Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1202

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Người của Độc Lập Châu đều biết, đệ tử thân truyền và đệ tử ngoại môn có chênh lệch to lớn như thế nào.
Đệ tử thân truyền chỉ có một người, nhiều lắm cũng chỉ có hai, ba người, sẽ được truyền thụ toàn bộ kỹ năng. Mà đệ tử ngoại môn thì lại có thể có lên tới hàng ngàn, hàng vạn! Hơn nữa phần lớn đều là do đại đồ đệ khác thay mặt truyền thụ. Rất nhiều người thậm chí còn không được tiếp xúc với sư phụ.
Ở cấp bậc của Dịch Linh Quân, coi như là được nhận làm đệ tử ngoại môn, cũng đã đủ vinh dự, huống chi Diệp Oản Oản lại còn là đệ tử thân truyền duy nhất của Dịch Linh Quân.
Trong phút chốc, ánh mắt nhìn Nhi*p Vô Ưu của tất cả mọi người đều có chút khác biệt.
Đồng thời, lúc mọi người nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mặt cũng đầy hâm mộ.
Trước đó bọn họ vẫn còn đang cảm khái Tư Dạ Hàn có mắt không tròng, bây giờ nhìn lại, anh chàng này mới thật sự là người may mắn nhất!
Giờ phút này, trong số tất cả những người, kẻ cảm thấy khó chịu nhất sợ rằng không ai khác ngoài Ân Hành.
Ân Hành ngơ ngác nằm trên đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, tràn đầy vẻ không cách nào tin tưởng. Sau khi biết được thân phận của Diệp Oản Oản, sự căm ghét đối với Tư Dạ Hàn, so với nỗi đau về thể xác, còn đau hơn gấp trăm lần.
Tại sao?! Tại sao đời này, vô luận về phương diện nào, hắn cũng không thể sánh bằng Tư Dạ Hàn!
Hắn không cam lòng!
Hắn làm sao có thể cam lòng?!
Sau khi thấy Tần Tung bị mang đi xử lý, Lâm Khuyết lên tiếng nhắc nhở: "Này, cái tên này làm sao bây giờ đây?"
Trong chuyện này, tất nhiên là Dịch Linh Quân sẽ đứng về phía Diệp Oản Oản, vì vậy sắc mặt lãnh túc nhìn về phía Ân Hành nói, "Ân Hành, vô luận bởi vì ân oán gì, cũng không nên kéo người vô tội liên lụy vào, huống chi lại còn là con nít! Thả Đường Đường ra đi!"
Trên mặt gương đờ đẫn của Ân Hành, lộ ra nụ cười đầy âm trầm, "A... Ha ha... Nếu như ta không thả thì sao?"
Diệp Oản Oản nhất thời siết chặt hai nắm đấm, đang định mở miệng, Dịch Linh Quân ngăn nàng lại nói, "Bắt hắn lại, sẽ luôn có biện pháp khiến cho hắn mở miệng."
"Vâng!" Một bên, thị vệ nghe vậy nhận lệnh, sau đó liền định bắt Ân Hành mang đi.
Nhưng mà, không đợi thị vệ kịp hành động, sau lưng mọi người lại đột nhiên có âm thanh truyền tới ——
"Khoan!"
Mọi người theo bản năng quay đầu lại, sau đó liền thấy Ân Duyệt Dung toàn thân đồ đen, dẫn theo mấy người tùy tùng vội vội vàng vàng quay trở về.
Dịch Linh Quân vừa nhìn thấy Ân Duyệt Dung trở lại, nhất thời khẽ nhíu mày, hiểu được chuyện này sợ rằng sẽ khó lòng giải quyết.
Bất quá, Dịch Linh Quân không biểu lộ ra mặt, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi: "Quản lý Ân trở về rồi!"
Ân Hành vừa nhìn thấy Ân Duyệt Dung, trên gương mặt âm trầm đến ૮ɦếƭ lặng lại một lần nữa hiện ra nét hy vọng, hai con ngươi cũng nhất thời sáng lên, "Mẹ! Mẹ cứu con!"
Ân Duyệt Dung từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn gã con nuôi đang nằm bẹp dưới đất một cái, đáy mắt không hề dao động chút nào. Sau đó, ánh mắt của bà xẹt qua người của Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, cuối cùng mới rơi vào trên người Dịch Linh Quân, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Hội trưởng, tôi đã nắm được đại khái câu chuyện rồi. Chẳng qua là, không biết A Hành làm sai chuyện gì, đến nỗi đích thân Dịch hội trưởng muốn bắt hắn đi?"
Dịch Linh Quân hơi nhíu mày, đáp: "Nếu quản lý Ân đã biết xảy ra chuyện gì, vậy thì hẳn phải biết, Ân Hành bắt cóc con trai của Vô Ưu."
Ân Duyệt Dung cười một tiếng, không nhanh không chậm nói, "Hội trưởng, có phải là ngài hiểu lầm cái gì rồi hay không? Con trai của Nhi*p Vô Ưu, chính là cháu nội của Ân Duyệt Dung tôi. Tôi phái A Hành đi đón cháu của mình tới đây, đoàn tụ cùng bà nội mình mà thôi, làm sao có thể nói là bắt cóc?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt Dịch Linh Quân thoáng trầm xuống.
Mặc dù lời này của Ân Duyệt Dung hoàn toàn chính là đang nguỵ biện, nhưng cũng không thể tìm được chỗ sai nào. Coi như là Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, cũng không cách nào phản bác mối quan hệ này.
Trong con ngươi của Ân Duyệt Dung mang theo chút lãnh ý, tiếp tục nói, "Hội trưởng, một quản lý như tôi, luôn nghiêm khắc tuân thủ tất cả các quy định của Trọng Tài Hội. Nếu như Ân Hành phạm sai lầm, tôi sẽ nghiêm trị không tha! Nhưng mà hiện tại, rõ ràng chẳng qua chỉ là chuyện nhà của Ân gia tôi! Hội trưởng, ngài nói xem đúng không?"
Mặc kệ chức vụ của Dịch Linh Quân có cao hơn nữa, cũng không quản được chuyện trong nhà người ta.
"Chuyện này..." Giờ phút này, Dịch Linh Quân quả thực có chút nhức đầu. Ân Duyệt Dung này, khó giải quyết cực kì! Coi như là ông, cũng cực kỳ không muốn đấu đá nhiều với bà ta.
Diệp Oản Oản đè nén lửa giận, "Quản lý Ân, nếu như bà có cái gì bất mãn, đại khái có thể nhằm vào tôi, đừng làm khó dễ một đứa bé."
Ân Duyệt Dung nhìn về phía Diệp Oản Oản, cười một tiếng, "Nhi*p tiểu thư thật sự là bản lãnh, ngay cả tôi đều bị lừa rồi. Khó trách A Cửu quyết ૮ɦếƭ một lòng đối với cô. Bất quá Nhi*p tiểu thư cũng không cần khẩn trương, tôi nói rồi, tôi là bà nội của Đường Đường! Bà nội đón cháu ruột mình tới ở mấy ngày, không có vấn đề gì chứ?"
"Bà..." Diệp Oản Oản kiêng kỵ Tư Dạ Hàn, nên một số lời khó nghe quả thực không nói ra được.
Đúng lúc này, Tư Dạ Hàn liếc Ân Hành đang kêu đau, gào thét bi thương trên đất một cái, ngay sau đó quay sang nói với Lâm Khuyết, "Lâm Khuyết, mang Ân thiếu gia về."
"Vâng thưa Cửu ca!" Lâm Khuyết lập tức gọi mấy người trói gô cổ Ân Hành lại, ném về phía sau.
Sau đó, liền nghe được Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc nói, "Tôi và Ân Hành là anh em, mời hắn đến chỗ tôi làm khách mấy ngày, chắc hẳn Quản lý Ân cũng sẽ không để ý."
Diệp Oản Oản: "..."
Dịch Linh Quân cạn lời, nhìn hai mẹ con này: "..."
Bà dùng con trai tôi uy Hi*p tôi, tôi cũng dùng con trai nuôi bà uy Hi*p lại bà... Có cần chơi lớn đến vậy không hả?
Thấy Tư Dạ Hàn lại có thể dùng Ân Hành để uy Hi*p chính mình, đáy mắt Ân Duyệt Dung đen đi, bất quá rất nhanh dần dần thanh tỉnh lại, khẽ cười một tiếng nói: "Xin cứ tự nhiên!"
Đại khái là không ngờ tới Ân Duyệt Dung lại sẽ trả lời như vậy, sắc mặt của Tư Dạ Hàn thoáng trầm xuống.
Ân Hành nghe vậy kinh hãi tột độ, thật không ngờ rằng Ân Duyệt Dung lại sẽ có thể mặc kệ mình như vậy, nhất thời kinh hô thành tiếng, "Mẹ! Không được!"
Hắn không thể rơi vào tay Tư Dạ Hàn! Tuyệt đối không thể! Tư Dạ Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Thấy hai mẹ con tràn ngập mùi khói súng, chạm một cái sẽ nổ tung, Dịch Linh Quân thật sự là nhức đầu không thôi. Vạn nhất để cho hai mẹ con này ồn ào, Hội trưởng như ông sợ là cũng khó lòng sắp xếp được.
Dịch Linh Quân không có cách nào, chỉ có thể vội vàng nháy mắt cho con gái.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, ngay sau đó đi tới trước mặt Tư Dạ Hàn, "A Cửu, chúng ta đi về trước rồi nghĩ biện pháp sau. Anh còn không nhìn ra được sao? Trước mặt nhiều người như vậy, Ân Duyệt Dung không có khả năng thả người. Nếu không thể diện của bà ấy biết ném đi nơi nào?
Huống chi anh lại còn lấy cứng đối cứng với bà ấy như vậy! Với tính tình của Ân Duyệt Dung, sẽ tuyệt đối không thể nào nhượng bộ hay thỏa hiệp, chỉ có thể đối chọi với anh tới cùng. Như vậy sẽ không cứu được Đường Đường ra."
Tư Dạ Hàn nghe được âm thanh dịu dàng khuyên nhủ của cô gái ở bên cạnh, lý trí rốt cuộc mới quay trở về.
Không thể không thừa nhận Oản Oản nói rất đúng. Mặc dù nàng và Ân Duyệt Dung tiếp xúc không nhiều, lại hiểu rất rõ tính tình Ân Duyệt Dung.
"A Cửu, chúng ta đi về trước, đợi khi không có ai lại âm thầm thương lượng với Ân Duyệt Dung. Đến lúc đó có thêm sư phụ em ra mặt, bảo bà ấy thả Đường Đường ra không thành vấn đề." Diệp Oản Oản tiếp tục nói.
Ân Duyệt Dung nhìn lướt qua mọi người: "Sắc trời đã tối, tôi cũng không tiện nói nhiều. Hay là, các vị muốn tiếp tục ở lại làm khách?"
Bầu không khí căng thẳng thế này, những vị cao tầng và quản lý kia nào dám ở lại, vạn nhất bị vạ lây thì biết tìm ai nói lý lẽ bây giờ? Vì vậy tất cả đều vội vàng chào tạm biệt, rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc