Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 222

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tiếp đó, Diệp Oản Oản lại tiếp tục tẩy não cho Hứa Dịch, tóm lại cô đưa cho hắn tư tưởng chính là dù chuyện nhỏ hay lớn cũng phải luôn nói cho cô biết, nếu Cửu gia nổi giận có cô chống lưng cho hắn.
Cô không nhịn được mà nói, còn có lão phu nhân nữa mà anh lo gì chứ!
Những ngày qua lão phu nhân cũng biết chuyện cô đang ngó chừng việc Tư Dạ Hàn điều dưỡng, nhất định sẽ cho cô chỗ dựa.
Đại khái là bởi vì đối mặt với người mình yêu thích nên thời điểm đó tâm tình càng sẽ vui thích hòa hoãn hơn, mấy ngày nay trong thời gian quan sát, lão phu nhân phát hiện, cháu trai mình ở cùng với Oản Oản trạng thái quả thật tốt hơn nhiều làm cho bà nhẹ nhõm đi không ít.
Hơn nữa phát hiện trước đây dường như cũng không phải là tình cờ, chỉ cần là thời điểm có Oản Oản ở bên cạnh, tiểu Cửu tựa hồ đều dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.
Chẳng qua là bà cũng không biết Oản Oản làm những thứ này, rốt cuộc đối với thân thể của tiểu Cửu có thể tốt hơn bao nhiêu…
Dù sao, căn cứ điều tra trước đây của Chung Lễ, Oản Oản cùng với tiểu Cửu ở chung một chỗ cũng đã hai năm rồi, trong thời gian dài như vậy, trạng thái của tiểu Cửu cũng không có thay đổi, bà quả thực không dám mong đợi, hiện tại bây giờ tiểu Cửu chỉ còn lại thời gian nửa năm, thân thể của tiểu Cửu có thể chuyển biến đủ tốt để sông tiếp hay không, bà thật không dám chắc…
Ngay cả bác sĩ Tôn cũng đã chắc chắn không có thuốc nào có thể trị được bệnh của cháu bà dưới tình huống này, bà làm sao có thể gửi hy vọng của mình vào một cô gái được…
Sau khi rời khỏi nhà cũ Oản Oản trước tiên đến chỗ ba mẹ cô ăn cơm.
Trong lúc đó hai người lại tự nhiên nhắc tới vấn đề bạn trai cô, với tình huống hiện tại này của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản chỉ có thể nói thoái thác rằng bạn trai cô công tác bề bộn nhiều việc, có cơ hội nhất định sẽ dắt đến đây cho bọn họ xem.
Sau đó Diệp Oản Oản liền đi chạy xe tới công ty.
Diệp Oản Oản trở lại phòng làm việc mở máy vi tính ra chỉnh sửa lại một chút những email liên quan đến công việc gần đây nhất cùng với việc tuyên truyền cho tạp chí báo chí, sau đó đi đến phòng huấn luyện tìm Lạc Thần.
Con cừu nhỏ của cô đang rất cần cù nha, hắn đang ở trong phòng huấn luyện đổ mồ hôi như mưa. Không uổng công cô phí nhiều tâm tư như vậy.
Mặc dù bây giờ cô đặt cho Lạc Thần một khởi điểm vô cùng tốt, nhưng cái này cũng không có nghĩa là vô tư thoải mài được.
Lần cạnh tranh này phi thường kịch liệt, nhân vật nam chính hay vai nam thứ hai số người cạnh tranh cơ hồ đều rất nhiều, ưu thế duy nhất của Lạc Thần chỉ có chuyện hắn là diễn viên diễn nguyên bản vai Lâm Lạc Trần mà thôi.
Mặc dù “Đội ngũ y nguyên” là một trong những nhân tố quan trọng nhất mà đoàn làm phim suy tính đến, nhưng tuyệt đối không phải là một nhân tố duy nhất, ý kiến của nhà đầu tư, hay là nhân khí bản thân của nghệ sĩ đều có ảnh hưởng phi thường lớn.
Địch thủ lớn nhất lần này của Lạc Thần chỉ có một, đó chính là vai diễn kiếp trước của Lâm Lạc Trần trong 《 Kinh Long 2》.
Bởi vì cô trọng sinh nên quỹ đạo nhân sinh của Lạc Thần phát sinh sự thay đổi, nhưng cô cũng không cách nào xác định được, liệu thay đổi như vậy có đủ để giao động đến kết quả tuyển vai diễn ở kiếp trước hay không.
Kiếp trước 《 Kinh Long 2》 nhân vật nam chính diễn viên vẫn là nhân vật nam chính cũ, nhân khí tiểu sinh dưới cờ Diệp gia giải trí Hoàng Thiên – Lăng Thiếu Triết.
Lăng Thiếu Triết cùng Lạc Thần cùng ra một thời điểm, lại đồng thời là diễn xuất 《 Kinh Long 》 mà đấu đá. Năm đó Lạc Thần mặc dù đóng vai nam thứ, nhưng bởi vì nhân vật quá được hoan nghênh, danh tiếng so với Lăng Thiếu Triết người nam chủ này còn lớn hơn nhiều.
Nhưng hôm nay Lăng Thiếu Triết đã là tiểu sinh đương thời của Hoàng Thiên giải trí, nhân khí cùng Hàn Thiên Vũ, Cung Húc đều không hơn thua gì nhau, Lạc Thần lại không được nhiều người biết đến.
Kiếp trước nam hai diễn trong 《 Kinh Long 2》là người có chút khó giải quyết, người đó không phải là có kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, nhân khí so với những người cạnh tranh khác cũng không phải đỉnh nhất, nhưng người ta là con nuôi của nhà đầu tư.
Mà Lạc Thần… Chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để lấy được vai diễn này mà thôi. Thực lực của hắn phải đủ để nghiền ép cả tiền bạc vật chất… Lúc trước vì đi theo Tư Dạ Hàn đến nước B làm trễ nãi không ít thời gian, bây giờ cách ngày thử sức đã chỉ còn lại ba ngày, nhất định phải nhanh chóng nói với Lạc Thần về vai diễn này mới được.
Diệp Oản Oản dừng lại suy nghĩ, hướng về thanh niên phía trong phòng huấn luyện kêu một tiếng: “Lạc Thần!”
Nhìn tới nam nhân đứng chỗ cửa, ánh mắt của Lạc Thần nhất thời sáng lên một cái, lau mồ hôi, lập tức bước nhanh hướng về cánh cửa chạy lại đáp: “Diệp ca!”
“Diệp ca, anh đã trở lại rồi!” Con cừu nhỏ mặc dù cố ý thu liễm tâm tình mình lại, nhưng đáy mắt vẫn nhìn ra được kích động.
Thấy Lạc Thần thật sự là người có tính cách muốn có cảm giác an toàn, cô rời đi đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, phỏng chừng suy nghĩ lung tung không ít đi.
Diệp Oản Oản không trễ nãi thời gian nữa, trực tiếp mở miệng nói:, “Chuẩn bị một chút, đi theo tôi, tôi nói vai diễn cho cậu.”
“Ừm.” Lạc Thần không chút do dự, lập tức gật đầu đi theo.
Vạn Cảnh Danh Uyển.
“Ngồi đi.” Diệp Oản Oản ϲởí áօ khoác, sau đó rót cho hắn một ly nước.
Lần trước hắn tới chỗ cô trông có vẻ khẩn trương thì lần này biểu tình của Lạc Thần đã bình tĩnh không ít.
Diệp Oản Oản ngồi xuống ghế salon, chuẩn bị kiểm tra bài tập.
Lạc Thần nhìn chằm chằm lấy kịch bản trên tay Diệp Oản Oản, dáng dấp có chút khẩn trương,
Trong tay Diệp Oản Oản cầm lấy kịch bản, bất quá lại không nhìn đến, trực tiếp mở miệng chọn một tuồng kịch: “Mười ba màn, tràng thứ bảy.”
Đoạn này là cảnh Lâm Lạc Trần Gi*t người.
Nội dung cốt truyện rất đơn giản, Lâm Lạc Trần một kiếm Gi*t ૮ɦếƭ một tên nhân sĩ võ lâm chính đạo, sau đó xoay người rời đi.
Không có lời kịch, chỉ có ánh mắt cùng động tác tay chân thôi.
Diệp Oản Oản chủ yếu là muốn thông qua tuồng kịch này, nhìn một chút xem Lạc Thần đối với nhân vật Lâm Lạc Trần trong bộ thứ hai này lý giải đã đến bước nào rồi thôi.
“Liền đoạn này đi, có vấn đề sao?” Diệp Oản Oản ngẩng đầu, hỏi.
Lạc Thần lắc đầu: “Không thành vấn đề.”
Lạc Thần đi tới giữa phòng khách, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Ba giây sau, thời điểm mở mắt, đáy mắt đã là một mảnh lạnh lẻo cực kỳ sát ý.
Lạc Thần một tay chắp sau lưng, một cái tay khác rút kiếm ra, một kiếm đâm thủng trái tim của người trước mặt mình, biểu tình trên mặt cũng không còn như thời niên thiếu đơn thuần sạch sẽ, mà là tà mị, lạnh giá, khát máu, nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt giống như quỷ lệ, kinh người đáng sợ.
Một lát sau, Lạc Thần thu đi trạng thái trong vai diễn, xoay người hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, hơi có chút khẩn trương đến chờ đợi Diệp Oản Oản đánh giá.
Diệp Oản Oản chống càm, trầm ngâm chốc lát: “Ừ… Đại ma đầu diễn không tệ…”
Nói xong, dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: “Bất quá, hơi chút không hợp rồi!”
Diệp Oản Oản đứng lên, đi tới vị trí đối diện với Lạc Thần.
“Bá” đem kịch bản trong tay làm thành thanh kiếm, một kiếm xuyên thấu trái tim Lạc Thần, ngay sau đó chốc lát cũng không lưu lại, chợt rút ra.
Trong ánh mắt của cô, cùng với màn mà Lạc Thần diễn kia giống nhau, đó là vẻ tà tứ, lạnh giá, khát máu, nhưng bất đồng chính là, không có bất kỳ tia sát ý nào.
Thay vào đó, là hờ hững, một loại khinh miệt cùng lạnh lùng đến cực hạn không thèm chú ý đến.
Giống như đứng ở trước mắt không phải là một người, mà là một vật không có sinh mạng vậy.
“Nhìn ra sự khác biệt sao?” Diệp Oản Oản mở miệng, hỏi.
Lạc Thần trên trán một mảnh mồ hôi lạnh nhễ nhại, mãi đến khi Diệp Oản Oản mở miệng, mới từ trong loại uy áp to lớn này tỉnh lại, nghe vậy, thần sắc có chút ngơ ngác.
Hắn biết phương thức diễn của Diệp Bạch so với hắn còn cao hơn mấy cảnh giới, nhưng lại không biết tại sao.
Tại sao rõ ràng không có sát ý nhưng lại cho người khác cảm thấy càng đáng sợ hơn.
Diệp Oản Oản hướng dẫn từng bước giải thích nói: “Khi đó Lâm Dật Trần, trải qua tất cả bất công cùng gặp trắc trở trong trần thế, tính tình của hắn đại biến, điểm này cậu biểu hiện không sai, nhưng hắn khác biệt lớn nhất của hắn so với trước kia là cái gì cậu biết không?”
Lạc Thần tròng mắt, suy tư chốc lát, sau đó chần chờ mở miệng: “Ừ… Đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ.”
Diệp Oản Oản nhất thời nhoẻn miệng cười, Lạc Thần ngộ tính quả thật không tệ, một chút liền thông rồi.
“Không sai, chính là đối với sinh mạng có cảm giác kính sợ, đem nhân mạng để ở trong mắt, mới có sát khí, nhưng nếu như ở trong mắt hắn, nhân mạng đã giống như cỏ rác bụi trần, như thế tại thời điểm hắn Gi*t người, chỉ có hờ hững mà thôi!”
Lạc Thần hai con ngươi chợt sáng ngời, giống như “đầu óc thông suốt”, “Tôi hiểu rồi!”
“Ừ…” Diệp Oản Oản gật đầu, đang muốn mở miệng, lúc này, tiếng chuông điện thoại di động một bên reo lên, nhìn số điện thoại gọi đến, là Hứa Dịch gọi tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc