Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1213

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản đang mặt đầy khẩn trương, nhìn bộ dáng tròn vo này của nhóc, đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt, nghĩ nghĩ, "Híc, bảo bối, có phải là con mặc hơi nhiều đồ ấm rồi hay không?"
Đã được bao bọc lại thành một quả cầu nhỏ rồi, còn có thể không nóng sao?
Mặc dù cái bộ dáng này của bảo bối quả thật là đáng yêu đến bùng nổ...
Đường Đường thở dài, bất đắc dĩ đáp, "Thật ra thì con không lạnh, nhưng mà bọn họ đều muốn con mặc thêm đồ ấm. Có một loại lạnh, gọi là bà-nội-cảm-thấy-cháu-lạnh..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Du Thiệu: "..."
Lâm Khuyết:: "..."
Tình huống này, hình như có điểm gì đó lạ lạ?
Ngay cả Tư Dạ Hàn đều cau mày một cái, "Quần áo là ai mặc cho con?"
Đường Đường trả lời: "Bà nội! Bà nội sợ con lạnh, yêu cầu con mặc nhiều đồ một chút."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "... Hể?"
Lâm Khuyết ngoáy ngoáy lỗ tai liên hồi: "Tôi có nghe lầm cái gì hay không? Sẽ không phải là Đường Đường gặp phải K**h th**h quá lớn, sinh ra ảo giác chứ?"
Một bên, Du Thiệu chen vào: "Tiểu thiếu gia, cậu trốn ra khỏi hầm lao ngầm dưới đất như thế nào? Có phải là mới vừa rồi có người cố ý thả cậu ra?"
Đường Đường chớp mắt một cái, mặt đầy ngơ ngác: "Lao ngầm dưới đất là cái gì cơ?"
Lâm Khuyết: "Mấy ngày nay không phải là cậu vẫn đều luôn bị nhốt ở trong hầm lao ngầm dưới đất sao?"
Đường Đường: "Không hề nha, tôi ngủ ở phòng sát vách bà nội."
Lâm Khuyết: "..."
Du Thiệu: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản càng nghe càng mơ hồ, mặt đầy mê mang nhìn về phía Tư Dạ Hàn, "A Cửu, vầy là sao?"
Lần đầu tiên Tư Dạ Hàn cũng ngơ ngơ ngác ngác. Tình huống xoay chuyển kiểu này, anh cũng hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra?
Từ cách Đường Đường nói mà xem, những ngày qua cậu bé không chỉ không hề bị giam lại, mà còn ở ngay trong sơn trang. Thậm chí Ân Duyệt Dung còn quan tâm tới cuộc sống thường ngày của nhóc, yêu cầu nhóc mặc thêm đồ ấm?
"Khục, Đường Đường, con biết bà nội con hiện tại ở nơi nào không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Đường Đường: "Bà nội đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho con đấy!"
Diệp Oản Oản: "..." Nà ní??? (Cái gì???)
Lâm Khuyết: "Xong! Xong rồi! Sợ rằng đứa nhỏ này thật sự não bị K**h th**h, mất tỉnh táo rồi..."
Ngay tại thời điểm bốn người còn đang hoài nghi nhân sinh, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Bốn người nhất thời đầy cảnh giác tiến vào trạng thái phòng bị, lập tức xoay người. Sau đó, trong nháy mắt ngay khi xoay người, mấy người liền nhìn thấy...
Trên người Ân Duyệt Dung mặc một bộ đồ bộ ở nhà màu lam nhạt, đeo một chiếc tạp dề màu hồng, trong tay còn đang bưng một mâm sườn xào chua ngọt...
Cùng lúc đó, Ân Duyệt Dung cũng nhìn thấy mấy người ở phòng ăn.
Trong lúc nhất thời, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ như vậy choáng váng tại chỗ.
Lâm Khuyết: "Mắt của tôi... có phải là mù rồi hay không?"
Diệp Oản Oản đờ đẫn: "Không phải chỉ mỗi mình cậu mù đâu!"
Trong nháy mắt ngay khi Ân Duyệt Dung nhìn thấy mấy người, sắc mặt cơ hồ thoắt cái liền lạnh xuống.
Quả thật là bà đã đánh giá thấp sự can đảm của những người này rồi, lại dám xông vào Vạn Mai sơn trang!
Lúc này, Đường Đường bạch bạch bạch chạy tới chỗ Ân Duyệt Dung, "Bà nội! Xương sườn non dấm đường sốt tiêu của con làm xong chưa?"
Thần sắc Ân Duyệt Dung thoáng hòa hoãn: "Rồi."
Sườn xào chua ngọt Ân Duyệt Dung làm màu sắc mê người, mùi thơm nức mũi, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú.
Đường Đường: "Oa! Bà nội thật lợi hại!"
Tựa hồ Ân Duyệt Dung coi mấy vị khách không mời mà đến, tự tiện đột nhập này không tồn tại, chỉ nhìn cậu nhóc trước mắt: "Còn muốn ăn cái gì?"
Đường Đường suy nghĩ một chút: "Ừm... Kẹo hồ lô, bà nội biết làm sao?"
Ân Duyệt Dung: "Có thể thử xem!"
Đường Đường nhất thời mặt đầy vui vẻ: "Quá tốt rồi, cha con thích ăn kẹo hồ lô!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Mặc dù thời điểm đối diện với Đường Đường, dường như Ân Duyệt Dung đã biến thành một người khác, nhưng thoắt cái khi nhìn những người ngoài, thần thái liền lập tức hóa thành lạnh nhạt.
Ân Duyệt Dung nhìn về mấy vị khách không mời một cái, ánh mắt lạnh đến mức không hề có một chút nhiệt độ nào, "Xem ra mấy vị xem Vạn Mai sơn trang của ta là thắng cảnh thăm quan rồi? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!?"
Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, "Ừ..."
Kết quả, không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng nói xong, Đường Đường đã líu líu lo lo, "Đúng mà, phong cảnh nơi này thật tuyệt phải không? Phía sau còn có một rừng mai đặc biệt đẹp đẽ! Cha, mẹ, hai vị thúc thúc, các người tới thật đúng lúc! Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm nha! Đợi sau khi cơm nước xong có thể đi rừng mai ngắm hoa!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Du Thiệu: "..."
Lâm Khuyết: "..."
Ngắm hoa? Lại còn... còn ở lại dùng cơm? Đùa sao!
Ân Duyệt Dung không đem bọn họ tháo thành tám khúc, làm phân bón cho rừng mai cũng là không tệ rồi!
Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm, biến đổi liên tục.
Đường Đường mặt đầy kiêu ngạo khoe, "Một lát nữa mọi người liền có thể nếm được tài nấu nướng của bà nội rồi, bà nội nấu ăn rất ngon đấy!"
Biểu cảm của Ân Duyệt Dung biến ảo mấy lần, cuối cùng rốt cuộc khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, "Thức ăn ở phòng bếp, các vị cứ tự nhiên."
Trơ mắt nhìn Ân Duyệt Dung không hề làm gì mình, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp, bốn người ở phía sau đã trợn mắt há mồm.
"Má ơi! Cái...Cái ý tứ này là... Thật đúng là giữ chúng ta lại dùng cơm?" Lâm Khuyết mặt như gặp quỷ.
Du Thiệu cũng có chút kinh hoảng, từ lúc bắt đầu bước vào Vạn Mai sơn trang, hết thảy diễn biến sự việc, tiến triển có chút khó mà tưởng tượng nổi.
...
Một lát sau, tất cả thức ăn đã được dọn lên.
Ân Duyệt Dung, Đường Đường, Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản, Lâm Khuyết, Du Thiệu ngồi vào cùng một bàn ăn.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng không dám thở mạnh. Bọn họ lại có thể cùng Ân Duyệt Dung ngồi ăn cơm chung một bàn, hơn nữa thức ăn còn là do Ân Duyệt Dung tự mình làm! Chính giữa chiếc bàn, thậm chí còn có những viên kẹo hồ lô tròn tròn, sắc hồng óng ánh!
Chuyện này nói ra, quả thật là không một ai sẽ tin!
Cả cái bàn này, người bình tĩnh duy nhất, đại khái chỉ có Đường Đường mà thôi.
Mặc dù Ân Duyệt Dung cho phép bốn người lưu lại, nhưng trực tiếp coi những người khác như là không khí, đầy tự nhiên ngồi xuống ăn cơm.
Cậu bé trước tiên gắp cho mẹ một miếng sườn xào chua ngọt, "Mẹ mau nếm thử đi!"
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng. Sườn xào chua ngọt Ân Duyệt Dung làm...
Nàng dám ăn không?
Nhưng mà, tình hình này, không ăn dường như cũng không hay cho lắm?
Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, mau chóng gật đầu liên tục, "Được... được..."
Kết quả, vừa mới chuẩn bị há miệng, đã bị Tư Dạ Hàn chặn lại, "Đừng ăn!"
Rất hiển nhiên, Tư Dạ Hàn cũng không tin Ân Duyệt Dung.
Động tác nhỏ này của Tư Dạ Hàn tự nhiên không tránh được ánh mắt của Ân Duyệt Dung. Chiếc đũa trong tay Ân Duyệt Dung khựng lại, cứng đờ, không khí quanh người như lạnh đi.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ âm thầm than thở, hạ thấp giọng nói với Tư Dạ Hàn, "Em biết anh không tin bà ấy, em cũng không tin."
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản dừng một chút, nhìn về phía Đường Đường bảo bối, "Nhưng mà, em tin tưởng Đường Đường."
Huống chi, ở đẳng cấp của Ân Duyệt Dung, nếu như muốn hạ độc người khác, hoàn toàn có thể khiến cho đối phương trúng độc mà không chút phòng bị nào. Làm sao lại có khả năng dùng phương pháp cấp thấp – hạ độc trong đồ ăn – như thế này?
Nói xong, nàng trực tiếp cúi đầu, đem miếng sườn xào chua ngọt cho vào trong miệng.
Tư Dạ Hàn trơ mắt nhìn Diệp Oản Oản nuốt miếng xương sườn vào, nhất thời cả người đầy căng thẳng.
Diệp Oản Oản: "A..."
Tư Dạ Hàn: "Sao vậy!"
Diệp Oản Oản: "Món này ngon quá đi!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc