Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 262

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Xuất phát từ cẩn thận, Diệp Oản Oản tạm thời không có nói chuyện mình giả nam làm việc, “Mình mới chỉ ở trong giới thời gian ngắn, không có danh tiếng gì, chờ mình có quyền lực lại nói với hai người.”
Giang Yên Nhiên không biết nhớ tới cái gì, nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, “Đúng rồi, Oản Oản, cậu cũng đã có nói tương lai muốn hợp tác với mình, sẽ không quên chứ?”
Diệp Oản Oản khẽ cười một tiếng, “Dĩ nhiên sẽ không quên, Yên Nhiên, cậu bây giờ cũng không cần gấp gáp, an tâm học cho giỏi các kiến thức, chờ cậu tốt nghiệp, mình ở trong giới giải trí cũng đứng vững gót chân, khi đó cậu hãy tới cùng mình.”
Diệp Oản Oản nói xong dừng một chút, sau đó nhìn cô gái bên cạnh, tiếp tục mở miệng nói, “Mình hợp tác với cậu, cũng không phải là để cho cậu đi theo mình chịu khổ!”
Nghe xong câu nói của Diệp Oản Oản, hai gò má Giang Yên Nhiên nhất thời đỏ bừng, dùng sức gật đầu một cái nói, “Ừ, mình cũng sẽ cố gắng hết sức!”
Đối diện, Sở Phong nhìn bạn gái mình một chút, lại nhìn Diệp Oản Oản một chút, lẩm bẩm: “Oản Oản tỷ…”
“Thế nào!?”
Diệp Oản Oản nhìn Sở Phong.
Sở Phong cắn đũa, “Cậu có thể hay không dạy tôi một chút…”
“Dạy cậu cái gì?” Diệp Oản Oản không hiểu.
“Dạy tôi làm sao tán gái!” Sở Phong một mặt ai oán.
Diệp Oản Oản nhất thời không nói gì, “Cậu nhất định phải hỏi một cô gái loại vấn đề này sao?”
Sở Phong liếc cô một cái, sau đó thấp giọng lầu bầu, “May mắn cậu là con gái…”
Nếu không hắn tuyệt đối không dám để cho Yên Nhiên chơi chung với cô được không.
Diệp Oản Oản hơi hơi nâng lên khóe môi, cười chế nhạo, “Dĩ nhiên, nếu như tôi không phải là con gái, cậu cho rằng là còn có chuyện của cậu sao!”
Sở Phong nhún vai, không cách nào phản bác…
Nếu như Oản Oản tỷ là con trai, tình địch như vậy cũng quá đáng sợ!
Tóm lại, ầm ĩ một hồi, chuyện của Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong cuối cùng đã giải quyết xong.
Tiểu tử Sở Phong này, còn hỏi cô làm sao tán gái, thật ra thì người nên hỏi là chính bản thân cậu ta mới đúng chứ!
Bởi vì nếu dùng thủ đoạn, cũng không so được một mảnh thành tâm.
Nếu mâu thuẫn đã giải quyết, Diệp Oản Oản cũng không thích hợp làm kỳ đà cản mũi, nói có chuyện liền đi trước.
Vừa rời khỏi phòng ăn, di động liền điên cuồng rung lên, là thông báo từ Wechat dùng để làm việc.
[Cung Húc: Diệp ca, hôm nay anh làm sao không tới công ty?]
[Cung Húc: Diệp ca, tôi ngày hôm nay đi chụp hình bìa tạp chí, anh không đi cùng tôi sao?]
[Cung Húc: Diệp ca, anh tối hôm nay có rảnh rỗi hay không!? Tôi mời anh ăn cơm!]
[Cung Húc: Diệp ca Diệp ca, anh làm sao không để ý tới tôi nha!!!]
[Cung Húc: A… Cảm giác mình bị đưa vào lãnh cung rồi… Nhanh để ý đến tôi…]
…Diệp Oản Oản không nói gì mà chỉ nhìn mấy lời lải nhải kiểu ném bom trên Wechat lúc này, quả nhiên là phong cách của Cung Húc, lần trước nhìn hắn gửi tin cho Hàn Thiên Vũ cô liền cảm nhận được.
Lại xem Lạc Thần, chỉ gửi cho cô một tin nhắn, hơn nữa lại rõ ràng, báo cáo hành trình mỗi ngày của mình cùng những chuyện cần yêu cầu xin phép.
Diệp Oản Oản trước trả lời Lạc Thần, sau đó trả lời cho Cung Húc một câu: [Có chuyện gì sao, anh mấy ngày nay không có lịch trình đặc biệt quan trọng gì, trợ lý theo anh là được rồi.]
Kết quả, Diệp Oản Oản chỉ vừa mới gửi qua, Cung Húc lập tức trả lời.
Đầu tiên là một chuỗi dài dấu chấm than (!)
Sau đó lại gửi thêm một câu: [Anh lại có thể trả lời Lạc Thần trước mà không phải tôi!!!]
Diệp Oản Oản không nói gì mà nhìn chằm chằm hàng dấu chấm than đầy bất mãn (!): [Anh đang ở cùng với Lạc Thần?]
Cung Húc: [Tình cờ gặp dưới sảnh công ty! Anh không được lãng tránh vấn đề của tôi!!!]
Diệp Oản Oản: [Trước sau có khác nhau không?]
Cung Húc: [Đương nhiên là có! …Không được! Anh trước hết nhanh trả lời câu hỏi của tôi!]
Diệp Oản Oản: [Hôm nay có cùng em gái tôi nói chuyện phiếm, nó nói thích đàn ông chững chạc thành thục một chút.]
Cung Húc: […Lạc Thần là tiền bối, là sư huynh, tôi cảm thấy anh quả thật là nên trả lời anh ấy trước!]
Diệp Oản Oản:……
Phòng luyện võ.
“Phanh”
“Phanh”
Âm thanh không ngừng vang lên.
Lưu Ảnh đeo băng tay nện từng quyền từng quyền lên bao cát như phát điên.
Tống Tĩnh nhanh chóng đem người kéo ra, “Đội trưởng, mau dừng tay, anh điên rồi sao! Bị thương nặng như vậy còn lộn xộn!”
*** của Lưu Ảnh kịch liệt đập liên hồi, đáy mắt một mảnh mơ hồ, bất quá chỉ dừng lại chốc lát, lại không nghe khuyên ngăn mà bắt đầu tiếp tục đấm bao cát.
“Đội trưởng, anh đừng như vậy! Đội trưởng…”
Tống Tĩnh khuyên nửa ngày cũng vô dụng, mắt thấy vết thương của Lưu Ảnh lại nứt toạc ra.
Đang lúc này, ánh mắt Tống Tĩnh lướt qua, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về hướng này.
“Nhược Hi tiểu thư!”
Tống Tĩnh nhìn người tới, nhất thời giống như thấy được cứu tinh, vội vàng mở miệng nhờ giúp đỡ, “Nhược Hi tiểu thư, cô mau tới khuyên nhủ đội trưởng đi!”
Thấy người tới là Tần Nhược Hi, Lưu Ảnh nhất thời cứng đờ, “Nhược Hi tiểu thư, tôi…”
Tần Nhược Hi đi tới trước mặt Lưu Ảnh, “Sự tình tôi đã đã nghe nói.”
Nghe nói tối hôm qua Diệp Oản Oản tại quán R*ợ*u gặp chuyện, đám người Lưu Ảnh cùng Tống Tĩnh không bảo vệ được, hôm nay đã bị Tư Dạ Hàn trách phạt.
Lưu Ảnh nghe vậy nhất thời sắc mặt càng thêm âm trầm, “Thật xin lỗi, Nhược Hi tiểu thư, để cho cô thất vọng…”
Tần Nhược Hi khẽ thở dài, ôn nhu mở miệng nói, “Lưu Ảnh, A Cửu chẳng qua chỉ là tạm thời cách chức của anh mà thôi, còn có mấy tháng nữa là đến ngày khảo hạch đội trưởng, đến lúc đó anh đánh bại Thập Nhất, vẫn là đội trưởng.
Cho nên, cái gọi là cách chức, bất quá cũng chỉ là đình chỉ anh mấy tháng, không cần quá mức lưu tâm.”
Lưu Ảnh nghe vậy vẫn trầm giọng không nói, từ khi hắn đi theo ông chủ tới nay, đâu chịu qua đả kích cùng khuất nhục như vậy, tự nhiên không cách nào quên được.
“Về phần Diệp tiểu thư…”
Tần Nhược Hi ánh mắt hơi đổi, “Ngược lại đúng là để cho người khác bất ngờ, không nghĩ tới thân thủ của cô ấy lại có thể tốt như vậy…”
Tư Dạ Hàn mặc dù phong tỏa tin tức với bên ngoài, nhưng lấy thân phận cùng chức vị của Tần Nhược Hi, tự nhiên sẽ không khó để biết tình huống thật xảy ra tối hôm qua.
Lưu Ảnh vừa nghe, nghĩ đến mình lại có thể bị Diệp Oản Oản đánh cho bị thương thành như vậy, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi, hơi siết chặt hai quả đấm, mở miệng, “Cô ta chẳng qua chỉ là một thân cậy mạnh, sau khi uống say khí lực lớn hơn so với người thường mà thôi, cộng thêm chúng tôi không ai dám ra tay với cô ta, mới có thể bị đánh thành như vậy…”
Tần Nhược Hi nghe vậy gật đầu một cái, cũng cảm thấy không sai biệt lắm so với phỏng đoán của mình, nếu không, không có lý do gì có thể giải thích cô ta làm sao sẽ đem đám Lưu Ảnh, Thập Nhất nhiều người như vậy đánh cho bị thương đầy người.
Vì vậy, Tần Nhược Hi tiếp tục an ủi Lưu Ảnh nói, “Tóm lại, đừng suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ổn định lại, tôi tin tưởng, vị trí đội trưởng này chỉ thuộc về anh, cũng chỉ có anh có tư cách đảm nhiệm.”
Sắc mặt của Lưu Ảnh rốt cuộc hòa hoãn đi vài phần, “Cám ơn cô, Nhược Hi tiểu thư, tôi nhất định sẽ lấy về!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Tần Nhược Hi mặt lộ vẻ vui mừng, “Ba tháng sau, tôi chờ tin tức tốt của anh!”
“Được!”
————°————
Buổi tối, tại Cẩm Viên.
Lúc Diệp Oản Oản trở về, nhìn thấy Hứa Dịch đang đứng ở trong sân, vẻ mặt dường như có chút không yên.
Diệp Oản Oản đoán rằng hắn bởi vì chuyện của Lưu Ảnh, cất bước đi tới, “Đã trừng phạt Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh?”
Hứa Dịch gật đầu một cái, thở dài nói, “Tống Tĩnh phạt một trăm roi, Lưu Ảnh…”
Hứa Dịch dừng một chút, sau đó mở miệng, “Lưu Ảnh bị cách chức, vị trí tổng đội trưởng tạm thời do Thập Nhất đảm nhận.”
Diệp Oản Oản nghe vậy có chút kinh ngạc, Lưu Ảnh lại có thể bị cách chức…Cái kết quả này cô quả thật không hề ngờ tới.
Lưu Ảnh quản lý thuộc hạ phần lớn đều bằng vũ lực, ở trong thế giới của bọn họ, người mạnh là vua, thực lực là trên hết, muốn thu phục được bọn họ, thân thủ nhất định phải thật tốt, cho nên trong đám thuộc hạ của Tư Dạ Hàn, Lưu Ảnh quả là rất có thực lực.
Lưu Ảnh bị cách chức, sợ là sẽ khiến không ít người bất mãn, vị trí này, Thập Nhất cũng không dễ làm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc