Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 349

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tư Dạ Hàn dường như không ngờ tới Diệp Oản Oản lại đột nhiên hôn tới.
Khi hơi thở của cô quấn quanh anh, khi ngón tay tinh tế dùng sức nắm cổ áo của anh, khi đôi môi mềm mại ấm áp hôn tới trong nháy mắt, sự bất an sâu trong thân thể cơ hồ muốn phá hủy anh trong nháy mắt được trấn an, rất nhanh lại hóa thành một cỗ cảm xúc cực kì nóng bỏng xao động…
“Ấy…”
Cung Húc đứng cách hai người không xa, vào giờ phút này, trong đầu giống như có một tấn bom đang nổ tung, cả người bị nổ choáng luôn rồi.
Chìa khóa xe thể thao trong tay cùng điện thoại di động đều “Bộp bộp” rơi trên mặt đất, ngu người đứng tại chỗ, miệng há đến mức có thể nhét vào một cái trứng gà…
Đờ… mờ mờ mờ mờ mờ!!!
Anh ta thấy cái giề đấy!
Mắt của tui!
Diệp ca… Diệp ca lại có thể chủ động hôn một tên đàn ông!
Đây rốt cuộc là chuyện gì đấy!
Nhất định là anh ta điên rồi!
Không! Nhất định là cách anh ta mới xuống xe có vấn đề rồi!
Cung Húc nhìn hai tên đàn ông đang hôn nhau, cả người đều rơi vào hỗn loạn, lông toàn thân đều sắp dựng hết cả lên.
Diệp Oản Oản hôn xong, vân đạm phong khinh nhìn về phía Cung Húc, hỏi: “Thấy rõ chưa?”
Cung Húc ngu người chừng mười giây, đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng ôm đầu, liên tiếp lui về phía sau hai bước, nói chuyện đều không trôi chảy nữa, “Diệp… Diệp… Diệp ca! Anh… Các người đây là… Có phải anh đang nói đùa em không? Ha ha ha… Hôm nay là cá tháng tư sao? Nhất định trời ban đêm quá tối, hoặc là tối nay em quá H**g phấn, cho nên sinh ra ảo giác! Là vậy, nhất định là như vậy ha ha ha a…”
Diệp Oản Oản: “Cậu không nhìn lầm đâu, tôi thích đàn ông.”
Một câu nói của Diệp Oản Oản trực tiếp đánh vỡ mọi lí sự của Cung Húc.
Cung Húc: “…”
Diệp Oản Oản: “Anh ấy không phải là khách, là bạn trai tôi đấy, chúng tôi là người yêu.”
Cung Húc: “…”
Diệp Oản Oản: “Cho nên tối nay tôi không có cách chứa cậu, bây giờ hiểu chưa?”
Cung Húc: “…”
Bởi vì lượng tin tức thật sự quá lớn, Cung Húc đáng thương sắp bị dọa sợ choáng váng mất rồi.
Không biết qua bao lâu, Cung Húc mới khôi phục một chút thần trí, chật vật nuốt nước miếng, vẻ mặt không thể tin nổi mở miệng, “Diệp… Diệp ca… Anh nghiêm túc ư? Anh thật sự thích đàn ông? Trước đó không phải anh nói có bạn gái sao? Lạc Thần và anh Tiện Vũ đều nói anh có bạn gái, nói anh tuyệt đối không thể nào là gay!”
Diệp Oản Oản: “Tôi nói có bạn gái chỉ để che giấu mà thôi, chuyện này Lạc Thần cùng Hàn Tiện Vũ cũng không biết.”
Diệp Oản Oản cũng không ngờ tới chính mình vắt óc tìm mưu kế, cẩn thận từng li từng tí lâu như vậy, lại có thể thua trên người con hàng Cung Húc này, thật là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Trời đất bao la, vuốt lông Đại Ma Đầu quan trọng nhất, vì trấn an Tư Dạ Hàn, cô cũng không chiếu cố được nhiều như vậy.
Cung Húc ngơ ngác đứng ở đó, biểu cảm khó có thể hình dung nổi, “Cho… Cho nên nói anh với tên này thật sự là… Loại quan hệ đó…”
Diệp Oản Oản gật đầu, “Không sai, trước kia không phải cậu hỏi nếu như tôi thích đàn ông sẽ thích gì dạng gì sao? Hiện tại chính thức giới thiệu cho cậu một chút, đây chính là người đàn ông của tôi.”
Diệp Oản Oản đã nói tới rõ ràng, rành mạch như vậy, Cung Húc không tin cũng phải tin rồi, bóng ma tâm lí trong lòng lan tràn thành biển…
Người đại diện nhà tôi lại thật sự là một tên gay ư!!!
“Gọi điện thoại bảo Đông Tử lái xe về, về sớm chút tắm rửa rồi ngủ đi.”
Diệp Oản Oản nói xong thì dắt tay của Tư Dạ Hàn, trực tiếp xoay người đi về phía phòng thuê cao ốc.
“Ê, chờ... từ từ…”
Sau lưng, Cung Húc ngẩn ngơ đứng trong gió đêm…
Ngủ… Ngủ cái rắm ấy!
Tối nay làm sao mà tui có thể ngủ được đây!!!
Cho nên, anh à, anh đi như vậy bỏ một mình em ở nơi này sao?
Vào giờ phút này, rốt cuộc anh ta cũng tin Diệp ca thật sự thích đàn ông…
Đây hoàn toàn chính là tình huống thấy sắc quên nghĩa mà…
Tự dưng có loại cảm giác thê lương khi bị vứt bỏ là thế nào?
“Đinh” thang máy đến, Diệp Oản Oản kéo Tư Dạ Hàn cùng đi vào.
Hai người đứng bình tĩnh trong thang máy, tất cả đều không nói chuyện.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn luôn rơi trên người của cô.
Rất nhanh đã đến tầng, hai người đi ra khỏi thang máy.
Sau khi đi tới cửa, Diệp Oản Oản mới buông tay, móc chìa khóa mở cửa ra.
Tư Dạ Hàn theo sau đi vào.
“Bộp bộp” một tiếng, cửa mở ra rồi đóng lại ngay…
“Đổi dép đi…” Diệp Oản Oản khom người, lấy một đôi dép lê từ tủ giày giúp Tư Dạ Hàn.
Vừa ngồi dậy thì bên hông đột nhiên căng thẳng, hơi thở nóng bỏng của đàn ông che ngợp bầu trời tập kích tới, răng nanh sắc bén xẹt qua bờ môi mềm mại của cô, lại hùng hổ dọa người cạy hàm răng cô, ςướק đoạt càng nhiều hơn mềm mại cùng ngọt ngào…
“Ây…” Diệp Oản Oản đau đến hơi nhíu mày, oán giận lui về sau một bước.
Nhưng mà cái tránh né lơ đãng này lại nhất thời đưa tới sự xâm lược càng thêm kịch liệt…
Thân thể bị đặt trên mặt tường lạnh giá sau lưng, trước người là khuôn *** nóng bỏng phập phồng kịch liệt của người đàn ông, cả người giống như đang ở trong cả băng và hỏa…
Ngón tay hơi thô thăm dò vào theo vị trí lưng quần, từ vòng eo mềm mại lại không hề yếu ớt chậm rãi đi lên…
Để an toàn thì bình thường ở *** Diệp Oản Oản đều dùng vải quấn một vòng, tay của anh chỉ thoáng đi lên liền gặp cản trở…
Biểu tình của Tư Dạ Hàn rõ ràng bởi vì bất mãn mà càng thêm xao động mấy phần, động tác trên tay càng ngày càng dùng sức thô lỗ…
Trên mặt của Diệp Oản Oản lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, nghiêng đầu thoáng tránh được cái hôn của anh, ngón tay đặt trên mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng trấn an, “Còn tức giận à? Tối nay vì anh mà em đã liều không cần mặt già này luôn rồi, trực tiếp bộc lộ trước mặt nghệ sĩ nhà mình đó!”
Tư Dạ Hàn rũ mí mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi Hắc Diệu Thạch* giống như vòng xoáy dưới biển sâu, vừa nguy hiểm lại khiến người ta mê muội…
*một loại đá phong thủy có màu đen thui:)))))
Tư Dạ Hàn: “Không cho nhìn tên đó.”
Ặc, cái này không thể nào nói nổi rồi nha? Làm sao mà không nhìn được, mỗi lần gặp mặt cô đều phải đem mắt dán lên ௱o^ЛƓ sao?
Nhưng lần này Diệp Oản Oản đã có kinh nghiệm, không để ý lời Tư Dạ Hàn nói có lý hay không, chỉ gật đầu liên tục: “Không nhìn được chưa! Trừ anh ra, bất kể là người hay không phải người ở trong mắt em đều là phù vân có được không? Mà có gì đẹp đâu! Cay mắt!”
Cung Húc đang ở dưới chung cư đau khổ chờ trợ lý lái xe trở về, đột nhiên nặng nề hắt xì một cái…
Tư Dạ Hàn ôm chặt lấy cánh tay của cô, giọng lạnh như băng cảnh cáo: “Đừng quên hậu quả vi ước*.”
* vi phạm ước định
Diệp Oản Oản nghe giọng nói cực kì lạnh lẽo của anh, rõ ràng phải hoảng sợ, nhưng trái tim lại bỗng nhiên mềm mại, nhẹ nhàng cười nhẹ một tiếng, lười biếng cong khóe môi, “Hử? Hậu quả vi ước sao? Bị anh nhốt cả đời ư? Đột nhiên thật sự muốn vi ước ghê, làm sao bây giờ ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc