Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 360

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hà Tuấn Thành ực ực nuốt nước miếng, cả người cũng đã choáng váng.
Chuyện này… Làm sao có khả năng!
Diệp Mộ Phàm chính là Felix?
Đây tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là nhầm lẫn chỗ nào!
Trong lúc mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau, quản lý Trịnh đã vội vã chạy tới: “Trời ạ! Phó chủ tịch đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi, tôi nãy giờ ở cửa chờ ngài tại sao không thấy ngài, quần áo cũng đã giúp ngài chuẩn bị xong, ngài nhanh chóng đi đổi đi!”
Dường như phát hiện bầu không khí bên này có gì đó không đúng lắm, quản lý Trịnh mờ mịt mở miệng nói: “Thế nào vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? À, đúng rồi, Hà tổng giám, anh không phải là muốn tìm phó chủ tịch của chúng tôi sao, chính là vị này đó.”
Nói xong nhìn Diệp Mộ Phàm mở miệng nói: “Felix, đây là Hà tổng giám của giải trí Tụ Tinh, trên sân khấu chính là Thẩm Mộng Kỳ tiểu thư của giải trí Tụ Tinh, mấy người này đang muốn nói chuyện với ngài về chuyện hợp tác tại tuần lễ thời trang Lạc Lâm…
Diệp Mộ Phàm tiện tay kéo một mảnh cây cỏ dính trên tay áo của mình xuống đáp: “Ồ, thật sao?”
Vào giờ phút này, Hà Tuấn Thành và Thẩm Mộng Kỳ trong lòng đã muốn ૮ɦếƭ, lại nghe được lời này của quản lý Trịnh, hận không tìm được một cái lổ để chui xuống.
Quản lý Trịnh đều đã tự mình mở miệng, bọn họ bây giờ muốn không tin cũng không được!
Mới vừa rồi quản lý Trịnh nói Felix ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên Diệp Mộ Phàm mới có thể có cái bộ dạng này xuất hiện…
Cho nên, bọn họ phí hết tâm tư muốn mời nhà tạo mẫu kim bài, dùng quyền thế muốn tạo quan hệ với Felix, lại chính là tên phế vật Diệp Mộ Phàm kia sao!
Đáng ૮ɦếƭ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Diệp Mộ Phàm vẫn đang trong tình trạng bị Hoàng Thiên phong sát, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lăn lộn đến nước này được?
Thẩm Mộng Kỳ đứng ở trên sân khấu, hung tợn trừng mắt Hà Tuấn Thành.
Diệp Mộ Phàm chính là Felix, tại sao chuyện quan trọng như vậy hắn ta cũng không biết!Vào lúc này Hà Tuấn Thành thật sự là có khổ khó nói, hắn ta làm sao có thể đem Felix cùng Diệp Mộ Phàm liên tưởng với nhau được cơ chứ? Nhưng mà, sự tình khó giải quyết hơn còn đang ở phía sau…
Phía trước, sắc mặt của chủ tịch hiệp hội Thời Trang Mục Văn Thanh lạnh lùng nghiêm túc cất bước đi tới nói: “Mộ Phàm, cậu mới vừa nói, thiết kế này của Hà Tuấn Thành, là tác phẩm lấy trộm của cậu, cái này là chuyện gì vậy?”
Diệp Mộ Phàm nhìn Mục Văn Thanh trả lời: “Dạ thầy, không có chuyện gì lớn đâu, chính là trước đây không lâu, em có làm mất đi một quyển bản thảo, không nghĩ tới, hóa ra là được Hà tổng giám đây nhặt được.”
Vừa nghe nói như vậy, mồ hôi lạnh trên trán của Hà Tuấn Thành đều chảy xuống từng giọt từng giọt: “Chuyện này… Đây là hiểu lầm… Hiểu lầm …”
Chuyện này nếu như mọi người coi là sự thật, vậy thì hắn ta coi như đã bị phá hủy mất rồi.
Hà Tuấn Thành nhất thời nóng nảy, quyết định chủ ý không nhận, lập tức phản bác: “Cái gì mà bản thảo chứ! Hoàn toàn không thể nào, đây là thiết kế của tôi! Chủ tịch ngài nhất định phải tin tưởng tôi!”
Nghĩ đến chuyện Diệp Mộ Phàm căn bản cũng không có chứng cớ, Hà Tuấn Thành dần dần có chút sức lực: “Diệp thiếu, anh nói đây là thiết kế của anh, xin anh đưa ra chứng cứ! Anh là lúc nào đánh mất bản thảo? Hơn nữa là ở nơi nào đánh mất?”
Như thế nào đây? Không lấy ra được đi!
Diệp Mộ Phàm nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ha ha, chứng cớ? Tôi là người có trí nhớ không được tốt lắm, cho nên không nhớ rõ loại chuyện không quan trọng này… Ý của Hà tổng giám là, tôi oan uổng anh, ghen tị với tài năng thiên phú của anh, cho nên nói xấu anh? Muốn chiếm đoạt tác phẩm của anh, đúng thế không?”
Lời Diệp Mộ Phàm mới vừa nói ra, Hà Tuấn Thành liền cứng người lại, mà mọi người càng như ong vỡ tổ, rối rít khinh bỉ hướng mắt nhìn Hà Tuấn Thành.
“Nói đùa sao, người ta đoạt được giải trăm hoa đấy, còn là phó chủ tịch của hiệp hội Thời Trang, người như vậy mà cần phải ghen tị với hắn ta sao?”
“Hà Tuấn Thành có phải bị chứng vọng tưởng hay không?”
Hà Tuấn Thành tức giận, bắt đầu có chút không suy nghĩ mà nói: “Diệp Mộ Phàm anh đừng có ngậm máu phun người! Những tác phẩm này là của tôi! Là tôi thiết kế! Không có chứng cớ liền muốn nói xấu tôi, vậy tôi có thể nói là anh trộm tác phẩm của tôi đấy!”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Diệp Mộ Phàm vẻ mặt rộng lượng, không thèm để ý chút nào mở miệng nói: “À ~ Hà tổng giám, đừng có gấp, tôi chẳng qua chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm của anh mà, dù sao đó cũng chỉ là bản tạo hình thiết kế đơn giản thôi, thứ này, một ngày tôi có thể cho anh mười mấy cái.
Nếu anh để ý như vậy, vậy thì đưa cho anh thôi, không có gì lớn cả, dù sao đã là đồng nghiệp với nhau, nếu anh thích như vậy, tôi cho anh thêm một hai tập bản thảo nữa đều được!”
“Anh…Anh anh…” Hà Tuấn Thành thiếu chút nữa bị tức hộc máu.
Diệp Mộ Phàm luôn miệng không so đo, thậm chí ngay cả chứng cớ cũng không có, thế nhưng lại đem cái mũ lấy trộm tác phẩm chụp lên đầu hắn ta, cộng thêm thân phận của anh ta bây giờ đặt tại nơi này, mọi người dĩ nhiên là tin tưởng lời của anh ta nói rồi.
“Trời ạ, thật không nghĩ tới, Hà Tuấn Thành lại là thứ người như vậy, không nói tiếng nào liền nhặt được bản thảo tay của người ta rồi chiếm làm của mình!”
“Đúng vậy a, ỷ vào người ta không có chứng cớ liền có thể không sợ hãi sao?”
“Lại còn nói là Felix lấy trộm của hắn ta, quá mức lớn mặt mà!”
Mọi người mới vừa rồi vây xem đang giúp Hà Tuấn Thành nói chuyện, giờ phút này tất cả đều đổi hướng, mới vừa rồi giễu cợt Diệp Mộ Phàm thế nào, hiện tại tất cả đều làm y như thế quay sang giễu cợt Hà Tuấn Thành.
Hiện tại Hà Tuấn Thành cùng Diệp Mộ Phàm, giống như ăn mày cùng phú hào.
Hắn ta là một tên ăn mày, nói phú hào người ta trộm tiền của hắn ta, có người nào tin được hay không a?
Diệp Mộ Phàm nhìn Hà Tuấn Thành bị cả trăm miệng vây quanh công kích cũng không thể bào chữa cho mình được, đáy mắt thoáng qua một tia ý lạnh.
A, anh ta coi như thuận miệng bịa chuyện, vậy thì thế nào?
Lấy thân phận địa vị bây giờ của anh ta, chuyện anh ta cần làm còn cần chứng cứ sao?
Tóm lại, hôm nay chỉ một câu nói của Diệp Mộ Phàm đã đủ để cho sự nghiệp đời này của Hà Tuấn Thành bị phá hủy hoàn toàn.
Bởi vì, cũng không ai biết tập bản thảo mà trong miệng Diệp Mộ Phàm nói kia rốt cuộc có bao nhiêu tác phẩm, mà sau này những tác phẩm mà Hà Tuấn Thành thiết kế ra rốt cuộc có phải là do chính bản thân hắn ta thiết kế hay không, hay là trộm từ bên trong tập bản thảo đó thì không có ai có thể biết được.
Về phần Thẩm Mộng Kỳ mặc đồ thiết kế do trộm cắp, cũng không khá hơn chút nào…
Mục Văn Thanh dĩ nhiên là đứng ở về phía Diệp Mộ Phàm, tại chỗ tuyên bố đem tên của Hà Tuấn Thành xoá tên khỏi hiệp hội Thời Trang, hơn nữa để cho bảo an đưa người đuổi ra ngoài…
Trên mặt các nhà thiết kế khác của giải trí Tụ Tinh cũng không nhịn được, rối rít lặng lẽ chạy trốn.
Thẩm Mộng Kỳ giống như một kẻ ngốc, một người ngơ ngác đứng ở trên sân khấu, không có một người nào muốn tới vì cô ta mà giải vây.
Cô ta liền ôm lấy một chút hy vọng nhìn Diệp Mộ Phàm, người đàn ông này mặc dù khổ sở, mặc dù bất cần đời, nhưng đối với cô ta quả thật toàn tâm toàn ý thương yêu, mỗi lần cô ta có chuyện gì, đều sẽ ngay lập tức xuất hiện…
Nhưng lần này, Diệp Mộ Phàm từ đầu tới cuối ngay cả nhìn cũng không có liếc nhìn cô ta một cái nào cả.
Vào lúc này Diệp Mộ Phàm đã hoàn toàn bị đám người vây quanh đẩy lên trên, ngay cả sau ót cũng đều không thấy được…
“Ha ha, được rồi được rồi…”
Diệp Mộ Phàm xã giao như cá gặp nước, ánh mắt liếc qua nhìn thấy cách đó không xa một bóng người quen thuộc đi tới, nhất thời sợ đến mức phun ngụm rượu vang ra ngoài.
“Ông chủ nhà tôi tới rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được xin lỗi không tiếp chuyện được! Làm phiền nhường đường một chút!” Diệp Mộ Phàm vội vàng đem ly rượu trong tay giao cho nhân viên bên cạnh, sau đó vội vã chạy về phía Diệp Oản Oản
Nhìn thấy bộ dáng kinh sợ của Diệp Mộ Phàm, bên cạnh quản lý Trịnh mặt bất đắc dĩ: “Tại sao tôi cảm thấy, phó chủ tịch của chúng ta, mỗi lần nhìn thấy Diệp tổng giám đều giống như chuột nhìn thấy mèo vậy?”
Một nhân viên khác bên cạnh cũng dở khóc dở cười: “Thật đúng là vậy mà… Felix bình thường khi tâm tình không tốt lúc đó mặt mũi của ai cũng không để ý, nhưng chỉ cần Diệp tổng giám nói một câu, để cho anh ta đi hướng đông thì không dám đi hướng tây!”
“Cho nên mới nói, vị Diệp tổng giám này của Quang Diệu, rốt cuộc có lai lịch gì? Làm cho mọi người vô cùng khi*p sợ như vậy á!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc