Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 190

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Đến cửa công ty, Diệp Oản Oản đánh thức Tư Dạ Hàn dậy.
“Anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, em sẽ tự mình đi về.”
“Để cho Hứa Dịch đưa em về.” Đoán chừng ngủ một chút làm cho tinh thần Tư Dạ Hàn khá hơn nhiều nên giọng nói của Tư Dạ Hàn lúc này dường như so với ngày thường ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng tâm tình của Diệp Oản Oản không có chút chuyển biến tốt nào cả, vẫn bị tích tụ ứ đọng nhìn chằm chằm một người nào đó đang làm việc đến điên cuồng, sau đó không nói tiếng nào xoay người bước đi.
Thật là hoàng đế không gấp thái giám đã vội gần ૮ɦếƭ!
Vạn Cảnh Danh Uyển.
Sau khi trở về, Diệp Oản Oản liền bắt đầu rầu rỉ, cô phải làm sao để có thể ngăn cản được việc Tư Dạ Hàn tự mình đi chịu ૮ɦếƭ như vậy được đây.
Đáng tiếc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra phương pháp tốt nào cả.
Cô cũng không phải là Tần Nhược Hi, lời nói ra hoàn toàn không có trọng lượng.
Thôi cứ để như vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mấy ngày nay cô thổi nhiều gió bên tai anh như vậy rồi, lời nói không được thì cô còn có chiêu mỹ nhân kế mà.
Diệp Oản Oản thở dài, đổi lại nam trang, sau đó gửi cho Lạc Thần một tin nhắn trong đó ghi: [ Trong vòng năm phút, đến trong phòng tôi ngay. ]
Trước tiên phải giải quyết người này đã rồi nói tiếp, càng kéo dài thời gian hơn nữa đứa bé kia còn không biết lại muốn tự mình buồn bực suy nghĩ lung tung đến cỡ nào nữa mất.
Diệp Oản Oản một bên chờ một bên vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động.
Đại khái lần này khi cô nhắn tin tương đối mạnh mẽ cứng rắn, cho nên lúc này Lạc Thần không dám lần nữa không đến gặp cô, gần như là vừa vặn đúng năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Oản Oản: “Mời vào.”
Cánh cửa của cô chẳng qua chỉ là khép hờ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Lạc Thần chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Lạc Thần hình như là mới vừa tắm xong, tóc còn có chút ướt nhẹp, quần áo mặc cũng rất vội vàng, chân đi một đôi giày xốc xếch, nhìn qua càng khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.
Đáng nhắc tới chính là… Bây giờ là mùa hè nóng bức nhưng Lạc Thần lại mặc một cái áo khoác khá dầy, cả người được bao bọc lại chặt chẽ…
Diệp Oản Oản quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi co quắp, đứa nhỏ này, cho là mình gọi hắn qua đây muốn làm cái gì đó?
“Ngồi.” Diệp Oản Oản ánh mắt đừng ở trên ghế sa lon bên cạnh mình, mở miệng tỏ ý nói.
Lạc Thần dừng lại một chút, hồi lâu mới đi từng bước từng bước chân một đi về phía cô, bất quá không có ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, mà là ngồi ở một chiếc ghế sa lon khác.
Trên người Diệp Oản Oản ăn mặc quần áo thường và đi dép lê, dáng vẻ lười biếng thích ý, thấy vậy chân mày rõ ràng bất mãn cau có lại: “Ngồi xa như vậy làm cái gì chứ?”
Lạc Thần mấp máy môi, dời một chút nhỏ về phía cô.
Thật sự chỉ di chuyển một chút xíu thôi, ước chừng khoảng cách là một bàn tay…
Diệp Oản Oản hôm nay tâm tình vốn là không được tốt, giờ phút này kiên nhẫn đã hết, trực tiếp đứng lên đi về phía của Lạc Thần.
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đứng dậy, rõ ràng cả người Lạc Thần đều căng thành một cây cung, ngón tay thật nắm chặt tạo thành quả đấm.
Lúc Oản Oản muốn đi tới bên cạnh hắn, Lạc Thần rốt cuộc ngồi không yên nữa, giống như lò xo bật dậy đứng lên.
Nhưng mà, còn chưa có kịp động đã bị Diệp Oản Oản đè bả vai lại, dùng sức đè ép trở về.
Diệp Oản Oản duy trì tư thế đem người đè ở trên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy hắn, ánh mắt một mảnh lạnh lùng nói: “Chạy cái gì chứ, tôi có ăn thịt anh đâu?”
Ánh mắt của Lạc Thần hoàn toàn không biết nên nhìn về nơi nào, dường như một giây kế tiếp liền muốn tông cửa chạy ra, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân nào đó mà cố kềm chế…
Diệp Oản Oản theo dõi phản ứng của hắn, từng chữ từng chữ mà mở miệng, “Kế tiếp tôi có lời muốn nói, anh nghe cho rõ đây.”
“Thứ nhất, tôi không phải là GAY.”
“Thứ hai, vô luận xu hướng giới tính của tôi là cái gì thì việc sử dụng quy tắc ngầm đối với nghệ sĩ dưới quyền, loại chuyện này thật sự tôi không có hứng thú.”
“Thứ ba, trừ phi tôi uống rượu nhớ cách xa tôi một chút, thời điểm khác, anh cứ theo điều thứ hai mà làm.”
Ánh mắt Diệp Oản Oản khóa chặt vào Lạc Thần, cản trở hắn trốn tránh tầm mắt của mình nói: “Anh đã nghe rõ chưa?”
Lạc Thần đang tiêu hóa câu nói thứ ba của Diệp Bạch là có ý gì, nghe vậy theo bản năng gật gật đầu.
Diệp Oản Oản bất mãn nói: “Mở miệng nói chuyện cho tôi.”
Lạc Thần gấp gáp vội vàng mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi!”
Vẻ mặt Diệp Oản Oản lúc này mới thoáng hòa hoãn mấy phần: “Nếu thật sự tôi muốn làm cái gì với anh thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ chứ? Cái tôi nhìn trúng là giá trị thực sự của anh kìa.
Tôi biết không thiếu người làm người đại diện ra cũng làm thêm chút chuyện như dẫn mối làm những chuyện không sạch sẽ, bọn họ nếu chỉ sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ của mình là một chuyện, nhưng có người còn muốn nghệ sĩ mình đi ra ngoài bồi rượu thậm chí bồi ngủ với người khác nữa.
Bởi vì loại chuyện này trong giới giải trí phổ biến xưa nay, nên những người nghệ sĩ nghĩ muốn nghiêm túc diễn xuất cùng trở thành nghệ sĩ chính đạo ở trong mắt người khác ngược lại lại trở thành kẻ ngu ngốc. Bất quá tôi có thể bảo đảm, tôi sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ anh làm những chuyện kia, tất cả mọi chuyện đã có tôi lo liệu, anh chỉ cần làm cho tốt một chuyện, đó chính là đóng phim mà thôi!
Nhưng, điều kiện tiên quyết chính là anh có thật sự đáng giá để tôi tiêu tốn tinh lực nhiều như vậy hay không thôi?!”
Nghe đến đó, thần sắc của Lạc Thần đã hòa hoãn không ít, hơn nữa có thêm kiên quyết đáp lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Diệp Oản Oản ngồi trở lại trên ghế sa lon, yên lặng nhìn hắn nói: “Không phải là cố gắng, mà là phải chiến đấu đến cùng, đây chỉ là cơ hội duy nhất một lần để trở mình thôi.
Anh cũng biết, Chu Văn Bân vẫn đang ngó chừng chúng ta, lần này chúng ta sở dĩ sẽ thành công, hoàn toàn là bởi vì chiếm cứ được tiên cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi chuyện đang tự phát triển theo chiều hướng tích cực, ông ta muốn ngăn cản cũng hữu tâm vô lực.
Nếu như chỉ cần thất bại lần này thì hết thảy tất cả đều thành công dã tràng, khả năng cả đời anh cũng không có cơ hội tốt lần thứ hai như vậy nữa đâu!”
“Tôi biết rồi.”
“Biết là tốt rồi, trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, kịch bản ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
“Ừm.”
Tư gia.
Lão thái thái nhìn một đống tài liệu bên trong túi giấy màu nâu, ngón tay run rẩy càng ngày càng kịch liệt: “Chuyện này… Đây quả thực…”
Bên cạnh của lão thái thái có một vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ, thấy vậy lo âu không dứt mà mở miệng nói: “Bà nội, người ngàn vạn lần chớ quá kích động! Trước kia cháu một mực không dám đem những thứ này cho người xem, chính là sợ bà bị chọc giận ảnh hưởng không tốt đến thân thể mình a!”
Lão thái thái nhìn những tài liệu trong túi giấy kia đều có liên quan đến Diệp Oản Oản, khuôn mặt không cách nào tin tưởng được, nhưng nhiều hơn chính là sự tức giận: “Những thứ này đều là thực sự sao?”
Vị tiểu thư kia vội mở miệng nói: “Chính xác trăm phần trăm! Bà nội sao người lại không tin chứ, người có thể chính mình đi kiểm tra mà!
Bà nội, bà cũng đừng trách cháu xen vào việc của người khác, trước kia cháu đã nghe mấy người chị em của cháu nói một chút chuyện có liên quan đền vị Diệp tiểu thư này, mà mấy chuyện đó lại không tốt lắm, vốn là cháu không tin, dù sao ánh mắt nhìn người của Cửu ca vẫn luôn được cháu tin tưởng a, nhưng đối phương nói có sách mách có chứng, cháu thật sự là vì lo lắng cho Cửu ca, vì vậy liền tự tiện đi thăm dò một chút. Chuyện này nếu không tra không biết, tra được liền biết có nhiều chuyện khó mà tin nổi…
Vị Diệp tiểu thư này không chỉ chơi Mα túч, hơn nữa còn quan hệ với nhiều người, thời gian quen với Cửu ca đồng thời còn theo đuổi một người đàn ông khác… Chuyện này… Đây quả thực là…
Cửu ca của chúng ta là người ưu tú như vậy, làm sao có thể cùng loại con gái bỉ ổi này qua lại được.” Trong giọng nói của vị tiểu thư kia tràn đầy căm giận.
Lão thái thái nhắm mắt một cái, một hồi lâu sau, rốt cuộc cố gắng đè nén tất cả tâm tình trong mắt xuống đáp: “Được rồi, bà biết rồi, cháu nên trở về đi thôi!”
Vị tiểu thư kia hơi nhíu mày nói tiếp: “Bà nội, Diệp tiểu thư kia, bà định xử lý như thế nào? Cháu nghe nói Cửu ca bị người phụ nữ này mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, bây giờ người có thể khuyên Cửu ca sợ rằng chỉ có bà thôi!”
Lão thái thái ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương: “Bà tự có chừng mực. Thấm Du, cháu nhớ quản kĩ miệng của mình, chuyện này, không được để cho bất kì kẻ nào biết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc