Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 187

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Đúng vậy, anh như đi guốt trong lòng của cô rồi, như thế nào lại xem không rõ ràng tâm tư nhỏ kia…
Vốn cô nghĩ chuyện Tư Dạ Hàn để ý đến cô chỉ là anh xem cô như một sủng vật nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thèm để ý đến chuyện cô có thật sự thật lòng với anh hay không, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Người đàn ông này lại chưa bao giờ biểu đạt ý muốn của mình cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều…
Nhưng mới vừa rồi Tư Dạ Hàn lại nhìn về phía cô, nói ra câu: ” Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?” làm cho cô trong một chớp mắt, không khỏi có loại cảm giác người đàn ông trước mặt cô này có một sự mất mác cùng thương tâm…
Không biết qua bao lâu, Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền tới thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: “Anh sẽ đi với em.”
Tư Dạ Hàn sau khi nói xong liền đứng dậy, đi về hướng cửa phòng…
Nhưng mà trong nháy mắt vừa muốn mở cửa rời đi, sau lưng áo của Tư Dạ Hàn đột nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Diệp Oản Oản chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Tư Dạ Hàn, kéo vạt áo của anh lại rồi nói: “Cảm ơn anh.”
Tư Dạ Hàn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Lúc Tư Dạ Hàn lại muốn lần nữa cất bước rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng nói: “Tối nay anh ở lại đây đi!”
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như hơi chớp động một cái, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn về phía cô.
Diệp Oản Oản thấy anh bất động, liền trực tiếp kéo tay anh đưa anh kéo vào trong phòng.
“Quầng mắt của anh thật giống như lại đen thêm một chút nữa rồi, sau này nếu như thuận tiện thì anh nên tới chỗ em thường xuyên đi, còn nếu như em không có chuyện gì gấp thì em sẽ đi Cẩm Viên tìm anh.”
Thấy Tư Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp: “Có chuyện gì vậy? Không phải là thời điểm anh cùng em ngủ không được thoải mái chứ?”
Sợ anh cảm thấy hành vi của mình đột nhiên thay đổi quá lớn, Diệp Oản Oản lại tăng thêm một câu: “Uhm, coi như là em báo đáp với anh á! Cám ơn anh đã đồng ý đi gặp ba mẹ với em!”
Cô biết đối với một người có H*m mu*n khống chế người khác mạnh như Tư Dạ Hàn mà nói, thì chuyện cô mới vừa thỏa hiệp với anh khó khăn như thế nào.
Giọng nói của Diệp Oản Oản giống như rất dễ dàng thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô mới tự mình biết được, trong nháy mắt kia, nội tâm của cô đã trải qua cái gì.
Mặc dù kiếp trước bởi vì Tư Dạ Hàn đối với mình cố chấp cùng đáng sợ muốn chiếm làm của riêng, cô từng không muốn chịu đựng đau đớn không muốn sống nữa nhưng anh lại chưa bao giờ lừa dối cùng phản bội cô, cũng bởi vì có anh mà cuối cùng cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ cùng Cố Việt Trạch…
Cô biết rõ mình không thể nào tiếp thu được chuyện địa vị của mình và Tư Dạ Hàn không cân bằng, quan hệ giữa hai người giống như bức tường mục lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô cũng không thể nào tiếp thu được chuyện Tư Dạ Hàn đối với mình không có chút ý tứ nào lại muốn chiếm cô làm của riêng, cũng như anh lúc nào cũng có thể mất khống chế…
Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, đời này khi cô đổi một cách khác cùng anh sống chung, sau đó nhìn anh thay đổi từng lúc một, rồi cô còn thấy thêm được những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ bộc lộ ra ở kiếp trước nữa.
Cô không thể nói rõ được tình cảm của mình bây giờ đối với Tư Dạ Hàn rốt cuộc là gì, nhưng cô có thể khẳng định là, ít nhất là cô cũng không hy vọng anh ૮ɦếƭ đi…
Thì cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cứ tùy tâm mà làm đi.
Cô coi như muốn đạt được tự do cũng không hy vọng thông qua cách để Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi mà đạt được như thế.
Ban đêm yên tĩnh.
Hai người an tĩnh nằm ở trên giường.
Tư Dạ Hàn lúc ngủ đặc biệt yên ổn, một chút động tĩnh cũng không có, Diệp Oản Oản cũng không xác định được chuyện anh rốt cuộc có ngủ thiếp đi hay không.
Diệp Oản Oản tinh thần không yên, nằm nửa ngày đều không ngủ được, vì vậy nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất, em có chuyện muốn hỏi anh… Cái đó… Mai Cảnh Châu anh có biết người đó không?”
Bên cạnh truyền tới âm thanh trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: “Anh chưa từng biết.”
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, “Ai không phải là anh để cho ông ta đi tới tiệc mừng thọ ông nội của em sao?”
Giọng nói của Tư Dạ Hàn vẫn không có thay đổi gì đáp: “Không phải.”
Diệp Oản Oản: “…”
Nếu không phải là cô len lén đi hỏi qua Hứa Dịch, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng không phải là anh nha.
Sáng ngày thứ hai.
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Hứa Dịch.
“Alô, Oản Oản tiểu thư” Hứa Dịch có chút kỳ quái không hiểu tại sao Diệp Oản Oản mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho mình.
“Ông chủ nhà anh tình trạng cơ thể trước mắt như thế nào rồi?” Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Chuyện này…” Hứa Dịch không biết vì sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cô ấy muốn mưu đồ gì sao vì vậy trong lúc nhất thời có chút chần chờ.
“Rất không ổn sao?” Diệp Oản Oản cau mày hỏi lại.
Hứa Dịch cân nhắc một chút rồi chọn lời nói: “Quả thật không quá lạc quan… Cửu gia năm xưa bị thương, thân thể vốn như người có bệnh rồi, nhưng ngài ấy vẫn không có muốn chữa trị cho khỏi, cộng thêm chứng mất ngủ nghiêm trọng sau đó liên tiếp gặp tai nạn, trước kia Tôn thần y có giúp Cửu gia xem qua, thậm chí còn chắc chắn…”
“Chắc chắn cái gì?”
“Chắc chắn nếu tiếp tục đi xuống như vậy, Cửu gia không thể sống qua được vài năm nữa đâu…” Hứa Dịch cuối cùng vẫn quyết định thành thật trả lời.
Những chuyện này Diệp Oản Oản ở bên cạnh Cửu gia hai năm, thật ra thì cũng đều biết rồi, chỉ là cô ấy chắc chưa từng để bụng hay để ý đến những điều này đi, sợ rằng cô ấy chỉ mong Cửu gia sớm không chịu đựng nổi mà ra đi…
Diệp Oản Oản trong nháy mắt yên lặng, quả nhiên, cùng tình huống ở kiếp trước giống nhau.
Thân thể của Tư Dạ Hàn nếu chỉ nhìn ở bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, ngay cả tâm tình của anh cũng đều không lộ ra ngoài, huống chi là ốm đau.
Nhưng sự thực chính là thân thể đã sớm suy yếu, một thân toàn bộ đều là khuyết điểm.
Năm cô cùng Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của anh đã kém đến nổi ngụy trang cũng làm không được, thời điểm muốn đi đâu ra ngoài phần lớn đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà thời điểm cô có thể nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít…
“Nếu như điều trị thật tốt thì sao đây?” Diệp Oản Oản lại hỏi.
Hứa Dịch trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Chuyện này… Tôi cũng không dám khẳng định… Cửu gia bình thường lượng công việc quá lớn, gia tộc, công ty, thế lực trong bóng tối, khắp nơi đều yêu cầu sự có mặt của ngài ấy, cộng thêm chứng mất ngủ nữa… Vì vậy nếu muốn điều trị tốt cho hết bệnh cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra được…”
“Tôi biết rồi.” Diệp Oản Oản yên lặng rất lâu, sau đó cúp điện thoại.
Tựa vào ghế mây trên sân thượng, Diệp Oản Oản bần thần nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào ௱ôЛƓ lung, nhớ lại những cảnh xưa cũ trong kiếp trước kia.
Rất nhiều chuyện cô một mực không muốn suy nghĩ tới, nhưng vẫn là… Trốn tránh không được.
Nếu như cô nhớ không lầm, không lâu sau chỉ trong vòng vài ngày nữa, Tư Dạ Hàn sẽ mang theo một nhóm tinh anh của công ty trước tiên nghiên cứu thiết bị, sau đó đi đến quốc gia B đàm phán hợp tác cùng với một người bạn học quan trọng, mà ở lần này trên đường đi đến nước B, Tư Dạ Hàn gặp phải một vụ ςướק giết nghiêm trọng, không chỉ nhân viên bị tổn thất nặng nề, thiết bị bị ςướק mất mà Tư Dạ Hàn cũng bị trọng thương…
Cô nhớ lại kiếp trước vụ ςướק kia suýt chút nữa thì làm Tư Dạ Hàn mất mạng, làm cho anh nằm ở trên giường hơn mấy tháng, sau đó khi tỉnh lại, thân thể vốn đã không ổn càng ngày càng hỏng bét hơn…
Lần trọng thương này không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng Tư Dạ Hàn.
Không biết sau khi sống lại ở đời này, chuyện này còn có thể phát sinh nữa hay không.
Nếu như phát sinh, cho dù điều trị thế nào thì thân thể của anh phỏng chừng cũng không thể trở lại như cũ được đi…
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái, xóa đi ý tưởng trong đầu.
Có lẽ đời này sự phát triển của sự việc cũng có thể có chỗ bất đồng không nhất định giống kiếp trước, điều này cô thật sự không biết được.
Hơn nữa, cô đến nay cũng chưa nghe nói qua Tư Dạ Hàn gần đây có kế hoạch phải đi đến nước B.
Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mà cô thấy lo nghĩ khác, chính là Lạc Thần a…
Diệp Oản Oản thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lạc Thần, kết quả, không có người nghe máy.
Gọi lần thứ hai, vẫn là không có người tiếp, bất quá Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô, nói là mình đang huấn luyện, không có tiện nghe điện thoại.
Nhìn bộ dạng như vậy hẳn là bị giật mình không ít rồi…
Thôi cứ như vậy đi, Trước tiên để cho anh ta yên tĩnh một chút rồi hãy nói.
Nếu như vì chút chuyện thế này mà giao động, vậy chỉ có thể nói khoảng thời gian này việc cô làm đều công cóc mà thôi.
Diệp Oản Oản tự mình nghiên cứu kịch bản cả ngày, bất tri bất giác liền đến buổi tối.
Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn cho cô, nói là công ty có chút chuyện, nên cô không cần chờ anh ăn cơm cùng.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tin nhắn, chân mày nhíu chặt, lại làm thêm giờ sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc