Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1209

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bên trong phòng họp, xôn xao tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
"Có chuyện gì? Đây... đây là Ân Duyệt Dung?"
"Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra quản lý Ân lại xinh đẹp như vậy! Đã ở cái tuổi này rồi, vậy mà vẫn xinh đẹp như vậy, so với những thiếu nữ mới lớn còn ý nhị hơn!"
"Quản lý Ân năm đó nổi danh là một đại mỹ nhân có được hay không? Chẳng qua là sau đó lại luôn ăn mặc như thể nhà có tang, lạnh lùng đến mức muốn sống chớ chọc vào, khiến cho người ta quên mất chuyện này..."
Ở đây có mấy vị cao tầng lớn tuổi, còn nhớ được một số chuyện năm xưa, giờ phút này không nhịn được xuýt xoa, "Các người nói xem cái vị ở Tư gia kia nghĩ như thế nào? Có được một đại mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt làm vợ không muốn, lại vứt bỏ hết thảy, đi trốn theo một tiểu nha đầu nghèo ở Hoa quốc!"
"Tôi nói, khó hiểu nhất chính là Ân Duyệt Dung mới đúng! Với điều kiện của cô ấy, năm đó muốn tuýp đàn ông như thế nào mà chẳng được, lại khăng khăng bám riết lấy Tư Hoài Chương không buông, quá đáng tiếc!"
...
Thấy chủ đề mọi người càng ngày càng đi lệch, Dịch Linh Quân ho nhẹ một tiếng cắt đứt mọi người bàn tán, nhìn về phía Ân Duyệt Dung mở miệng nói, "Mời Quản lý Ân vào chỗ, sức khỏe như thế nào?"
Ân Duyệt Dung khẽ gật đầu một cái, "Đa tạ Hội trưởng quan tâm, đã không đáng ngại."
"Ồ, vậy thì tốt." Dịch Linh Quân nói xong, không khỏi có chút hoài nghi.
Ân Duyệt Dung vốn là một người điên cuồng vì công việc, từ khi gia nhập Trọng Tài Hội tới nay chưa bao giờ xin nghỉ. Có lần bị người ám sát, bụng trúng dao, ngày hôm sau vẫn quấn băng gạt đến dự họp như thường. Đây là lần đầu tiên bà xin nghỉ, hơn nữa qua điện thoại, quản gia của bà nói chẳng qua chỉ bị cảm cúm sốt nhẹ, thật sự là khiến người ta bất ngờ.
Hôm nay Ân Duyệt Dung vừa xuất hiện, lại ăn diện khác xa ngày bình thường, dĩ nhiên là càng làm cho mọi người nhìn chăm chú.
Dịch Linh Quân không khỏi suy nghĩ nhiều. Vì sao Ân Duyệt Dung lại đột nhiên xuất hiện nhiều điểm khác thường như vậy?
Cùng lúc đó, hôm nay Tư Dạ Hàn cũng dự hội nghị, đang ung dung thản nhiên quan sát Ân Duyệt Dung.
Anh cũng không thèm quan tâm đến việc người ta mặc quần áo gì, chẳng qua chỉ muốn từ trên thần sắc của mẹ mà phán đoán tình huống của Đường Đường.
Anh âm thầm phái người đi Ân gia dò hỏi, kết quả biết được Đường Đường cũng không ở tại Ân gia, hẳn là bị bí mật dời đi. Anh hoài nghi Đường Đường đã bị chuyển tới một sơn trang tư nhân của Ân Duyệt Dung. Chẳng qua là trang viên kia được quản lý nghiêm mật, tất cả đều là tâm phúc của bà ta, tạm thời không có cách nào thám thính được tin tức.
Sau khi hội nghị kết thúc, trong hành lang.
Tư Dạ Hàn: "Quản lý Ân!"
Ân Duyệt Dung tựa hồ đã sớm biết Tư Dạ Hàn sẽ tìm mình, lãnh đạm bình tĩnh xoay người, "Có chuyện?"
Tư Dạ Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Quản lý Ân định lúc nào thả người?"
Ân Duyệt Dung lạnh nhạt nói, "Dù sao cũng là lần đầu tiên được gặp cháu mình, dĩ nhiên là muốn giữ lại thêm mấy ngày."
Tư Dạ Hàn mặt như sương lạnh, "Chỉ sợ là con nuôi của bà không chịu nổi được mấy ngày."
Ân Duyệt Dung cười đầy trào phúng, "Ồ, A Cửu, mẹ vẫn nghĩ là con sẽ hiểu rất rõ mẹ cơ đấy! Tại sao con sẽ cho rằng, con có thể dùng Ân Hành để uy hiếp mẹ?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy hơi nhíu mày, Oản Oản cũng đã nói những lời không sai biệt lắm.
Nhưng mà, Ân Duyệt Dung không tiếc dùng Ân Hành để thay thế mình, hơn nữa đã xác định để cho hắn tiếp nhận vị trí gia chủ Ân gia, thậm chí đã từng vì cứu Ân Hành mà không tiếc tánh mạng, làm sao sẽ có thể không để ý sống ૮ɦếƭ của hắn?
Ân Duyệt Dung thu hồi nụ cười, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, "Ân Hành ૮ɦếƭ sống mẹ cũng không quan tâm, nếu con thích, cứ giữ lấy mà chơi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, con cứ tùy hứng."
Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, đáy mắt u ám như màu mực, "Ân Duyệt
Dung, bà thật sự có trái tim sao?"
Tại sao một người có thể vô tình và máu lạnh tới mức này? Rốt cuộc cái gì thì bà ta mới quan tâm?
Câu nói như hàn băng lạnh thấu tim, sống lưng của Ân Duyệt Dung chợt cứng đờ.
Một lát sau, Ân Duyệt Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, "Con trai ngoan, cuối cùng con cũng hiểu được mẹ con là người như thế nào! Như vậy mới đúng, không phải sao?"
Ân Duyệt Dung dừng một chút, tiếp tục nói, "Ồ đúng rồi, nói cho con biết một tiếng, đứa bé kia tên gì, Đường Đường thật sao? Thằng nhãi ranh kia thật là quá giống mẹ nó, khiến người ta chán ghét y chang nhau! Con yên tâm, mẹ sẽ giữ nó lại, chiêu đãi thật tốt!"
"Ân Duyệt Dung!" Đáy mắt Tư Dạ Hàn đột nhiên tràn ra hàn ý lạnh thấu xương.
Ân Duyệt Dung không nói một lời, trực tiếp xoay người rời đi.
...
Tư gia.
Lúc Tư Dạ Hàn trở về, Lâm Khuyết suýt chút nữa cho là Cao ốc Trọng Tài Hội bị đánh bom, bởi vì thật sự cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn khó coi đến như vậy.
Lâm Khuyết lẩn tránh xa xa truy hỏi, "Cửu... Cửu ca... Có chuyện gì vậy?"
Diệp Oản Oản nhận được cuộc gọi của Lâm Khuyết, lập tức chạy tới.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Lâm Khuyết vội vã tiến tới, "Cửu tẩu, cô nhanh đi hỏi một chút, biểu cảm của Cửu ca dọa ૮ɦếƭ người!"
Diệp Oản Oản chậm rãi đi tới, nhìn thấy bộ dáng này của Tư Dạ Hàn, khe khẽ thở dài, "Có phải là đã gặp mẹ anh rồi hay không?"
Tư Dạ Hàn yên lặng không nói, Diệp Oản Oản biết ngay là mình đã đoán trúng 80 - 90%.
"Gây gổ à?" Sắc mặt Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ, "Hai người với tính tình như vậy, vừa thấy mặt nhất định là như Sao Thuỷ ***ng Địa Cầu, muốn dùng đàm phán giải quyết tuyệt đối là chuyện không thể nào, chỉ có thể là tưới thêm dầu vào lửa mà thôi."
Một bên, Lâm Khuyết gật đầu liên tục, "Chị dâu thật sự là hiểu rất rõ bọn họ!"
Tư Dạ Hàn: "Oản Oản, thật có lỗi."
Diệp Oản Oản nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai: "Tại sao phải nói xin lỗi với em, chuyện này không phải là lỗi của anh."
Có một người mẹ như vậy, đã là bi ai lớn nhất đời anh, làm sao lại là sai lầm của anh cơ chứ?
Tư Dạ Hàn day mi tâm một cái, "Lâm Khuyết, lập tức phái người đi thăm dò, chỉ cần xác định Đường Đường ở tại Vạn Mai sơn trang, lập tức điều động tất cả nhân lực hiện có, bao gồm người của A Tu La."
Lâm Khuyết ngẩn ngơ, "*bật thốt chửi thề*! Cửu ca anh muốn làm gì! Anh muốn ςướק người sao!"
Diệp Oản Oản mặt đầy kinh ngạc, "Thế lực Ân Duyệt Dung không thể khinh thường, huống chi nơi này còn là Thiên Thủy thành, là địa bàn của bà ấy..."
Tư Dạ Hàn: "Oản Oản, em không hiểu bà ấy, kéo dài nữa, Đường Đường sẽ gặp nguy hiểm."
Ân Duyệt Dung thậm chí có khả năng bấu lấy Đường Đường cả đời không thả.
Anh tuyệt đối không cho phép Đường Đường phải trải qua chuyện giống như mình.
Diệp Oản Oản nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhất thời cũng có chút không biết nên quyết định như thế nào.
Thật ra thì nàng từng suy nghĩ cẩn thận, Ân Duyệt Dung giữ chặt lấy Đường Đường thật sự là không có bất kỳ tác dụng nào. Giống như là trước đó Dịch Linh Quân từng nói, chẳng qua là bà gây khó dễ vì thể diện, đợi thư thả lại ít hôm, cộng thêm Dịch Linh Quân giải hòa từ bên trong, có khả năng rất cao người sẽ được thả ra.
Nhưng mà, dù sao Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung cũng là mẹ con, tự nhiên rất hiểu nhau. Hôm nay sợ là thời điểm anh và Ân Duyệt Dung gặp mặt, Ân Duyệt Dung nói cái gì, mới khiến cho anh kích động như thế.
"Được rồi, đợi khi xác định được vị trí hiện tại của Đường Đường, em sẽ để cho Đại trưởng lão bên kia cũng điều động thêm nhân lực qua." Cuối cùng Diệp Oản Oản cũng đưa ra quyết định.
Vì an nguy của Đường Đường, nàng cũng không thể chờ đợi được lâu như vậy.
...
Vạn Mai sơn trang.
Lúc Ân Duyệt Dung trở về sắc mặt khó coi vô cùng. Tất cả mọi người giúp việc đều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh. Ngay cả A Trung cũng không dám tiến lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc