Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 351

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Quên đi, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tình huống cụ thể như thế nào cứ đợi kết quả ngày mai sẽ biết… …
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn rời giường, sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng đi làm.
Hiện tại vì thân thể đã ổn định không ít, nên Tư Dạ Hàn có thể đến công ty, Diệp Oản Oản tuy rằng không yên tâm lắm, nhưng với tình hình hiện tại của Tư Gia, nếu như Tư Dạ Hàn thật sự không xuất hiện trước mặt người khác, sẽ khiến cho khủng hoảng ngày càng nghiêm trọng, cho nên vẫn phải xuất hiện theo định kỳ, chỉ cần không quá mức hao phí tâm tư là được rồi.
Trong khoảng thời gian này cô cũng đi theo Tư Dạ Hàn học được không ít, chỉ là chưa bao giờ bắt tay làm thử, cũng không muốn tự tiện nhúng tay vào công việc của công ty… …
”Đẹp lắm!” Diệp Oản Oản chọn cho Tư Dạ Hàn một cái cà vạt màu đỏ đậm, mới vừa thắt xong, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
“A…… Từ từ……” Diệp Oản Oản nói, đột nhiên vươn hai tay, tháo cái cà vạt vừa mới thắt xong, lại đem cổ áo kéo ra.
Tư Dạ Hàn rũ mắt, nhìn cô với ánh hoài nghi. Tuy là Diệp Oản Oản có mang giày cao thì cũng chỉ cao có một mét bảy mấy, đứng trước mặt Tư Dạ Hàn vẫn thấp hơn một cái đầu, “Thấp một chút.”
Mặc dù Tư Dạ Hàn không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo, cúi người xuống.
Ánh mắt Diệp Oản Oản dừng ở chỗ cổ áo mới mở ra của Tư Dạ Hàn, sau đó vươn hai tay ôm lấy bả vai, đôi môi mềm mại hướng lên… …
Tư Dạ Hàn chưa kịp phản ứng, chỗ xương quai xanh trở nên đau rát, ngoại trừ đau đớn, thần kinh như tê dại. Ánh mắt Tư Dạ Hàn nheo lại cực kỳ nguy hiểm, nhìn chỗ xương quai xanh bị cô đột nhiên cắn một cái… …chỗ bị cô cắn để lại một ấn ký nhỏ màu hồng phấn ái muội… …
Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua cửa, sau đó như một tiểu hồ ly giảo hoạt cười tủm tỉm nhìn chằm chằm “Kiệt tác” của mình, cảm thấy hài lòng mở miệng, “Được rồi! Hoàn mỹ! Hiện tại có thể đi rồi!”
Diệp Oản Oản nói xong lúc này mới đi tới cửa. “Cạch” mở cửa ra, giây tiếp theo,“Bịch” một bóng dáng nhanh như chớp lăn vào…
Vẻ mặt Cung Húc xấu hổ, bò dậy vỗ vỗ bụi trên người, giả vờ bình tĩnh chào hỏi, “Ha…… A…… Ha ha…… Diệp ca…… Chào…… Chào anh!”
Hai tay Diệp Oản Oản khoanh trước ***, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người nào đó mới sáng sớm đã lén lén lút lút ở trước cửa nhà cô, trầm tĩnh đáp lại một câu, “Chào ~”
Cung Húc gãi đầu, lắp bắp mở miệng, “Ách ha ha…… Hôm nay không phải là cùng đi đoàn phim xem Lạc Thần sao…… Em trực tiếp tới đây chờ anh đi cùng…… Em vừa đến cửa nhà, anh liền mở cửa! Thật trùng hợp, quá trùng hợp……”
Diệp Oản Oản nghe vậy, khóe miệng co rút. Trùng hợp cái rắm, tên này sợ là ngồi xổm ở đây cả đêm đi! Lấy lòng hiếu kỳ đáng sợ của Cung Húc, muốn truy hỏi kỹ càng việc kia, tuyệt đối có thể làm được chuyện này.
Cung Húc vừa nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng quan sát hai người. Tuy rằng đều là đàn ông, nhưng hai người một người lười biếng tùy ý, một người lạnh như băng, quả thực xứng đôi không nói nên lời… …
Chẳng qua là, anh ta rối rắm cả đêm, bất kể như thế nào cũng không tin được anh vợ tương lai của mình lại thích đàn ông! Cho đến khi, ánh mắt anh ta dừng ở chỗ cổ áo Tư Dạ Hàn… …
Một ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện phía sau cổ áo, khẳng định tối hôm qua bên trong đã xảy ra chuyện gì đó……
Cung Húc: “……”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Ặc……
Cung Húc lệ rơi đầy mặt cắn tay áo! Diệp ca bình thường trông lạnh lùng nghiêm túc không gần người, lại có thể có bộ mặt nhiệt tình như vậy, vì sao trong lòng mình lại có cảm giác khó chịu cơ chứ?
Diệp Oản Oản đương nhiên chú ý tới phản ứng của Cung Húc, thấy đã đạt được hiệu quả, lúc này mới nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “Buổi tối em qua công ty đón anh.”
Tư Dạ Hàn: “Ừm.”
“Nè, chờ chút, anh có phải quên cái gì hay không?” Diệp Oản Oản nhíu mày. Tư Dạ Hàn dừng chân, thật nghe lời cúi người, hôn lên môi cô, tặng một nụ hôn trước khi đi làm.
Cung Húc đứng bên cạnh… Hai vị, có thể liếc tôi một cái hay không? Nơi này còn có một người sống sờ sờ đấy… Từ tối qua tới giờ Diệp Oản Oản vuốt lông có thể nói là vô cùng thuận lợi đúng chỗ, không có một chút sơ hở nào, tất cả nguy cơ cuối cùng hoàn toàn được giải trừ.
Trên đường đến đoàn phim.
Cung Húc mở to hai mắt như gấu mèo, “Diệp ca, anh đẹp trai như vậy, tìm dạng phụ nữ nào chả được, tại sao phải ở bên một người đàn ông?”
Diệp Oản Oản: “Tôi bẩm sinh thích đàn ông.” Diệp Oản Oản nói một câu đã khiến Cung Húc không nói nên lời.
Hơn nữa cô cũng không nói dối, hoàn toàn là lời nói thật. Diệp Oản Oản cũng không nói thêm nữa, với tính tình của Cung Húc, cho cậu ta một chút thời gian tiêu hóa là tốt rồi, nếu như là Lạc Thần, chỉ sợ cả đời này cũng không tiêu hóa nổi.
Tham gia group dịch ngôn tình sủng trên facebook để theo dõi nhiều hơn.
Buổi tối, tại nơi ở của Tôn Bách Thảo.
Tôn lão vẫn như mấy lần trước kiểm tra cặn kẽ thân thể Tư Dạ Hàn.
Sau khi kiểm tra xong, Diệp Oản Oản vội vàng tiến lên hỏi thăm, “Tôn lão, tình trạng A Cửu thế nào?”
Tôn Bách Thảo trả lời: “Kết quả so với lần trước không sai biệt lắm, mặc dù không trị được tận gốc, nhưng có thể ổn định tới mức này, cũng rất không dễ dàng gì.”
Tôn Bách Thảo hơi xúc động nhìn Diệp Oản Oản, “Diệp tiểu thư, sợ là cô đã tốn không ít tâm tư đi?”
Tình trạng của Tư Dạ Hàn chỉ cần không cẩn thận sẽ thành công dã tràng, công sức bỏ ra không phải người thường có thể tưởng tượng được, huống chi cô còn phải chịu áp lực lớn như vậy.
“Tôn lão quá lời rồi, tất cả là nhờ ông có y thuật giỏi…”
“Diệp tiểu thư không cần khiêm tốn, tình trạng của Tư thiếu gia, coi như tôi có là bác sĩ giỏi thì chuyện tôi có thể làm cũng có hạn mà thôi…”
Trên đường trở về.
“Có thích trẻ con không?” Không báo trước đột nhiên Tư Dạ Hàn hỏi một câu bất ngờ như vậy.
“Hả? Trẻ con?” Diệp Oản Oản có chút sửng sốt.
“Ừ, em có thích trẻ con không?” Tư Dạ Hàn lặp lại.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, trầm ngâm mở miệng nói, ”Tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Tư Dạ Hàn: “Anh khả năng không thể có con.”
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời sửng sốt: “…”
Thì ta đây chính là nguyên nhân lần trước thái độ của Tôn Bách Thảo trở nên kỳ quái…
Đoán chừng là thân thể của Tư Dạ Hàn bị bệnh quá nặng, dẫn đến tổn thương…
Có điều, càng làm cho cô bất ngờ là Tư Dạ Hàn lại có thể trực tiếp nói cho cô biết như vậy. Diệp Oản Oản nhẹ giọng nói: “À, thật ra đối với em trẻ con cũng bình thường thôi, cảm giác thật phiền toái, lúc trước mấy đứa cháu nhỏ trong nhà đều quá nghịch ngợm, nếu như nghe lời, hiểu chuyện, lanh lợi, dáng dấp lại đáng yêu, thì em còn thích, nhưng mà phần lớn đều là gấu con, ngộ nhỡ lại sinh ra như vậy thì thêm phần lo lắng! Vả lại giờ là thời đại nào, ở bên ngoài vợ chồng không có con rất nhiều, cả đời chỉ có hai người cũng tốt vậy!”
………………………
[ nhà hát nhỏ: ]
Tiểu ma đầu khuôn mặt lạnh lùng, mặt không thay đổi mở miệng: Mẹ, con ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời lại dễ thương đáng yêu!
Nhiếp Vô Danh: Không biết xấu hỗ? Ai cho con dũng khí nói ra những lời này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc