Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1178

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Đối với Ân Duyệt Dung, nhất định nàng cần phải cẩn thận hơn chút nữa, đặc biệt là thân phận của mình. Trước mắt mà nói, không thể để cho những vị cao tầng Trọng Tài Hội kia biết được, nhất là Ân Duyệt Dung.
Nếu để cho người bên cạnh biết được Dịch Linh Quân cố ý trêu đùa bọn họ, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với uy vọng của ông.
"Phong tỷ, có gì không đúng?" Bắc Đẩu mặt đầy hiếu kỳ, hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có gì." Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Chỉ chốc lát sau, nàng hướng về Bắc Đẩu và Đại trưởng lão phân phó: "Chuyện của Tam trưởng lão, hai người tiếp tục xử lý."
"Tiếp tục xử lý?" Bắc Đẩu thần sắc đầy kinh ngạc: "Phong tỷ, tiếp tục xử lý là có ý gì?"
"Tự đi cứu người." Diệp Oản Oản nói như đúng rồi.
"Hể?"
Bắc Đẩu và Đại trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái.
Cứu người? Cứu kiểu gì giờ? Tam trưởng lão hiện tại đang rơi vào trong tay của Ân Duyệt Dung, nhất định là đang bị giam giữ ở trong nhà Ân Duyệt Dung. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể đột nhập vào trong nhà Ân Duyệt Dung cứu người hay sao? Đây không phải là cứu người, đây là tới nạp mạng đấy!
"Phong tỷ, tỷ đang nghiêm túc sao?" Khóe miệng Bắc Đẩu hơi co rúm lại, đây rốt cuộc là cậu ta đã gây thù chuốc oán gì vậy?
Không phải bọn họ không muốn đi cứu Tam trưởng lão, chủ yếu là thế lực địch ta khác xa quá lớn. Nếu như thật sự đi cứu Tam trưởng lão, đấy chính là cùng tay nắm tay ૮ɦếƭ chùm với ông ta thì có!
"Minh chủ." Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản, chậm rãi mở miệng nói: "Với tình hình hiện tại, dựa vào chúng tôi mà muốn đi cứu người, cũng không khả quan. Ân Duyệt Dung nhất định vô cùng cảnh giác! Tôi đoán chừng, cô ta đã sớm chuẩn bị xong, muốn chuẩn bị bắt rùa trong hũ, một lưới bắt gọn."
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, xua tay một cái: "Không bắt các người đi tới Ân gia cứu người, nhưng có một vai diễn, các người nhất định phải làm đến nơi đến chốn."
"Phong tỷ, rốt cuộc là tỷ có ý gì, làm sao đệ lại nghe không hiểu?" Bắc Đẩu hỏi.
"Ít nhất phải để cho Ân Duyệt Dung biết, các cậu đang rất gấp, đang nghĩ trăm phương ngàn kế cứu người. Chỉ cần làm được những thứ này là được rồi. Về phần Tam trưởng lão, cũng không cần các người quan tâm." Diệp Oản Oản giải thích.
"Chuyện này..."
Bắc Đẩu hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc minh chủ nhà mình đang bày trò gì, mục đích làm như vậy để làm cái gì?
Thấy Bắc Đẩu còn muốn đặt câu hỏi, Diệp Oản Oản lên tiếng cắt ngang: "Không nên hỏi nữa, làm theo lời tôi bảo là được rồi! Chuyện của Tam trưởng lão bên này, tôi sẽ tự xử lý, hiểu chưa?"
"Phong tỷ, tỷ sớm nói như vậy, là đệ hiểu ngay rồi! Gì chứ bày trò diễn kịch, làm dáng một chút, đây là sở trường của đệ... Giao cho đệ, hoàn toàn không thành vấn đề!" Bắc Đẩu vỗ *** bảo đảm.
Đợi sau khi Bắc Đẩu và Đại trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản lại tiếp tục “sự nghiệp” ngủ nướng.
...
Đã nhiều ngày, Diệp Oản Oản thường xuyên cùng Dịch Linh Quân tham dự các buổi diễn thuyết lớn, phảng phất như hoàn toàn không hề coi chuyện Tam trưởng lão bị bắt như là chuyện gì to tát.
Nếu Ân Duyệt Dung hoài nghi nàng, vậy thì nàng liền tương kế tựu kế. Hơn nữa, Diệp Oản Oản đã từng nói với Tư Dạ Hàn, nhất định phải bảo đảm Tam trưởng lão bình an vô sự. Có Tư Dạ Hàn trông nom, Diệp Oản Oản cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Chỉ bất quá, Tư Dạ Hàn cũng chỉ có thể bảo đảm, trước mắt Tam trưởng lão cũng không gặp nguy hiểm đến tánh mạng. Về phần cái khác, anh cũng không cách nào chắc chắn được.
Quan hệ hiện tại của Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung, trong lòng Diệp Oản Oản hiểu rõ. Nhưng, có thể biết được trước mắt Tam trưởng lão không sao, cũng đã đủ rồi.
Ân gia.
Đã liên tiếp mấy ngày trôi qua, cô nàng Dịch Vân Mạc đó cũng chưa từng xuất hiện, tựa hồ không hay biết gì về tin tức bọn họ thả ra ngoài...
Hơn nữa, một nhóm người Không Sợ Minh, cả ngày quanh quẩn ở xung quanh Ân gia, như là đang muốn tìm cách gì đó để cứu lão già bọn họ bắt được hôm trước ra ngoài.
"Phu nhân, chuyện này, xem ra có chút kỳ hoặc!"
Trong đại sảnh, Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước. Kiều Mẫu đứng ở một bên, nói nhỏ.
Ân Duyệt Dung trầm tư chốc lát, nhìn về phía Kiều Mẫu: "Nhắc tới cũng kỳ, tôi cố ý thả ra tin tức, mục đích chính là muốn khiến cho Nhiếp Vô Ưu tự loạn chân ngựa, xem xét đến sinh tử của cao tầng Không Sợ Minh. Không có khả năng không có bất kỳ sơ hở mới đúng!"
"Phu nhân, nếu đã như vậy, tôi nghĩ, chỉ có hai khả năng mà thôi." Kiều Mẫu nói.
"Kiều Mẫu, bà nói xem, là hai loại khả năng nào?" Ân Duyệt Dung hỏi.
"Vâng." Kiều Mẫu gật đầu một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung: "Phu nhân, người bị bắt, là Tam trưởng lão Không Sợ Minh, dường như cũng có quan hệ tương đối thân cận với Nhiếp Vô Ưu. Nhưng có khả năng, thật ra căn bản là Nhiếp Vô Ưu cũng không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của vị Tam trưởng lão kia. Nếu quả thật là như vậy, cho dù Dịch Vân Mạc là do Nhiếp Vô Ưu giả mạo, thì căn bản cô ta cũng sẽ không quan tâm Tam trưởng lão ૮ɦếƭ sống thế nào."
Ân Duyệt Dung trầm tư chốc lát, lắc đầu một cái: "Không thể nào! Tôi đã điều tra, cô gái tên Nhiếp Vô Ưu này rất trọng tình trọng nghĩa. Đừng nói là một vị trưởng lão Không Sợ Minh, cho dù là trung tầng, cô ta cũng sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu. Huống chi vị Tam trưởng lão này, cũng coi như là tâm phúc của cô ta."
Từ nhiều ngày trước, Ân Duyệt Dung cũng đã điều tra rõ ràng về Diệp Oản Oản, bao gồm đủ loại sự tích của nàng.
"Vậy, phu nhân, chỉ còn khả năng thứ hai... Người tên Dịch Vân Mạc kia, đúng thật là con gái của Dịch hội trưởng, không phải là Nhiếp Vô Ưu giả mạo." Kiều Mẫu đưa ra suy đoán.
"Ồ, tôi đây thật sự không tin, ở trên đời này, còn có thể có người có tướng mạo giống nhau đến vậy, cũng có phần quá trùng hợp rồi." Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng.
"Kiều Mẫu, chuyện tôi bảo bà điều tra, kết quả như thế nào?" Ân Duyệt Dung nhìn về phía Kiều Mẫu hỏi.
"Phu nhân, thật ra là tôi vừa định báo cáo với bà, chúng tôi điều tra ra được, ở nước ngoài, đúng là có người gọi là Dịch Vân Mạc. Hơn nữa ngôi trường nổi tiếng cô ấy theo học, chúng tôi cũng điều tra qua, thậm chí còn tìm được bạn học của Dịch Vân Mạc. Ảnh chụp trong buổi yến hội hôm trước cũng cho bạn học của cô ấy xem..." Kiều Mẫu chậm rãi báo cáo.
"Ồ..."
Nghe Kiều Mẫu nói vậy, tròng mắt Ân Duyệt Dung sáng lóe lên: "Kết quả thì sao?"
"Phu nhân, kết quả, sau khi bạn học của Dịch Vân Mạc nhìn thấy bức hình, liếc mắt liền nhận ra, cũng xác định người chúng ta chụp trong buổi yến hội, thực sự là Dịch Vân Mạc không hề sai. Hơn nữa chúng tôi có dò la tin tức, Dịch Vân Mạc ở trường học vô cùng bá đạo, tính cách cũng giống y hệt so với hiện tại."
Nghe xong thông tin do Kiều Mẫu báo cáo, trên khuôn mặt của Ân Duyệt Dung hiện ra vẻ nghi ngờ. Chuyện này làm sao có thể...? Chẳng lẽ, Dịch Vân Mạc và Nhiếp Vô Ưu, thực sự là hai người sao...
Nhưng nếu quả thật là hai người mà nói, vì sao lại có hình dáng tương tự nhau đến vậy.
"Kiều Mẫu, bà đi một chuyến đến nơi ở của Dịch Vân Mạc, mời cô ta tới đây một chuyến. Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, đến tột cùng cô ta là công chúa thật, hay chỉ là một cô bé lọ lem." Hàn quang trong mắt Ân Duyệt Dung không ngừng lóe lên.
...
Giờ phút này, tại nơi ở do Dịch Linh Quân an bài cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại lướt điện thoại.
"Tiểu thư."
Rất nhanh, thanh âm của Ngô quản gia từ ngoài cửa truyền tới.
"Vào đi!"
Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Ngô quản gia đẩy cửa vào.
"Thế nào?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Ngô quản gia hỏi.
"Tiểu thư, Kiều Mẫu - Kiều quản gia của Ân gia tới gặp, có cho vào hay không?" Ngô quản gia hỏi.
"Kiều quản gia?" Diệp Oản Oản thần sắc nghi ngờ.
"Tiểu thư, Kiều quản gia là tâm phúc của Ân Duyệt Dung, cũng có chút danh tiếng tại Thiên Thủy thành, không coi là nhân vật nhỏ." Ngô quản gia giải thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc