giá cả.
Thần Hư đạo sĩ không biết lúc nào đã tiến tới trước mặt của Diệp Oản Oản: “Ông chủ Diệp, tôi cảm thấy bọn họ không để cô vào trong mắt!”
Nhất Chi Hoa nói tiếp: “Ông chủ, có muốn cho bọn họ một bài học hay không? Một quyền chỉ lấy tám mươi tám đồng thôi!”
Nhi*p Vô Danh ho nhẹ một tiếng, hai người nhất thời lùi về không nói gì nữa.
Nhi*p Vô Danh mở miệng nói: “Em gái Hữu Danh, nếu cần phải ra tay cô chỉ cần nói một tiếng, mặc dù không thể động võ, nhưng phương pháp làm cho cô hả giận vẫn là có rất nhiều.”
Diệp Oản Oản nghe vậy trầm thấp nở nụ cười: “À, không cần đâu, cảm ơn.”
Nghĩ muốn không nhìn đến cô sao? Sợ là không có khả năng.
Cuối cùng không có chữ ký của cô thì khoản tiền này không có khả năng nào đi ra từ tài khoản được.
Bên kia bàn bạc thật lâu, rốt cuộc bàn bạc cũng kết thúc.
Tiết Lệ cầm lấy hoá đơn đi đến trước mặt của Diệp Oản Oản, trực tiếp mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, mọi việc tất cả đều làm xong, cô ký tên đi!”
Sau lưng, Hầu Mậu Phong vẫn còn đang không tình nguyện nói: “Lần này tôi là nể mặt mũi của Tần tiểu thư, lần sau nếu như lại phái người không có liên quan tới như lần này nữa thì tôi cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu!”
“Ông chủ Hầu nói đúng! Nói đúng!”
“Diệp tiểu thư, nhanh ký tên đi! Cái này là nguyên thạch cao cấp, giá cả cũng hợp lý, ở bên ngoài có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhưng ông chủ Hầu đều không có cho!”
Diệp Oản Oản phong khinh vân đạm(nhẹ như mây gió) mà nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng đem ly trà để xuống trên bàn, ánh mắt lướt qua đám người Tiết Lệ đang đứng trước mặt thúc giục cô ký tên, cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ Hầu Mậu Phong, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ký tên? Ký cái gì chứ?”
Sắc mặt Tiết Lệ trầm xuống: “Dĩ nhiên là để thanh toán hoá đơn mua nguyên thạch này rồi!”
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày: “Ai nói… Tôi muốn mua những thứ nguyên thạch này hả?”
Nghe được lời của Diệp Oản Oản, mọi người liền sửng sốt.
Sắc mặt của Tiết Lệ đã hoàn toàn trầm xuống: “Diệp tiểu thư, cô có ý gì vậy? Cô không mua sao?”
Diệp Oản Oản câu môi cười yếu ớt, chậm rãi mở miệng nói: “Từ khi bắt đầu, người nói muốn mua, dường như đều là các anh, cố ý muốn tới cửa hàng này, cũng là Tiết Phó tổng giám anh, mà tôi chẳng qua chỉ là đi cùng tới xem một chút mà thôi, ai nói, tôi muốn ở trong cửa hàng này mua nguyên thạch?”
Vẻ mặt Tiết Lệ hoàn toàn không cách nào tin được: “Cô…”
Hầu Mậu Phong ở bên cạnh thấy vậy cũng hoàn toàn đổi sắc mặt: “Tiết Lệ, các anh làm thế này là có ý gì! Bàn bạc hơn nửa ngày! Kết quả là muốn đùa bỡn chơi đùa tôi sao!?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc