Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1176

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản thấy trò chuyện đến bây giờ mà mãi Tư Dạ Hàn cũng không hỏi chuyện mình là Dịch Vân Mạc, không nhịn được chủ động hỏi dò, "Anh không hỏi vấn đề em trở thành Dịch Vân Mạc, là có chuyện gì xảy ra sao?"
Tư Dạ Hàn ôm thiếu nữ vào trong ***: "Nếu như em muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho anh biết."
"A, thật ra thì chuyện này liên quan đến bí mật của Dịch Linh Quân, không thể nói với người ngoài, nếu không phỏng chừng sẽ gây ra sóng to gió lớn!" Diệp Oản Oản nói xong, chuyển đề tài, "Bất quá anh cũng không phải là người ngoài, nói cho anh biết cũng không sao."
Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt dịu hẳn đi...
Diệp Oản Oản: "Thế này, thật ra là Dịch Linh Quân còn có một thân phận khác không muốn người khác biết. Mà một thân phận khác của ông ta, lại trùng hợp là người mà em quen biết!"
Tư Dạ Hàn: "Một thân phận khác?"
Một thân phận khác của Dịch Linh Quân, hơn nữa còn là người mà Diệp Oản Oản quen biết, trong lúc nhất thời quả thật Tư Dạ Hàn cũng không nghĩ ra được.
Diệp Oản Oản gật đầu, trực tiếp trả lời, "Nói ra khẳng định là anh không thể tin được, Dịch Linh Quân có một lớp vỏ bọc khác chính là... Hách Liên Giác..."
Trên mặt của Tư Dạ Hàn thoáng qua vẻ kinh ngạc, đối với cái kết quả này, quả thật cũng rất bất ngờ, "Hách Liên Giác? Sư phụ em?"
Diệp Oản Oản suýt xoa, "Đúng vậy, chính là ông ta. Lúc ông ấy tìm tới em, em cũng sợ hết hồn, hoàn toàn không ngờ tới lão quái vật Hách Liên Giác này còn có một lớp com lê như vậy! Một người là võ đạo tông sư đức cao vọng trọng, một người là lão quái vật Độc Lập Châu người người muốn đánh. Hai người vốn hoàn toàn không liên quan nhau, vậy mà lại sẽ có thể là cùng một người!"
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, Tư Dạ Hàn mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện: "Khó trách."
Diệp Oản Oản tiếp tục giải thích: "Về phần vì sao em lại biến thành con gái ông ta, hoàn toàn là do sở thích quái dị của ông ấy! Chính mình không có con gái, liền muốn há mồm chờ sung rụng “bợ” một đứa cho đã ghiền. Đương nhiên là không có khả năng em sẽ đáp ứng loại yêu cầu hoang đường này! Ngờ đâu, ngày đó em nhìn thấy..."
Nghe đến đó, dường như Tư Dạ Hàn kịp phản ứng lại, "Thời điểm ngày đó anh đi gặp Dịch hội trưởng, em cũng có mặt?"
Ánh mắt Diệp Oản Oản ai oán: "Không sai, hơn nữa còn nhìn thấy Tần Hi Viện và anh lôi lôi kéo kéo! Em đây làm sao có thể nhịn được chứ, cho nên trong cơn tức giận liền đáp ứng rồi! Liều mạng giữ trai đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Cái bàn trong phòng khách Dịch hội trưởng..."
Diệp Oản Oản: "Em chém!"
Tư Dạ Hàn: "Đường rãnh trên mặt đất..."
Diệp Oản Oản: "Cũng em chém!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cho nên ngày đó ở trong điện thoại, nàng nói nhiều như thế, nói để cho anh yên tâm, nói mình tuyệt đối sẽ không kích động hiểu lầm. Vậy mà lại không có lấy một chữ là sự thực...
Anh nên sớm biết mới đúng.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại của Diệp Oản Oản vang lên, là Dịch Linh Quân gọi tới.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nối điện thoại. Mới vừa kết nối, đầu kia điện thoại di động liền truyền tới âm thanh đầy kích động và tố cáo của Dịch Linh Quân, "Vừa nói xong là dân chuyên nghiệp, tuyệt đối không đuổi theo đấy!"
Diệp Oản Oản không vui mà chọc chọc trên người Tư Dạ Hàn, bị Tư Dạ Hàn bắt lại đôi bàn tay nhỏ nhắn đang mò loạn, thở dài, nói với Dịch Linh Quân ở đầu kia: "Đuổi đuổi gì cơ... Ở trước mặt Bảo Bảo nhà con, ngay từ lúc vừa bắt đầu, mọi thứ đã chính là hư vô..."
Dịch Linh Quân: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản tiếp tục nói, "Mà tự đuổi cũng tốt, đỡ mắc công lại phải đuổi tới đuổi lui mệt ૮ɦếƭ đi được. Thôi được rồi, không thèm nghe cha nói nữa, bye cha con cúp đây, con muốn đi ngủ rồi. Ngủ ngon bái bai!"
Dịch Linh Quân: "Này này này này! Con ngủ ở chỗ nào đấy, này! Alo?"
Tút tút tút —— cùng với âm thanh báo máy bận, Diệp Oản Oản quả quyết cúp điện thoại di động.
Diệp Oản Oản: "Đã nói là tối nay ngủ với em rồi đấy, không cho đổi ý!"
Tư Dạ Hàn: "Bất cứ lúc nào anh cũng có thể chiều em được."
Diệp Oản Oản: "Vậy còn tạm được!"
Buổi sáng sớm hôm sau.
"Làm sao sớm như vậy mà anh đã dậy rồi!?" Diệp Oản Oản từ trong chăn ló đầu ra.
Tư Dạ Hàn: "Họp."
Con ngươi Diệp Oản Oản chuyển động, nhất thời trở mình một cái, từ trong chăn chui ra, "Ồ ồ ồ, đi họp sao, em tiễn anh đi họp!"
Tư Dạ Hàn đắp lại chăn cho nàng, "Không cần, em ngủ thêm chút đi."
Diệp Oản Oản tràn đầy ý chí chiến đấu, "Vậy cũng không được, phải tiễn anh đi cơ, em còn chưa có chính thức bắt đầu rải thức ăn cho chó đâu! Dù thế nào em cũng phải làm nghẹn ૮ɦếƭ đôi cẩu nam nữ kia!"
Tư Dạ Hàn bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái, chỉ có thể nhìn nàng chui lên thật nhanh như hít thuốc lắc một dạng.
Diệp Oản Oản nói một tiếng với sư tỷ, nhờ cô phái người lái xe của nàng tới, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất trang điểm thay quần áo, hoán đổi sang trạng thái Dịch Vân Mạc.
Chiếc xe thể thao này là do Dịch Linh Quân chuẩn bị cho nàng, trước đó ngay cả một lần nàng cũng chưa dùng qua, hiện tại vừa vặn phát huy được tác dụng.
Địa điểm tổ chức buổi họp là tại cao ốc Trọng Tài Hội.
Trời sáng rõ, nơi cửa Trọng Tài Hội, các vị cao tầng và quản lý lần lượt tiến vào.
Tần Hi Viện, Ân Hành và mấy người quản lý đang hàn huyên nói chuyện ở cửa. Ân Hành nhận được sự giúp đỡ của Tần Tung nên được tham gia hội nghị. Mặc dù chỉ là ghế dự thính, nhưng đã tương đương bước được nửa bước vào ngưỡng cửa Trọng Tài Hội.
Lúc này, một chiếc xe thể thao màu bạc óng ánh xa hoa đời mới nhất đỗ xịch lại, thu hút không ít ánh mắt.
Cửa xe phía sau mở ra, Diệp Oản Oản nhấc chiếc giày cao gót 12 cm, cất bước đi xuống.
"Dịch tiểu thư!"
"Dịch tiểu thư, chào buổi sáng!"
"Dịch tiểu thư cũng tới tham gia hội nghị sao?"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, những người bên cạnh rối rít chào hỏi, đồng thời tưởng tượng đủ thứ trong đầu. Nhìn bộ dạng như vậy, chẳng lẽ Dịch Linh Quân thật đúng là chuẩn bị để cho Dịch Vân Mạc tiến vào Trọng Tài Hội?
Thời điểm mọi người ở đây bàn tán ầm ĩ, Diệp Oản Oản với gương mặt lạnh trước sau như một, không chút cảm xúc mở miệng nói, "Hội nghị không có liên quan gì đến tôi, tới tiễn người mà thôi."
"Tiễn người?" Nghe nói như vậy, nhất thời mọi người càng thêm kinh ngạc.
"Tiễn người nào vậy hả?"
Người nào lại có thể diện lớn như thế, lại có thể khiến cho Dịch Vân Mạc tự mình lái xe tới tiễn?
Mới vừa rồi Dịch hội trưởng đã đi vào trong rồi, cho nên cũng không có khả năng là Dịch hội trưởng.
Ở dưới tầm mắt của tất cả mọi người, cửa xe bên kia mở ra, Tư Dạ Hàn cất bước đi xuống.
"Mẹ nó! Đây không phải là Quản... Quản lý Tư sao!"
"Có chuyện gì vậy? Quản lý Tư làm sao lại sẽ từ trên xe của Dịch tiểu thư xuống?"
"Người Dịch tiểu thư tiễn chính là Quản lý Tư?"
Trong phút chốc, cơ hồ tất cả tầm mắt đều tập trung lại, cơ mặt Ân Hành cũng hoàn toàn cứng đờ.
Tối hôm qua, hắn hỏi dò được tin tức, nói là Tư Dạ Hàn mới vừa vào phòng của Dịch Vân Mạc không bao lâu liền đi ra rồi, nên hắn mới yên tâm. Thật không ngờ tới sáng sớm hôm nay, Tư Dạ Hàn lại sẽ có thể từ trên xe của Dịch Vân Mạc xuống.
Sau khi Tư Dạ Hàn xuống xe, liền tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Anh đi họp."
Diệp Oản Oản: "Vâng."
Tư Dạ Hàn nói xong, liền chuẩn bị vào trong. Diệp Oản Oản nhíu mày, gọi anh lại: "Chờ một chút."
Tư Dạ Hàn dừng chân lại, "Dịch tiểu thư còn có việc?"
Diệp Oản Oản: "Có phải là Quản lý Tư quên cái gì rồi hay không?"
Không đợi Tư Dạ Hàn phản ứng lại, Diệp Oản Oản trực tiếp tiến lên một bước, áp người tới, đặt một nụ hôn lên đôi môi của chàng trai.
Xung quanh trong nháy mắt truyền đến một loạt âm thanh hít khí lạnh, tất cả mọi người cơ hồ đều trợn tròn mắt.
Đệt! Đây là cảnh tượng kinh người gì???
Ánh nắng ban mai chiếu rọi, thiếu nữ khẽ kiễng chân lên, hôn chàng trai. Một màn này quả thật là đẹp tựa như một bức tranh sơn dầu vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc