Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 247

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Cho nên, tôi tới gánh vác.”
Lúc tiếng nói rơi xuống, sau mấy giây yên lặng, toàn bộ bên trong đại sảnh một mảnh xôn xao.
Tư Dạ Hàn ý này là… Đồng ý với ý kiến của cô gái này, không làm giải phẫu sao?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả tộc lão đều đại biến, nóng nảy không dứt…
“Gia chủ… Chuyện này… Không thể! Tuyệt đối không thể a!”
“Quá không được a! Làm sao có thể không tin lời nói của Tôn thần y, ngược lại đi tin tưởng cô gái này cái gì cũng không biết như vậy được?”
“Gia chủ, chuyện thân thể của ngài có liên quan đến sự hưng vong cả gia tộc chúng ta, làm sao có thể qua loa như vậy!”
Sắc mặt của Tư Minh Vinh trong nháy mắt cũng trở nên dị thường âm trầm, vốn dĩ hắn đang nhìn sắc mặt của gia chủ cùng lão phu nhân, cho nên hắn mới để cho cô gái này mấy phần mặt mũi, thầm chấp nhận chuyện cô ấy tham gia đại hội gia tộc, nhưng nữ nhân này có phần cũng làm quá. Chuyện này liên quan đến tính mạng gia chủ, Tư Minh Vinh không thể nhịn được nữa, lúc này chống gậy đứng lên: “Gia chủ…”
Kết quả, không đợi Tư Minh Vinh mở miệng nói chuyện, ánh mắt của Tư Dạ Hàn liền đem lời hắn muốn nói cắt đứt: “Ba tháng sau, nếu như việc điều trị thất bại, liền sắp xếp giải phẫu… Nếu tôi ૮ɦếƭ rồi…”
૮ɦếƭ rồi… Tất cả mọi người vẻ mặt đều sợ hãi hướng về Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Tư Dạ Hàn phảng phất như thiên thần, trên gương mặt tuấn tú một mảnh hờ hững, tiếp tục mở miệng nói: “Hết thảy công việc của Tư gia dựa theo di chúc của tôi mà hành sự.”
Nghe được hai chữ “Di chúc”, trên mặt của lão phu nhân một mảnh bi thương, khuôn mặt muốn nói lại thôi, nguyên bản muốn nói điều gì, có thể cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Bà mặc dù bất mãn việc Diệp Oản Oản tự tiện chủ trương, nhưng lời nói của Diệp Oản Oản lại làm cho bà quá động tâm. Nếu như thân thể của tiểu Cửu thật có thể điều dưỡng được, có thể sống lâu như người bình thường mà nói thì tốt biết bao.
Bà làm sao có thể nhẫn tâm để cho tiểu Cửu bị ốm đau cùng phẫu thuật hành hạ để chỉ đổi lại mấy năm tuổi thọ thôi chứ.
Nhưng một khi thất bại… Tiểu Cửu lúc nào cũng có thể ૮ɦếƭ đột ngột…
Tâm của Diệp Oản Oản một trận hoảng hốt, Tư Dạ Hàn thậm chí ngay cả di chúc đều đã viết xong…
Việc gia chủ đã quyết định, nhất định không có khả năng sửa đổi, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ánh mắt đều hận không thể dùng thiên đao vạn quả mà xé xác cô ra thành trăm mảnh.
Phùng Nghĩa Bình đứng dậy rời đi, trên mặt tràn đầy vẻ vô cùng đau đớn, lắc đầu thở dài nói: “Tôi đã sớm nói rồi, gia chủ sớm muộn cũng có một ngày sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay của cô gái này! Nếu như ứng cử viên chủ mẫu là Nhược Hi, làm sao sẽ biến thành như vậy được…”
“Gia chủ cố ý tin tưởng nữ nhân kia, chúng ta hiện tại nói cái gì cũng vô ích!”…
Nhìn phản ứng của những tộc lão khác, thời điểm Tư Minh Lễ đi ngang qua Diệp Oản Oản, đáy mắt tràn đầy vẻ cười trên nổi đau của người khác.
Ha ha, nữ nhân ngu xuẩn, lại dám phản đối ý kiến của tất cả các tộc lão, ngăn cản chuyện Tư Dạ Hàn phẫu thuật, thật là không biết sống ૮ɦếƭ mà.
Nếu Tư Dạ Hàn xảy ra chuyện, người thứ nhất xui xẻo chính là cô ta, đỡ cho hắn phải ra tay động thủ.
Thật không nghĩ đến, Tư Dạ Hàn thông minh một đời, cuối cùng lại có thể sẽ tàn ở trong tay một nữ nhân. Xem ra, kế hoạch của bọn họ, lập tức liền có thể tiến hành rồi… Nghĩ như vậy, thật đúng là phải cảm tạ cô ta rồi…
Cuối hành lang không người.
Hứa Thường Khôn khuôn mặt vẻ lo âu: “Chuyện ngày hôm nay, Diệp tiểu thư vẫn là quá xúc động rồi…”
Hứa Dịch sắc mặt cũng đầy là ngưng trọng: “Từ khi Diệp tiểu thư bắt đầu giúp đỡ Cửu gia điều chỉnh thân thể cho tới nay, thân thể cùng trạng thái của Cửu gia đúng là đã bắt đầu có sự chuyển biến tốt, nếu không phải là Diệp tiểu thư, tình hình Cửu gia vào lúc này sợ rằng sẽ bết bát hơn!”
“Vậy, Diệp tiểu thư có nắm chắc không?” Hứa Thường Khôn khẩn trương truy hỏi.
Hứa Dịch lắc đầu một cái: ”Con cũng không biết…”
Chẳng qua là hắn theo bản năng mà cảm thấy, cô không phải là nhất thời xúc động mới làm như vậy.
Hứa Thường Khôn nóng nảy không dứt: “Này… chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây?”
Chân trời mây đen phủ kín, thoáng qua mấy tia sét, nương theo tiếng sấm đùng đùng, mưa to buông xuống.
Buổi tối hôm đó, Tư Dạ Hàn sốt cao. Ban đầu cũng chỉ là cảm vặt mà thôi, lại đột nhiên sốt cao không ngừng, toàn bộ đám người hầu ở Cẩm Viên bận rộn thành một đoàn, tất cả các bác sĩ tư nhân đều ở bên ngoài đợi lệnh, rất sợ gia chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bây giờ thân thể của Tư Dạ Hàn yếu ớt giống như thủy tinh, bất kỳ bệnh vặt nào cũng đều có thể như ngọn lửa lớn cháy lên không cách nào dập được.
Trong phòng ngủ trên giường lớn màu xám tro bạc, Tư Dạ Hàn hô hấp dồn dập, mặt đỏ ửng do sốt cao.
Diệp Oản Oản không ngừng vắt khô khăn lông hạ nhiệt cho anh, dùng R*ợ*u cồn lau chùi thân thể.
Mới vừa thu tay về đem khăn lông buông xuống, anh đột nhiên đưa tay ra, một tay đem cổ tay cô P0'p lại.
Bởi vì quá dùng sức, cổ tay của Diệp Oản Oản truyền tới một trận đau đớn, xương tay của cô cơ hồ đều bị P0'p gảy.
Diệp Oản Oản chân mày nhíu chặt, dùng tay kia vỗ nhè nhẹ sau lưng anh.
Đỉnh lông mày đang co rút của anh thoáng thư giãn mấy phần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nắm cổ tay của cô không có buông lỏng…
Diệp Oản Oản ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm người đàn ông đang trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ở bên cạnh Tư Dạ Hàn lâu như vậy, cô cho là mình đã hiểu rõ tất cả về người đàn ông này, nhưng lại có lúc cô cảm thấy, cô thật giống như chưa bao giờ hiểu anh vậy.
Ng'n t của Diệp Oản Oản chạm vào đôi môi mỏng tái nhợt của anh, chậm rãi di chuyển tới xuống ***, thất thần lẩm bẩm: “Tư Dạ Hàn… Tại sao… Tại sao tin tưởng em?”
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt điên đảo chúng sinh, cười khổ, than nhẹ một tiếng: “Anh không sợ… em thực sự nghĩ muốn mạng của anh sao?”
Chân mày của Tư Dạ Hàn hơi hơi cau lại một cái, chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt đen thâm thúy, trong con ngươi giống như bao phủ một tầng sương mù, thời điểm nhìn về phía cô, giống như toàn bộ trời đất đều yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
“Em muốn cái gì… Anh đều cho em!”
Trái tim của Diệp Oản Oản giống như bị một bàn tay to lớn siết chặt, cắn môi, nhìn chòng chọc Tư Dạ Hàn đang ở trước mắt mình, rõ ràng là đã bị phát sốt nóng đến mức hồ đồ luôn rồi. Vì vậy anh ấy mới có thể nói ra mấy lời như thế này được.
“Em mới không muốn cái đồ vật gì a! Anh phải sống khỏe mạnh cho em, không cho ૮ɦếƭ. Nghe chưa?”
Đôi mắt của Tư Dạ Hàn bởi vì mệt mỏi mà chậm rãi nhắm lại, bên miệng phát ra một tiếng nhẹ nhàng như nỉ non: “Được!”
Diệp Oản Oản siết chặt Ng'n t: “Tên lường gạt…”
Mỗi lần đều đáp ứng cô nhanh như vậy, rốt cuộc có nghiêm túc hay không đây!?
Sáng sớm hôm sau.
Mưa to đã tạnh, không khí thoáng cái chuyển lạnh. Thời điểm mở mắt, Diệp Oản Oản phát hiện ra mình bất tri bất giác đã nằm ở bên mép giường của Tư Dạ Hàn mà ngủ thiếp đi.
Trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, nhưng lại không có cảm thấy lạnh. Ánh mắt chuyển một cái, thật giống như ở trên thảm thấy được mấy sợi lông màu trắng bạc.
Đại Bạch đã tới sao. Lúc này, bên người truyền tới một động tĩnh nhỏ, Diệp Oản Oản vội vàng hướng về trên giường nhìn lại. Tư Dạ Hàn giật giật Ng'n t, dường như muốn tỉnh lại.
Diệp Oản Oản vội vươn tay ra sờ trán Tư Dạ Hàn một cái. Mấy giây sau, sắc mặt vốn đang ngưng trọng của Diệp Oản Oản cuối cùng cũng hoà hoãn lại.
“Thật may a… Giảm sốt rồi…”
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền đối mặt một đôi con ngươi màu nâu nhạt, giống như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ lại hơi lạnh.
”Anh đã tỉnh, cảm giác có khỏe không?” Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đang nằm trên giường.
Tư Dạ Hàn không nói gì, chẳng qua là ánh mắt không xê dịch mà nhìn cô, dường như vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh.
Diệp Oản Oản nhìn anh nói: “Anh tối hôm qua đã đáp ứng lời nói của em, còn nhớ không?”
“Cái gì?” Âm thanh của Tư Dạ Hàn khàn khàn sau đó mở miệng nói.
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại, quả nhiên đều là gạt người…
Diệp Oản Oản đang buồn bực, một bàn tay hơi có chút thô ráp chậm rãi đặt lên gương mặt của cô: “Nhớ kỹ, anh sẽ không ૮ɦếƭ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc