Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 166

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Ai…” Phương Tú Mẫn ra vẻ vui mừng thở dài nói: “Nếu con gái của người nào đó giống như con hiểu chuyện thì tốt rồi… Có thể trời sinh, một vài người đem con gái của mình trở thành bảo bối trân quý mà nuôi dưỡng nhưng lại không có chút tự biết thân phận của mình như thế nào cả.”
Lương Uyển Quân bị mẹ con nhà này châm chọc làm cho hô hấp dồn dập.
“Chị, em cũng biết anh chị sống cũng không dễ dàng gì cả, nhưng mà gia đình em cũng thế thôi, Gia Hào mở công ty những đồng tiền kia kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt cùng lao động cực nhọc làm ra, nhà chúng em cũng không phải là đại phú đại quý, quả thực không nuôi nổi người rảnh rỗi a!” Phương Tú Mẫn lạnh lùng mở miệng.
Đông đảo tân khách ngồi xung quanh lúc này ánh mắt nhìn chăm chú qua chỗ bàn Diệp gia.
Tuy biết Diệp Thiệu Đình mấy năm nay sa sút nhưng chưa từng nghĩ một nhà ba người này lại vô sỉ như vậy, đem gia sản của người khác thành nhà của mình, ở lại mấy năm, chẳng những không biết cảm ơn thậm chí không có ý muốn rời đi.
Diệp Y Y nhìn tranh chấp đang diễn ra, đáy mắt thoáng qua một nụ cười, nhưng trên mặt là một mảnh ôn hòa, cô chậm rãi mở miệng, giương mắt nhìn về phía Phương Tú Mẫn – người mặt đang không vui cùng Lương Gia Hào – một người mặt bất đắc dĩ nói:
“Cháu thay mặt cậu cùng mợ cả cũng là đại diện thay cho Oản Oản xin lỗi… Hôm nay là sinh nhật của ông nội, nên lấy hòa khí làm chủ chớ quá động khí, nếu để cho ông nội biết được sợ là lại mất hứng mất.”
Nghe Diệp Y Y mở miệng, sắc mặt Phương Tú Mẫn tốt hơn thêm vài phần, lại kiêng kỵ bây giờ là thọ yến của Diệp Hồng Duy, cho nên không dám làm ầm ĩ quá mức, liền lắc đầu một cái: “Y Y, một nhà chúng ta sống cũng không dễ dàng gì, mấy năm này, một nhà này *** chúng ta cũng quá mức, cháu nói xem nào có người vô liêm sỉ như vậy, chính mình không có nhà nhưng ỷ lại lòng tốt của người khác đối với mình xem nhà người khác thành nhà của mình, kiên trì ở trong nhà không muốn rời đi, tự bản thân mình không tốt thì thôi nhưng lại còn muốn liên lụy đến những người bên cạnh nữa.”
Diệp Y Y trong lòng cười thầm, khóe mắt quét qua người một nhà Diệp Thiệu Đình nhưng trên mặt nhưng vẫn là vẻ mặt uyển chuyển cao nhã kia, khi Diệp Y Y muốn tiếp tục nói thì phía sau lại truyền tới thét một tiếng kinh hãi.
Nghe tiếng thét mọi người liền hướng về phía bên trái quan sát.
Một bóng người nóng bỏng chợt xuất hiện vào trong tầm mắt của mọi người.
Một cô gái tuyệt sắc người mặc váy dạ hội màu lửa đỏ, chậm rãi đi vào, dưới ánh đèn ánh chiếu, gương mặt gần như hoàn mỹ không một tì vết, kinh diễm vạn vật, trong nháy mắt đưa tới thán phục cùng ghen tị của tất cả mọi người.
Chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của cô gái này cũng đủ để làm cho tất cả mọi người tim đập thình thịch, một đôi mắt trong như tuyết cực kỳ linh động, tựa như ẩn chứa ngàn vì sao trên trời, tuy là thân con gái yểu điệu nhưng khí chất lại vô hình siêu phàm thoát tục, không giống như người ở trên nhân gian.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị một bóng người tươi đẹp kia hấp dẫn.
“Chuyện này… Đây là người nào a? Dáng dấp cũng quá đẹp đẽ rồi!!”
“Người này trong giới giải trí sao? Không, không có khả năng… Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy người nào như vậy cả?…”
“Tướng mạo này… Khí chất này… Mới vừa rồi tôi còn cảm thấy dung mạo của Diệp Y Y đã rất xuất chúng rồi, không nghĩ tới vẫn còn có người vóc dáng còn tốt hơn nhiều! Cô gái này rốt cuộc có lai lịch gì a?”
Tại chỗ khách mới, vô luận là nam hay là nữ đều vô cùng sửng sốt.
Thật là thịnh thế mỹ nhân mà…
Mọi người trong lòng đầy vẻ nghi ngờ rối rít suy đoán người mới tới rốt cuộc là ai.
Mấy người Diệp Y Y cũng chú ý tới cô gái tuyệt sắc kia, ban đầu dung mạo của Diệp Y Y đã là một người đẹp nhất tối nay, nhưng không nghĩ tới khi cô gái kia xuất hiện lại có thể đè ép được vẻ đẹp của Diệp Y Y.
Ánh mắt Diệp Y Y phức tạp nhìn chằm chằm cô gái dung mạo xuất chúng kia, nhìn cô gái kia từng bước ưu nhã mà từng bước một hướng về bàn bọn họ đi tới, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ dự cảm xấu…
Lương Thi Hàm cũng nhìn cô gái có dung mạo tuyệt trần kia, không nghĩ tới lại có người so với Diệp Y Y dáng dấp còn tốt hơn nhiều, chẳng qua là trên mặt cô ta cũng không dám thể hiện ra mà thôi. Cô gái đó chậm rãi đi qua đám người, bóng người đi qua chỗ nào liền ngay chỗ đó phát ra một mảnh tiếng thán phục.
Nhưng mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết cô gái này rốt cuộc có thân phận như thế nào, sau đó lại thấy cô gái đó trực tiếp đi tới một bàn nhà Diệp Thiệu Đình, chậm rãi đứng lại, đôi mắt đẹp đẽ hút hồn người kia lướt qua mọi người trên bàn, ánh mắt cuối cùng như ngừng lại trên người của Phương Tú Mẫn.
Đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, thanh âm dễ nghe chợt bật thốt lên.
“Mợ lời nói là thật chứ?!”
Mợ! Phương Tú Mẫn nhìn chằm chằm cô gái mới đến, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt nghi ngờ, mỹ nữ này rốt cuộc là ai? Tại sao đang êm đẹp lại gọi bà là mợ?
Không chỉ Phương Tú Mẫn cùng Lương Gia Hào mà gần như bốn phía tất cả khách mời đều vô cùng chấn động.
“Cô là…”
Phương Tú Mẫn nhìn lấy cô gái, lòng đầy nghi hoặc, không khỏi có chút chần chờ hỏi lại.
Cô gái khẽ mỉm cười, khóe môi đỏ thắm nở một nụ cười, chậm rãi nói:
“Chỉ mới mấy ngày không gặp, mợ liền quên cháu rồi sao? Cháu là Diệp Oản Oản đây.”
Diệp Oản Oản!!! Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị lời của cô gái kia dao động!
Đùa gì thế đây! Người này, thịnh thế mỹ nhân này, lại là cô gái xấu nổi danh Diệp gia… Diệp Oản Oản sao?!
Những người đã từng thấy qua Diệp Oản Oản trước kia trong nháy mắt liền choáng váng.
Ngày trước, Diệp Oản Oản đều là trang điểm thái quá, mười phần xấu xí toàn bộ người đời đều căm ghét, nhưng không ai nghĩ tới xóa bỏ lớp trang điểm kinh dị kia đi lộ ra chân dung thật của Diệp Oản Oản lại là người xinh đẹp chấn động lòng người như thế.
Hiệu quả chấn động này mang lại quả thực để cho mọi người ở đây đều ௱ôЛƓ lung.
“Tiền bối… Người mới vừa rồi không phải nói… Diệp Oản Oản là một cô gái xấu à…”
Một nghệ sĩ nhỏ của giải trí Hoàng Thiên, từ trong kinh diễm kia phục hồi lại tinh thần, lúc này nhìn về phía người thanh niên ở một bên, mặt lộ vẻ cổ quái hỏi.
“Chuyện này…”
Người nghệ sĩ kia không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, trong lúc nhất thời câm nín đứng tại chỗ, khóe miệng hơi hơi co lại.
Ai CMN có thể dự đoán được… Diệp Oản Oản tẩy trang sẽ dễ nhìn như thế chứ?!
“Lừa gạt… Gạt người nha… Đây là Diệp Oản Oản sao?!”
“Đây chính là người mà các ngươi nói, người yêu Cố Việt Trạch yêu đến ૮ɦếƭ đi sống lại nhưng lại bị Cố Việt Trạch ghét bỏ gái xấu Diệp gia sao?!” Một vị khách mời như bị chọc cười, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, vẫn nên tận mắt mình nhìn thấy mới có thể tin được nha.
Gái xấu Diệp gia? Thật hết sức khôi hài mà!
Với dung mạo này của Diệp Oản Oản, nếu so sánh sợ là ngay cả Diệp Y Y kia so với cô ấy còn kém đi mấy phần, nếu người như thế này mà gọi là xấu xí… thì những người trong giới giải trí kia, dù là nữ minh tinh nổi tiếng đi chăng nữa so với Diệp Oản Oản chẳng phải là vô cùng xấu xí sao?!
Giờ phút này, Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản, thần sắc trong mắt hơi hơi hoảng sợ một chút, sau đó lại lộ ra vẻ khó tin kinh diễm, anh ta căn bản cũng không có nghĩ đến, cô gái xinh đẹp trước mắt này lại chính là người trang điểm kinh dị ngày đó Diệp Oản Oản.
Nhưng khi khóe mắt Cố Việt Trạch quét qua Diệp Y Y anh ta khẽ nhíu mày lại lúc này mới thu lại đáy mắt chứa hình ảnh tươi đẹp kia, ra vẻ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó.
“Oản Oản…”
Thấy Diệp Oản Oản bỗng nhiên xuất hiện, Lương Uyển Quân trong lúc nhất thời có chút không thể phục hồi tinh thần lại, cơ hồ không thể tin được cô gái trước mắt chính là con gái của mình.
“Mẹ.” Diệp Oản Oản cố gắng ổn định tâm tình mình, khẽ mỉm cười, nhìn mặt mẹ mình đầy vẻ kinh ngạc cất tiếng nói làm cho mẹ mình yên tâm một chút.
Lương Uyển Quân hơi sửng sờ còn cho là mình nghe lầm, Diệp Oản Oản lại mở miệng gọi bà…
Trên mặt Phương Tú Mẫn nhất thời một trận tái mét, đánh ૮ɦếƭ bà ta, bà ta cũng không nghĩ ra tuyệt sắc mỹ nhân có dáng dấp đẹp như thế trước mắt này lại chính là gái xấu người trong miệng bà nhiều lần nhắc tới Diệp Oản Oản!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc