Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 212

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Hừ!” Tư Minh Vinh quát lạnh một tiếng: “Hứa Thường Khôn, đến giờ phút này rồi mà ông còn dám vì Hứa Dịch mà nói sao, chuyện này, toàn bộ Hứa gia đều chạy không thoát khỏi liên quan đâu!”
Hứa Thường Khôn mặt đỏ câm phẫn phản bác: “Nó là con của tôi sao tôi lại không hiểu nó được!”
“Ông hiểu được cậu ta sao?” Tư Minh Vinh đem túi hồ sơ màu nâu ‘Bịch’ một tiếng ném dưới chân của Hứa Thường Khôn.
Hứa Thường Khôn gấp gáp vội khom lưng, đem hồ sơ nhặt lên, cẩn thận lật xem.
Mà mỗi lần lật một trang, sắc mặt của Hứa Thường Khôn liền ảm đạm đi một phần, thẳng đến khi đem tài liệu trong túi hồ sơ xem xong, mặt xám như tro tàn, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước, không thể tin được nhìn Hứa Dịch.
“Hứa Dịch… Con… Con…” Hứa Thường Khôn lòng vẫn kiên định nãy giờ, rốt cuộc lung lây.
Bất luận Hứa Dịch dù có bị oan uổng hay không, nhưng phần tài liệu này, sẽ không có chuyện bị làm giả, coi như hiện tại Tư Dạ Hàn ra mặt vì Hứa Dịch nói chuyện thì cũng không giúp được gì…
“Cha, con bị oan, con thật không có… Con không có làm chuyện phản bội ông chủ mà!”
Nhìn thấy nghi ngờ cùng vẻ mặt tan nát cõi lòng của cha mình, Hứa Dịch hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, ngay cả cha của hắn, cũng đã…
Hứa Thường Khôn lắc đầu một cái, mặt đầy tự giễu cười khổ, mặt hướng lão phu nhân nói: “Là tôi Hứa Thường Khôn không giáo dục được con của mình… Thật xin lỗi lão phu nhân, thật xin lỗi gia chủ, lại càng thật xin lỗi Tư gia… Lão phu nhân xử trí Hứa Dịch như thế nào cũng như muốn xử trí Hứa gia như thế nào, tôi cũng… Không có… Câu oán hận…”
Hứa Thường Khôn nói xong, trong nháy mắt cả người phảng phất già đi mười mấy tuổi, lui về phía xa xa, cũng không lên tiếng nữa.
“Hứa Dịch, cậu có thể nhận tội chưa?!” Tư Minh Vinh nâng mắt nhìn Hứa Dịch, tức giận quát lên.
“Tôi… Tôi chưa từng làm, tôi căn bản không có làm, sao lại bắt tôi nhận tội chứ?!” Hứa Dịch lắc đầu, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện này.
Giờ phút này, lão phu nhân nhìn Hứa Dịch, trong mắt tràn đầy thất vọng sâu đậm cùng cực kỳ tức giận, chuyện cho tới nước này, hắn lại còn không chịu thừa nhận.
Thật là… Ngàn phòng vạn phòng… Trộm trong nhà khó đề phòng!
“Hứa Dịch, tôi đối với Hứa gia không tệ, cậu đi theo bên cạnh tiểu Cửu nhiều năm như vậy, tôi cũng một lòng đem cậu trở thành người tín nhiệm nhất, đem tiểu Cửu giao phó cho cậu để cậu trông nom bảo vệ, lại vạn vạn không nghĩ tới, tôi lại tự tay đem một con sói vào nhà ở bên cạnh tiểu Cửu!
Cậu thật sự là… Quá làm cho tôi thất vọng mà! Những người đó rốt cuộc cho cậu những lợi ích gì để cậu ngay cả lương tâm làm người cũng không cần nữa hả!”
Lão phu nhân ánh mắt lạnh lẽo lóe lên.
Khớp xương gón tay của Hứa Dịch vì P0'p chặt mà trắng bệch ra, đáp: “Lão phu nhân, tôi nói hết thảy đều là sự thật! Cha tôi đi theo bên người lão gia đã hơn ba mươi năm, trung thành tận tâm, tôi làm sao dám ô nhục sự trung nghĩa của cha mình được!”
Tư Minh Lễ dùng nắp trà khều nhẹ lá trà trong ly, nhẹ nhàng quét mắt nhìn hắn một cái, giống như nhìn thấy một con cá sắp ૮ɦếƭ mà vẫn còn cố gắng vùng vẫy, “A, mọi người đều nói trợ lý Hứa thật là khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, giờ cậu lại đem tất cả mọi người đều bị cậu dụ hoặc đến mức phải chấp nhận phục tùng mình, ngay cả gia chủ đều đối với cậu không chút đề phòng nào, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là lợi hại, đều đã đến nước này, lại còn có thể mặt không đổi sắc nói ra được những lời này, nếu không phải là có chứng cớ xác thật, ngay cả tôi cũng đều bị cậu làm cho cảm động nha!”
Tư Minh Lễ ở bên tai lão phu nhân tiếp tục nhắc nhở: “Hứa Dịch cùng gia chủ bên người nhiều năm như vậy, biết được bao nhiêu cơ mật của gia chủ, mấy lần trước gặp phải nhiều lần ám sát như vậy, trong đó không biết có bao nhiêu là chuyện xuất phát từ chuyện hắn cùng với nhóm người bên kia giật giây nữa, quả thật là để cho người ta không rét mà run a…”
Lão phu nhân nghe được lời nói của Tư Minh Lễ, sắc mặt nhất thời lạnh đến cực hạn: “Hứa Dịch, cậu còn có lời gì để nói nữa không, nếu có thì cậu cứ để dành mà đến chấp pháp đường nói đi!”
Một bên Tư Minh Vinh sắc mặt nghiêm khắc theo sát sự việc, trầm giọng mở miệng nói: “Đem hắn dẫn đi, nghiêm ngặt tra hỏi, phong tỏa Hứa gia, bất kì người nào cũng đều không bỏ qua.”
Chuyện này đã đến lúc đi đến kết luận, trở thành định mệnh, cùng với kiếp trước giống nhau như đúc.
Kiếp trước Hứa Dịch sau khi bị mang đi, theo sau, Tư Minh Lễ sẽ lấy lý do Hứa gia có ý đồ phản kháng, không kịp chờ đợi đem tất cả mọi người ngay tại chổ *** diệt khẩu, không giữ lại ai!
Hứa Dịch khẳng định cũng đã đoán được chuyện mình bị người khác gày bẫy rồi, lần này, không chỉ là hắn, gia tộc của hắn tất cả đều khó có thể thoát khỏi một kiếp này, hơn nữa, coi như là ông chủ tỉnh lại, căn bản là không có cách nào đảm bảo cho hắn chu toàn…
Cho nên, sau khi nghe được lời nói của lão phu nhân cùng Tư Minh Vinh, con ngươi của Hứa Dịch chợt co rút nhanh.
Hứa Dịch quỳ một chân xuống đất, cái trán vẫn còn đang không ngừng chảy máu, máu tươi chảy xuống làm cho gương mặt hắn lúc này càng đáng sợ hơn, bất kể hắn giải thích thế nào cũng sẽ không có người nào tin tưởng hắn cả, bất kể hắn có thề độc như thế nào cũng sẽ không ai tin, coi như hắn hiện tại ở ngay chỗ này mà tự sát, bọn họ cũng chỉ có thể nói là hắn sợ tội tự sát mà thôi…
Hắn không có bất kỳ biện pháp nào có thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân mình!
“Không phải tôi! Không phải là tôi làm! Tôi không có phản bội gia chủ! Người kia thật sự là nội gián nằm vùng của tôi!”
Hứa Dịch trong nháy mắt bị tuyệt vọng to lớn chôn vùi, vành mắt hắn khốc liệt mà rống to, nhưng mà đối mặt với hắn, chỉ có đôi con ngươi lạnh giá hờ hững thôi…
Tư Minh Lễ lạnh nhạt nói, “Dựa theo gia quy, trước đánh gãy hai chân của hắn, sau đó kéo vào Chấp Pháp Đường!”
Hai hộ vệ cao to mặt lạnh, tay cầm trường côn đặc chế, mặt không thay đổi mà đi tới chổ Hứa Dịch, tựa hồ là sợ Hứa Dịch mất khống chế tổn thương người khác, một người hộ vệ trong đó trực tiếp đem Hứa Dịch đè ở trên đất.
Một bên Diệp Oản Oản như đang có điều suy nghĩ, nếu như cô nhớ không lầm, Hứa Dịch tàn phế chân kia, chính là do lúc này bị thương…
“Buông tôi ra… Tôi bị oan, tôi là bị oan!” Hứa Dịch kêu gào trong tuyệt vọng.
“Phanh!”
Hộ vệ hơi không kiên nhẫn, liên tục đánh trên gò má của Hứa Dịch, thẳng đến khi Hứa Dịch không có sức lên tiếng mới dừng lại.
Lúc này Hứa Dịch, sau khi bị mấy đòn đán*** nề đó, máu me đầy mặt, vốn hai con mắt đầy vẻ khôn khéo cơ trí lúc này bị thay đổi thành ảm đạm tối tăm.
“Nghĩ tới Hứa Dịch… Đối với ông chủ trung thành tận tâm, chưa bao giờ có một chút suy nghĩ gian dối nào… Đối với người của Tư gia, như anh em nhà mình… Thế mà chuyện này cho tới bây giờ cũng không có một người nào nguyện ý tin tưởng tôi… Ha ha… Nếu tất cả đều muốn giết tôi, thì tôi ở đây có giải bày cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa…”
Giống như là chấp nhận số mệnh, Hứa Dịch cười dài tựa như kẻ điên.
Một người hộ vệ khác tay cầm trường côn, cánh tay phải nâng lên, chợt đột nhiên dùng lực, bốn phía vang lên một âm thanh to lớn, trường côn hung hăng hướng về chân phải Hứa Dịch đánh tới.
“Ông chủ, Hứa Dịch không thể theo bên người người nữa rồi…”
Hứa Dịch mặt cười khổ, chợt tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.
Đúng lúc này, một thân hình yếu ớt hướng về phía trước chợt lóe lên.
“Ầm!”
Mang theo lực làm trường côn hạ xuống nhanh như chưa có gì xảy ra, bỗng nhiên dừng ở giữa không trung.
Mà một bên đầu khác của cây gậy, chính là bị một cái tay nhỏ cầm thật chặt.
Hứa Dịch hơi nhíu mày, theo bản năng mở hai mắt ra, chỉ là trong nháy mắt, sắc mặt liền có chút đờ đẫn. Cô gái trước mắt, mặc dù nhìn như yếu hơn, nhưng cũng giống như người khổng lồ, ngăn ở trước người của hắn, cản lại cây gậy có thể đánh nát chân phải hắn.
Hộ vệ nhìn Diệp Oản Oản, sắc mặt có chút ngạc nhiên, khí lực của cô gái này, có phần quá mạnh rồi…
“Chuyện này…” Hộ vệ nhìn về phía các vị trưởng lão.
Thân phận của cô gái này là chủ mẫu tương lai của Tư gia, giờ phút này chủ mẫu tương lai đứng đây, mà hắn chỉ là một hộ vệ nho nhỏ của Tư gia, sao hắn dám lỗ mãng chứ.
“Vô sỉ, cô là ai, lại dám gây trở ngại trong lúc chấp hành gia quy của Tư gia!” Tư Minh Lễ nhất thời giận dữ nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản mặt không chút biểu tình, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tư Minh Lễ một cái, âm thanh lạnh thấu xương: “Ông chú Tư, cái này nếu như bình thường, ông là trưởng bối, tôi phải tôn trọng ông… Nhưng hôm nay, trong trường hợp bất đồng này… Ông là cái thứ gì, dám sỉ nhục chủ mẫu tương lai của Tư gia như vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc