Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 180

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Ba mẹ, hai người đừng lo lắng, con sẽ giúp đỡ khuyên nhủ anh trai.” Diệp Oản Oản an ủi, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng lạnh lẻo.
Hiện tại tình hình của anh trai cô, nếu muốn để cho anh ấy tỉnh ngộ nhất định phải cho một liều thuốc thật mạnh mới được, cô cần thật tốt chuẩn bị kế hoạch một chút..
“Oản Oản thật là ngoan!” Nhìn con gái, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình lúc này mới thấy được an ủi mấy phần.
Trong biệt thự có quản gia đặc biệt mỗi tháng phái người quét dọn giữ gìn kĩ càng, cho nên mặc dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn như cũ gọn gàng sạch sẽ.
Trong phòng những đồ trang trí tương đối quý trọng đều đã bị đem đi đấu giá nhưng những vật khác đều còn ở đây. Diệp Oản Oản nhìn lại nơi vô cùng quen thuộc này, hốc mắt không nhịn được có chút hồng hồng ẩm ướt.
Cô rốt cuộc cũng trở về nhà mình rồi…
Thật ra thì ngôi nhà này khá nhỏ, chẳng qua là ở tại khu vực khó có được nên rất đáng giá tiền, cộng thêm mẹ cô thực thích hoàn cảnh chung quanh cho nên trước đây mới một mực ở lại chỗ này, nơi này đã qua nhiều năm nhưng cũng không có thay đổi gì, diện tích nhà ở cũng không tính là lớn lắm, bởi vì được xây từ cách đây một khoảng thời gian, nên về phong cách bên ngoài có chút không theo kịp thời đại.
Sau này đợi cô kiếm được thật nhiều tiền cô sẽ mua cho ba mẹ mình những đồ còn tốt hơn như thế này nữa.
Diệp Oản Oản sợ ba mẹ lo lắng, cho nên việc cô làm thuộc hạ dưới tay Chử Hồng Quang cũng chưa dám nói với hai người, cô chỉ nói lúc trước cô có giúp qua một người bạn, lúc anh ta gặp khó khăn nhất cho anh ta mượn một khoản tiền, vì vậy ngôi nhà này là do người bạn kia vì muốn trả ơn cô mà chuộc về, hơn nữa bản thân bây giờ cũng đang cùng làm việc giúp đỡ lẫn nhau.
Một nhà ba người đã lâu không gặp mặt vì vậy trò chuyện rất lâu. Ngoại trừ trò chuyện liên quan đến cô, Lương Uyển Quân cùng Diệp Thiệu Đình hỏi đến nhiều nhất chính là người vô cùng bình thường nhưng lại thành thật kia… Bạn trai của cô.
“Oản Oản a, người con yêu thích kia… Sẽ không phải là bạn của Diệp Bạch đi chứ?” Lương Uyển Quân thử hỏi dò.
“Khụ… Không phải là người bạn kia đâu… Mẹ, con biết mẹ và ba lo lắng cho con sợ con giẫm vào vết xe đổ, lại bị lừa gạt, nhưng ba mẹ yên tâm đi, anh ấy cùng với Cố Việt Trạch là hai người hoàn toàn khác nhau, cái gì mà thấy lợi quên nghĩa, cái gì mà vì tiền tài cùng quyền thế liền vứt bỏ con, bạn trai con anh ấy tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu!”
Diệp Oản Oản những lời này nói xong mặt không hề đổi sắc.
Ha ha ha… Đây chính là Tư Dạ Hàn đó… Anh ấy chính là tiền tài cùng quyền thế hóa thân, làm gì có cái tiền tài cùng quyền thế nào có thể làm cho anh thấy lợi quên nghĩa được chứ…
“Chờ quan hệ giữa hai con chín chắn hơn một chút nữa, con nhất định sẽ dẫn anh ấy tới cho ba mẹ xem mặt!”
Ừ, chờ con nghĩ được biện pháp có thể để cho đại ma đầu nhà cô nhìn qua “Bình thường” một chút…
……………………………………..
Buổi tối, Diệp Oản Oản cùng ba mẹ trò chuyện thật lâu, bởi vì ngày thứ hai cô còn phải đi làm việc, lúc này mới lưu luyến không rời từ biệt cùng ba mẹ mình quay lại ký túc xá.
Đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên đỉnh đầu trong hư không.
Xe taxi chạy được nửa đường, Diệp Oản Oản chợt để cho xe taxi dừng lại, sau đó trả xong tiền xe, đi vào khu phố náo nhiệt ghé vào một quán ăn khuya.
Tối nay tại tiệc mừng thọ của ông nội, cô gần như chưa ăn thứ gì, mới vừa rồi cùng ba mẹ nói chuyện phiếm cho nên không có để ý đến cơn đói, vào lúc này dạ dày cô đã bắt đầu điên cuồng kháng nghị rồi.
Bên trong quán ăn, trang hoàng mặc dù không xa hoa lắm nhưng lại có vẻ giản dị, bốn phía tản ra mùi thơm của thức ăn xông thẳng vào mũi. So với phòng tiệc xa hoa kia thật ra thì thường thường loại địa phương này mới xác thật có thức ăn ngon.
Được rồi… Thật ra thì bởi vì cô tương đối khó ăn mà thôi… Diệp Oản Oản chọn một chỗ ngồi không người hơi có vẻ tĩnh lặng ở trong góc mà ngồi xuống.
“Người đẹp, cô muốn ăn gì?”
Ông chủ là một người trung niên, trong góc tối khi thấy rõ vẻ ngoài của cô gái nhất thời hoảng loạn, sau đó vẻ mặt đầy ý cười cầm thực đơn trong tay đưa tới.
“Để tôi xem một chút a… Cho tôi một phần sườn xào chua ngọt, một phần thịt kho, một phần cá diếc chưng, thêm hai mươi xâu thịt dê, mười xâu thịt heo, mười xâu sườn non…”
[ Hứa Dịch: Không sai, ông chủ nhà anh ta tuyệt đối sẽ không thấy lợi quên nghĩa, ngài ấy chỉ có thể, thấy sắc quên nghĩa mà thôi… ]
Diệp Oản Oản một hơi gọi không ít món, coi như là đãi mình một bữa, hơn nửa ở nơi này gọi nhiều đồ ăn như vậy cũng không tốn quá nhiều tiền.
Ông chủ không khỏi quan sát Diệp Oản Oản thêm mấy lần, mấy cô gái hiện nay đều muốn giảm cân ăn uống điều độ, ông chưa bao giờ nghĩ tới lại còn có người không thèm quan tâm gì đến cân nặng của mình mà ăn uống bạt mạng như thế.
Đương nhiên là ông chủ thì ông vô cùng thích dạng khách hàng như thế này!
“Được rồi! Cô chờ một chút tôi mang lên liền!” Bên trong quán ăn lúc này bề bộn khá nhiều việc, ông chủ cũng không có dừng lại quá lâu, chỉ dùng giấy ghi chép, nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản lấy điện thoại di động ra, vốn là muốn gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn, nhưng mà phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói có chút hơi quen quen.
“Ông chủ, cho tôi năm chén sủi cảo!”
Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc áo khoác cao bồi cũ nát, bước nhanh đi vào bên trong quán ăn.
“Nhiếp… Vô Danh” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, trong nháy mắt Diệp Oản Oản quay đầu đi chỗ khác, rất sợ Nhiếp Vô Danh nhận ra mình, thậm chí có chút ít chột dạ.
Dù sao cô chỉ dùng một trăm đồng lại có thể mua được một món đồ bảo bối từ trong tay anh ta như vậy, nếu tên này nhìn thấy cô lại hối hận đã bán cho cô thì làm sao bây giờ…
Rất nhanh, Nhiếp Vô Danh tìm tới một cái bàn ngồi xuống, trong miệng không ngừng thúc giục: “Ông chủ nhanh lên một chút, tôi muốn sủi cảo muốn bánh bao nhân thịt nữa!”
“Đúng rồi… Sủi cảo bao nhiêu tiền một chén” một lát sau, Nhiếp Vô Danh tựa như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi.
“Mười đồng!” Đang xào rau ông chủ trả lời.
“Ồ…” Chàng trai trầm tư chốc lát, khóe miệng khẽ nhúc nhích, phảng phất như đang làm ra quyết định trọng đại nào đó rồi nói: “Vậy mang tới sáu chén đi!”
Một lúc sau, sáu chén sủi cảo được ông chủ bưng lên bàn.
Không tới mấy phút, sủi cảo liền bị Nhiếp Vô Danh quét một cái sạch sẽ.
“Ông chủ a… Tôi ăn nhiều chén sủi cảo như thế… Quán cơm của ông có tặng thêm chút thịt kho a… Sườn kho… Cá kho hay cái gì khác không…” Nhiếp Vô Danh một mặt mong đợi hỏi lại.
“Cậu nói đùa tôi đấy à?” ông chủ như bị chọc cười nói: “Sáu chén sủi cảo mới sáu mười đồng thôi, một đĩa thịt kho của tôi đã hơn mấy chục đồng rồi, cậu còn muốn tôi khuyến mãi sao??.”
“Ồ…” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút: “Uhm vậy quả thực không được rồi, như vậy ông lại đưa thêm cho tôi hai chén sủi cảo nữa đi.”
Ông chủ liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh, đoán chừng là cũng lười không muốn tiếp tục để ý đến cậu ta nữa.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời thì từ bên ngoài quán ăn lại có thêm một người nữa đi vào.
Người đàn ông đó thân hình to con, trên người đầy tro bụi, đỉnh đầu đội một chiếc mũ công trường màu xanh lá, cặp mắt màu xanh lam, nhìn một cái thôi cũng biết đó là người nước ngoài rồi.
“Đội trưởng, anh ăn phân tại sao không gọi tôi đi cùng chứ!” người ngoại quốc đội mũ công trường, đặt ௱o^ЛƓ ngồi ở trước mặt Nhiếp Vô Danh nghiêm nghị hỏi.
Nghe lời nói này, thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi đổi.
“Ông chủ, tôi muốn ăn phân, cho tôi ít phân đi!” Người ngoại quốc kia ra vẻ mình rất thông thạo, nhìn về phía ông chủ rồi nói.
Cách đó không xa, cơn thèm ăn của Diệp Oản Oản mới vừa nổi lên, nghe xong, trong nháy mắt cơm từ miệng trong phun ra.
“Cậu bị điên rồi sao? Tìm tới quán cơm của tôi mà muốn ăn phân? Nếu muốn ăn phân cậu nên đi đến nhà vệ sinh công cộng được không?” Ông chủ nhìn chằm chằm người ngoại quốc, vẻ mặt không biết nói gì.
“Đừng đừng đừng… Ông chủ… Bạn này của tôi quốc ngữ không được tốt lắm, anh ta nói ăn phân… Thật ra thì có ý tứ là ăn cơm…” Nhiếp Vô đem ông chủ một bên kéo xuống, nhỏ giọng giải thích.
“Ông chủ, phía trên nhớ cho thêm một chút phân, không nên quá nhiều, nhưng mùi vị tốt hơn.” Người ngoại quốc sờ cằm một cái, một mặt ngây thơ nói.
“Được được được, tôi đem phân cho cậu.” Ông chủ dở khóc dở cười, xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản nghe được đoạn đối thoại của Nhiếp Vô Danh cùng ông chủ quán, nhất thời mặt đầy vẻ không biết nói gì. Đoán chừng người nước ngoài kia là bị Nhiếp Vô Danh đùa bỡn, cố ý lừa anh ta ăn phân chính là ăn cơm đây mà.
Có người lừa bạn mình như vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc