Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 155

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Giới giải trí là một nơi thể hiện danh lợi, cấp bậc được phân chia vô cùng rõ ràng, vô luận ngươi có xuất đạo sớm bao nhiêu nhưng chỉ cần là người không có danh tiếng thì chỉ có thể là người ở tầng thấp nhất mà thôi, lúc đó bản thân mình thật giống như một con kiến hôi thấp kém, ai ai cũng có thể đạp dưới chân được.
Ba năm này, Lạc Thần đối với loại thái độ này cũng đã quá rõ ràng, ngay từ đầu, anh ta còn cố gắng tranh thủ tìm biện pháp cùng phản kháng để bảo vệ cho chính mình, sau đó, đối với hết thảy các vấn đề này đều không có cảm giác nào nữa.
Lâm Hạo nhìn về phía nghệ sĩ nhỏ bên cạnh mình, người đó nhất thời hiểu ý, dùng bả vai nặng nề ᴆụng Lạc Thần một cái: “Xin lỗi, chúng tôi muốn bắt đầu quay phim rồi, làm phiền anh đi ra ngoài đi, đừng đứng ở chỗ này mà vướng chân vướng tay bọn tôi!”
Nếu là những ngày trước đây Lạc Thần khẳng định có khả năng liền rời đi, nhưng anh ta lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua người đại diện của mình dặn dò, bước chân liền chần chờ không có ý định sẽ di chuyển.
Người nghệ sĩ kia giễu cợt nói: “Anh nghe không hiểu tiếng người có phải hay không? Tôi chưa từng thấy có người nào mặt dày mày dạn như vậy đó, anh nghĩ muốn làm tiền bối đến điên rồi hay sao! Không phải là được thời đắc ý ôm được đùi vàng rồi hay sao, như thế nào ngay cả chúng tôi chỉ mới là những người mới vào nghề đang muốn quay phim chụp ảnh bình thường mà anh cũng muốn dính vào lấy hơi nữa chứ?”
Phát hiện bên phía Lạc Thần gây ra động tĩnh huyên náo, phía bên nhi*p ảnh gia cũng hơi không kiên nhẫn kêu lên một tiếng nói: “Những người không liên quan nếu không có nhiệm vụ toàn bộ đều đi ra ngoài! Tôi không muốn ảnh hưởng tới những người khác!”
Người kia cười chế nhạo nói: “Nghe được rồi còn không mau cút đi, anh nhanh chóng đi tìm ông chủ của anh đi!”
Ngón tay Lạc Thần nấm lại đặt ở bên hông, cuối cùng vẫn quay người chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt lúc mà anh xoay người chuẩn bị bước đi, bả vai lại bị một bàn tay ấm áp đè lại.
Người tới thần thái lười biếng, bước chân nhàn nhã, một bộ biểu tình không đếm xỉa tới tình hình đang diễn ra rồi cất tiếng nói: “A, ở đây đang làm gì vậy, rất náo nhiệt nha!”
Nhìn thấy Diệp Bạch, người nghệ sĩ nhỏ kia mới vừa rồi còn kiêu ngạo ỷ vào chuyện mình có Lâm Hạo làm chỗ dựa để ồn ào gây chuyện, trong phút chốc sắc mặt hắn ta nhất thời co rút mấy phần, hướng về Lâm Hạo đứng bên cạnh nhìn một cái.
Dù sao ở trước mắt Diệp Bạch này hiện tại vẫn là tâm phúc của Chử tổng.
Lâm Hạo vừa nhìn thấy thủ phạm làm cho mọi người có cơ hội lăng nhục mình, nhất thời sắc mặt càng âm trầm nói: “Người đại diện Diệp, phiền toái quản tốt nghệ sĩ nhà mình đi! Đừng để cho anh ta đi ra ngoài sủa bậy!”
Diệp Oản Oản nghe vậy cơ hồ muốn cười ra tiếng, coi như cô chỉ mới nhận biết Lạc Thần có một ngày nhưng cũng biết được đứa nhỏ này có bao nhiêu ít nói ít lời, kết quả ở trong miệng của đối phương lại trở thành Lạc Thần nói nhiều sủa bậy.
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, “A, tôi có quản tốt nghệ sĩ nhà tôi hay không, không trọng yếu, bất quá giờ tôi muốn đuổi một hai người ra khỏi công ty là chuyện rất đơn giản!”
Trong nháy mắt tiếng nói của Diệp Oản Oản vừa hạ xuống, đáy mắt của Lâm Hạo tràn đầy lửa giận, mặt đầy khinh thường cười lạnh nói: “Muốn đuổi tôi ra khỏi đây sao, chỉ bằng anh! Anh cho rằng anh là ai! Cầm lấy lông gà làm lệnh tiễn! Anh thật sự coi mình là phượng hoàng sao?!”
Lâm Hạo chính là người dưới tay của anh Bân! Lâm Hạo cũng không tin Diệp Bạch dám động đến mình.
Diệp Oản Oản vẫn là biểu tình không đếm xỉa tới kia, liếc nhìn gương mặt được giải phẫu thẫm mỹ quá độ ở đối diện kia, vẻ mặt rõ ràng có chút cứng ngắc, lười biếng cầm điện thoại di động lên, sau đó, làm bộ gọi một gọi điện thoại: “A lô Chử tổng sao?”
Lâm Hạo mới vừa rồi một mặt còn không lo ngại gì lại thấy đối phương không nói hai lời gọi điện thoại trực tiếp cho Chử tổng, sắc mặt nhất thời cứng đờ.
Diệp Oản Oản vẫn đang không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng nói: “Ha ha, Chử tổng, cũng không có chuyện gì lớn cả, chính là tôi muốn hạ lệnh phong sát một người nghệ sĩ nho nhỏ mà thôi, dù sao đó cũng là quyền hạn mà ngài cho tôi. Mới vừa rồi có một nghệ sĩ không hiểu chuyện, nói tôi nắm lông gà làm lệnh tiễn! Cái gì? Tôi không cần xin phép ngài sao? Nếu tôi muốn phong sát liền có thể làm ngay lập tức sao?”
Nghe đến đó, một tia mạnh mẽ chống đỡ trấn định cuối cùng của Lâm Hạo cũng duy trì không được, cả người đều bắt đầu run lên.
Mà bên cạnh anh ta mấy người nghệ sĩ mới vừa rồi đồng thời đi theo Lâm Hạo châm chọc mỉa mai Lạc Thần ngay cả tiếng thở mạnh cũng không dám thở ra một tiếng, từ từ mà lui về phía sau, bọn họ rất sợ quan hệ của mình cùng Lâm Hạo bị người đại diện Bạch trước mắt này nhìn thấy, rồi bị làm liên lụy ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Diệp Oản Oản câu câu khóe môi của mình, liếc nhìn Lâm Hạo đã sợ đến mức sắc mặt bắt đầu trắng bệch, tiếp tục đối với điện thoại mở miệng nói: “Nhưng đối phương là nghệ sĩ dưới trướng của Chu tổng giám đó!”
“Cái gì nghệ sĩ hạng hai, tùy tiện tôi phong sát sao?”
“Được, đa tạ Chử tổng trước nhé.”
Nghe đến đó, Lâm Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lúc này bước một bước dài vọt tới trước mặt của Diệp Bạch, “Nguời đại diện Diệp a! Tôi sai lầm rồi! Là tôi nhất thời xúc động không suy nghĩ kĩ càng! Mới vừa rồi tôi không nên đối với anh bất kính như vậy! Cầu xin anh cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa! Lần sau tôi cũng không dám làm bậy như vậy nữa đâu!”
Lâm Hạo vào lúc này đã hoàn toàn hoảng hồn làm gì còn có phân nửa phách lối mới vừa rồi nữa.
Diệp Bạch gọi cuộc điện thoại này giống như một cái 乃úa tạ thoáng cái đánh anh ta thức tỉnh!
Bởi vì trở thành một hiện tượng bùng nổ trong một bộ phim, cho nên anh ta bắt đầu có không ít người mới muốn nịnh hót lấy lòng mình, anh ta gần đây quá mức đắc ý lại quên mất chính mình bây giờ bất quá cũng mới chỉ là một nghệ sĩ hạng hai mà thôi.
Mà Diệp Bạch là người mà Chử tổng tự mình đưa xuống, ngay cả anh Bân gần đây đều tránh mũi nhọn này, ngoài mặt cũng không dám cùng Diệp Bạch đối nghịch, mặc dù Diệp Bạch cũng đã xin phép qua Chử tổng rồi nhưng lấy cá tính của anh Bân sao có thể chịu buông tha cho Lạc Thần được. Ngày hôm qua anh Bân còn có thể bắt anh ta để đổi lấy Lạc Thần, rồi hôm nay liền có thể trực tiếp buông tha anh ta.
Anh ta thực sự có thể sẽ bị phong sát hoàn toàn mất!
Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu nhìn đối phương một cái rồi nói: “Người anh nên nói xin lỗi không phải là tôi.”
Lâm Hạo sầm mặt lại, gắt gao nắm tay thành quả đấm, cuối cùng vẫn chuyển hướng về phía Lạc Thần, từng chữ từng chữ mở miệng nói: “Tiền bối Lạc Thần, thật xin lỗi, xin anh tha thứ sự vô lễ của tôi!”
Nói xong lập tức khẩn trương không dứt mà nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Bây giờ tôi hy vọng anh Diệp có thể cùng Chử tổng lần nữa nói rõ một chút! Tôi thực sự biết lỗi rồi!”
Diệp Oản Oản dường như lúc này mới hài lòng, vì vậy, đem điện thoại di động trong lòng bàn tay mở ra, đưa đến trước mặt của anh ta.
Sau đó, bao gồm Lâm Hạo cùng tất cả mọi người bên trong đều nhìn thấy, trên điện thoại di động là hình ảnh màn hình chính của điện thoại, Diệp Oản Oản vừa rồi căn bản không có gọi một cuộc điện thoại nào cả.
Lâm Hạo như một tên ngu ngốc há to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại di động của Diệp Oản Oản, sau khi phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra, gương mặt anh ta phồng thành màu gan heo.
Anh…anh ta lại có thể bị chơi xỏ!!!
Cái tiểu bạch kiểm đáng ૮ɦếƭ này, lại có thể lợi dụng anh ta làm trò khỉ!
Lâm Hạo giận đến phổi cũng sắp muốn nổ, đang tức giận muốn lên tiếng mắng chửi, lại đối mặt với ánh mắt ác liệt lạnh như băng của Diệp Bạch: “Đây chỉ là một lời cảnh cáo thôi, nếu anh còn tiếp diễn tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.”
Diệp Bạch đã nói bóng gió như vậy rồi nếu như anh ta còn dám khiêu khích, Diệp Bạch thực sự sẽ làm tiếp chuyện mà lúc nãy chưa có làm.
Nếu Diệp Bạch thực sự gọi điện thoại thì kết quả sau đó Lâm Hạo cũng không muốn tưởng tượng thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo nhất thời rối rắm ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, đẩy người bên cạnh ra nổi giận đùng đùng mà bước đi.
Những người khác thấy được thủ đoạn của người đại diện mới nhậm chức này, sau đó làm gì còn có ai dám ở lại tiếp tục hóng chuyện nữa, tất cả đều tan tác như chim muông.
Dù sao so với Lâm Hạo, bọn họ chẳng là cái thá gì cả.
Lạc Thần nhìn trong nháy mắt toàn bộ những người phòng chụp ảnh tan rã mỗi người một nơi, lại liếc nhìn người đại diện trước mặt mình vẫn như cũ một mặt phong khinh vân đạm, trên bả vai của Lạc Thần phảng phất vẫn còn sót lại nhiệt độ mới vừa rồi bàn tay kia chạm qua
Anh sớm đã hình thành thói quen đối diện với mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên có người ra mặt giúp đỡ anh một người không có chút giá trị nào như vậy.
Lúc này, nhi*p ảnh gia đứng ở bên cạnh đang trơ mắt nhìn Diệp Bạch vị quan mới nhậm chức hủy bỏ người gây chướng ngại đầu tiên đối với Lạc Thần, sợ mình trở thành người thứ hai, vội vàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nhanh chóng đi tới giải thích: “Thật ngại quá anh Diệp, ngày hôm qua anh đã hẹn trước rồi, nhưng bởi vì nhóm này người mới được bên tổ tuyên truyền nói là rất quan trọng nên yêu cầu được chụp trước, bên đó thúc giục tôi tương đối gấp cho nên tôi mới để cho bọn họ chụp trước, mong anh Diệp thông cảm nha!”
Diệp Bạch dứt khoát không cần bắt anh ta đưa ra lý do biện giải cho hành động của mình, kéo cái ghế ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Bắt đầu làm việc!”
“Được rồi!” Nhi*p ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục mọi người chuẩn bị, cùng lúc đó, Lạc Thần cũng được mang vào trong phòng hóa trang thay đổi quần áo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc