Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 255

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chân của Tống Tĩnh vốn đã bước ra một bên rồi, kết quả liền nhìn thấy cảnh Trần Sĩ Kiệt ở ngay trước mắt hắn thoáng cái bay ra ngoài.
Theo góc độ này của hắn, có thể thấy rõ ràng, cổ tay của Trần Sĩ Kiệt ở trong tay Diệp Oản Oản, bị cô dùng một lực quỷ dị bẻ cong một cái, chính xác bẻ gãy tay nha!
Là bị vặn gảy đấy! Không chỉ Tống Tĩnh, biểu tình lãnh đạm trên mặt của Lưu Ảnh cũng cứng ngắt. Đây là… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tĩnh mịch trong chốc lát, đám thủ hạ của Trần Sĩ Kiệt cũng hồi hồn lại.
Gặp quỷ… mới vừa rồi cô gái kia rốt cuộc là ra tay như thế nào vậy? Trần thiếu là một người đàn ông làm sao lại bị một cô gái nhìn yếu đuối như thế đánh bay ra ngoài được chứ?
Tóc vàng không kịp suy nghĩ nhiều, kinh hoảng chạy tới kiểm tra tình trạng của Trần Sĩ Kiệt.
“Trần thiếu! Trần thiếu anh tỉnh lại đi…”
Trần Sĩ Kiệt chậm rãi tỉnh lại, nhưng cả người đều mơ màng, nơi иgự¢ cùng cổ tay truyền đến cơn đau đớn khiến hắn lại bắt đầu kêu rên: “A… Tay… Tay của tôi…”
Tóc vàng nhìn chằm chằm hướng của Diệp Oản Oản, giận tím mặt: “૮ɦếƭ tiệt! Lại dám đánh Trần thiếu! Mày nhất định phải ૮ɦếƭ! Tiến lên! Tất cả đều lên cho tôi!”
Trần Sĩ Kiệt cũng hô to: “Bắt cô ta cho tôi! Tôi muốn mạng của cô ta!”
Thấy thiếu gia nhà mình lại bị một người phụ nữ đánh đến mức bị trọng thương như vậy, đám bảo vệ bên cạnh Trần Sĩ Kiệt tất cả đều vọt lên, từng người như hung thần ác sát hướng về phía thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Oản Oản cách đó không xa vọt tới.
Thần sắc của cô lười biếng đứng yên tại chỗ, nhìn đám người đang tiến tới muốn tấn công mình, cũng không thèm nhúc nhích một cái, trong con ngươi nhuộm men say tràn đầy chán chết.
Mãi đến khi mấy người hộ vệ trước mắt sắp vọt tới, cô mới thoáng di chuyển, nhẹ nhàng giật mũi chân.
Ba bước…Hai bước…Một bước…“Phanh” một tiếng ầm ầm vang lên, thân thể của cô lấy mũi chân làm trung tâm, nghiêng 180° giơ chân đá, người hộ vệ cách cô gần nhất hoàn toàn còn không kịp ra tay chống đỡ cũng đã bị một cước đạp bay đi.
“A ——” trong miệng hắn phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt ngất đi.
Phịch! Chuyện này… Cô gái này… chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng mới vừa rồi còn không có chút lực phản kháng nào, làm sao đột nhiên…
Tóc vàng sững sờ, theo bản năng mà lui về phía sau một bước, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Sợ cái gì! Trên… Lên a… Tất cả mọi người cùng tiến lên cho tôi!”
Nhất thời tất cả mọi người đều không dám tiếp tục xem thường, cùng nhau đi lên, điên cuồng công kích.
Diệp Oản Oản bắt lại một người trong đó, ném đi như bao cát, trực tiếp đập vào người của một tên khác, ngay sau đó lại bỗng xoay nhẹ người một cái, một cước đạp bay người bên phải.
Ở bên kia Trần Sĩ Kiệt thấy một nhóm hộ vệ ít nhất có mười mấy người, bọn họ lại đều là người đã được trải qua việc huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng kết quả thậm chí ngay cả sức đánh trả cũng không có, trong chốc lát, một, hai, ba tên liên tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Trong đó một tên hộ vệ thân hình cao lớn đầu trọc, con ngươi chợt loé, chân di chuyển một cái, hướng về phía sau lưng của Diệp Oản Oản nhào qua.
Mắt thấy Oản Oản không có chút phát hiện nào, trên mặt đầu trọc đầy vẻ vui mừng. Đắc thủ!
Kết quả, ngay lúc đầu trọc ra tay, trong nháy mắt “Quét” một cái, cô như có mắt sau lưng, ngón tay trắng nõn mềm mại đột nhiên như biến thành cây đao chắc chắn, mang theo cuồng phong, đột nhiên hướng về nơi yếu ớt nhất của hắn là cần cổ mà đánh tới.
“A a…” Cổ họng giống như bị một cái bàn tay to lớn Ϧóþ lại, trong Ⱡồ₦g иgự¢ không khí nhanh chóng bị rút đi, cả khuôn mặt của đầu trọc phồng thành màu gan heo.
Tần Lâm cảm giác được mùi vị tử vong chung quanh mình khiến trong con ngươi của hắn tràn đầy kinh hoàng.
Dần dần, vẻ mặt tất cả mọi người nhìn cô như đang gặp quỷ.
Trên mặt của Oản Oản từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ lười biếng thích ý, rõ ràng vẫn là cùng một gương mặt, cùng một người, tuy nhiên lại như hoàn toàn biến thành một người khác, giống như một mũi đao sắc bén lạnh lùng, xung quanh người đều tản ra sát khí cực kỳ kinh người.
Chạy… Chạy mau…
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là phải nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này…Nhưng mà, cô gái này tốc độ thật sự là quá nhanh, tất cả mọi người đều chưa kịp cất bước đã kêu thảm ngã xuống.
“A ——”
“Tha mạng… Tha mạng… Đừng Gi*t tôi… Đừng Gi*t tôi…”
Chân mày của Diệp Oản Oản nhướng lên, một bên chân mày hơi cau lại, quét mắt nhìn đám người nằm đầy dưới đất giống như nhìn mấy con kiến hôi, vẻ mặt dường như rất là thất vọng, âm thanh theo môi anh đào trút xuống: “Hừm, chán ngắt…”
Một người có thể đánh cũng không có…Bất quá ngắn ngủi chỉ mới mấy phút mà thôi, hành động của cô gái trước mặt bọn hắn chẳng qua giống như mấy con ruồi bị một cái phất tay nhẹ nhàng nhưng lại làm cho mười mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng đều phải ôm lấy cánh tay cẳng chân của mình, kêu gào thảm thiết nằm la liệt đầy đất, những người khác cũng bị dọa đến nổi thét chói tai, hiện trường loạn thành một đoàn.
Trong một mảnh hỗn loạn, Diệp Oản Oản từng bước từng bước một hướng về phía Trần Sĩ Kiệt đi tới.
“Ngăn cô ta! Ngăn cô ta lại ——” Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ rống to.
Nhưng mà, những người hộ vệ kia thấy cô đi tới, tất cả đều chen lấn bò đi, không có một người dám tiến lên bảo vệ thiếu gia nhà mình.
Thân thể tên tóc vàng run rẩy đứng ở chỗ cách xa nơi Trần thiếu mấy bước, mồ hôi lạnh xuất ra nhễ nhại.
Tiếp đó, trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, ngón tay lặng yên không một tiếng động mò tới sau thắt lưng của mình, móc ra một khẩu súng.
“Tiện nhân! Tao muốn nhìn xem mày có còn dám phách lối nữa hay không! Ngoan ngoãn chịu trói cho tao! Hàaa…! Ha ha ha ha…”
Diệp Oản Oản thấy vậy, hơi nhíu mày. Ngay lúc tên tóc vàng vẫn còn đang cười phách lối, đột nhiên phát hiện cô đã biến mất.
Sao… Chuyện gì xảy ra? Người đâu rồi!
Thần sắc của tóc vàng thoáng cái mơ màng. Ngay vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác sau lưng truyền tới một cổ lãnh ý làm người ta kinh người.
“Súng… Cũng không phải là chơi như vậy nha…” Bên tai truyền tới âm thanh tựa như u linh của Oản Oản.
“Mày…Mày mày…”
Tóc vàng sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng liền muốn Ϧóþ cò.
Kết quả ngón tay vừa động, liền phát hiện khẩu súng vốn trên tay hắn đã biến mất không thấy nữa, một giây kế tiếp chính là không có dấu hiệu nào “Phanh” một tiếng, trên mu bàn tay tóc vàng hiện ra một đóa hoa máu.
“A ——” Tiếng gào thét của tóc vàng cơ hồ muốn chọc thủng nóc nhà.
Cô đem cây súng kia tiện tay để ở ngón giữa quay mấy vòng, ánh mắt dường như rất là ghét bỏ.
“Loại này đồ chơi, cũng không cảm thấy ngại mà đem lấy ra sao?”
“Trời ạ! Gi*t… Gi*t người…”
Tiếng nhạc không biết lúc nào đã ngừng, sau khi nghe được âm thanh của tiếng súng vang lên, tất cả mọi người có mặt trong quán bar đều thét lên chạy tứ tán bốn phía, cả quầy rượu loạn thành một đoàn.
Diệp Oản Oản nhìn cũng không thèm nhìn những người đó một cái, bước chân thản nhiên, đi thẳng đến chiếc ghế dài xa hoa.
Cô ngồi trên hàng ghế dài mềm mại một cách thoải mái, một cánh tay đặt trên tay vịn, một tay khác cầm lên một chai rượu vang vừa mới mở, tự rót cho mình một ly, cổ nâng lên đường cong ưu mỹ, uống một hơi cạn sạch.
Giờ phút này, Trần Sĩ Kiệt đang nằm ở bên chân của cô, trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, một mình một người hạ hết tất cả thuộc hạ của hắn, đến mắt cũng không nháy mà nổ súng bắn xuyên qua tay tên tóc vàng, sợ đến mức sau lưng đều ướt mồ hôi.
“Ực” một tiếng, Trần Sĩ Kiệt hoảng sợ nuốt nước miếng, từng chút từng chút một cố gắng hướng bên cạnh lết qua.
Mới vừa nhích ra không tới một bước, trên tay liền truyền tới một trận đau đớn tê tâm liệt phế.
“A ——” Trần Sĩ Kiệt đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Khóe môi của Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, một chân tùy ý giẫm ở trên cành tay đã gãy lìa xương của hắn, thoáng cúi người đến gần chút, đôi môi kiều diễm còn vươn mùi rượu, như một đóa hoa hồng nhuộm máu tươi, âm thanh khàn khàn vang lên ở bên tai của hắn:
“Như thế nào hiện tại đủ kích thích, đủ phóng túng không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc