Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1156

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chân mày Tư Dạ Hàn cau lại cực khẽ không thể nhận ra, nhìn thái độ Dịch Linh Quân đã biết sợ rằng hôm nay sẽ không có kết quả gì.
Vì vậy chỉ có thể đứng lên, "Vậy ngài nghỉ ngơi trước, ngày khác vãn bối sẽ đến nhà thăm hỏi."
Ánh mắt Dịch Linh Quân liếc xéo nhìn lướt qua nơi cổ tay Tư Dạ Hàn bị ống tay áo che kín, ngay sau đó đứng dậy tiễn khách.
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Oản Oản lập tức từ phía sau phòng khách nhảy ra, "Lão quái vật! Ông nói bậy gì đấy!"
Dịch Linh Quân dù gấp vẫn ung dung ngồi xuống bên cạnh bàn trà, "Vi phụ nói bậy khi nào? Vi phụ đây chính là đang đưa ra cành ô liu cho cậu ta! Nếu không, cậu ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái..."
"Có ý gì?" Diệp Oản Oản nghe vậy cau mày.
"Con cho rằng tiểu nha đầu Tần gia kia ăn chay? Cho phép một người đàn ông như vậy ba lần bốn lượt cự tuyệt và nhục nhã?" Dịch Linh Quân vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn Diệp Oản Oản, "Người đàn ông của con ngay lập tức sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi! Mà chỉ có con, con gái ngoan của ta, mới có thể giúp được cậu ta mà thôi!"
...
Cùng lúc đó, Tần gia.
Lúc Tần Hi Viện trở về, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, cô hầu gái ở phía sau cô ta cúi đầu thật thấp, cũng không dám thở mạnh lấy một cái.
Cũng chưa bao giờ có người dám đối đãi với tiểu thư như vậy...
Tần Tung cất bước xuống lầu, thấy lúc con gái lúc ra cửa còn thật cao hứng, trở về thì sắc mặt lại khó coi, vội lên tiếng hỏi thăm, "Viện Viện, chuyện này là thế nào? Ai chọc giận làm con mất hứng?"
Tần Hi Viện không nói gì, cô hầu gái ở bên cạnh mở miệng đáp, "Còn không phải là do cái gã Quản lý Tư đó sao? Cũng quá đáng rồi, quả thật là cấp cho thể diện mà không cần..."
"Tư Dạ Hàn?" Tần Tung cau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Hầu gái giải thích, "Cái tay Quản lý Tư đó, trong mắt không có ai, không hề coi tiểu thư của chúng ta ra gì, dùng mọi cách cự tuyệt đối với tiểu thư của chúng ta. Nếu là muốn dục cầm cố túng, cũng phải có chút thái độ. Nhưng mà hôm nay, hôm nay hắn lại có thể..."
"Hắn như thế nào?" Tần Tung trầm giọng.
Hầu gái giận đến giậm chân, "Hôm nay chẳng qua tiểu thư chỉ ***ng tay hắn một cái, hắn lại dùng khăn giấy khử độc lau tới lau lui, còn nhục nhã tiểu thư!"
"Đủ rồi! Câm miệng cho ta!" Tần Hi Viện tức giận trách mắng, cắt ngang lời của hầu gái.
Từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa bao giờ chịu phải loại khuất nhục này, chủ động hạ thấp giá trị của mình, đi gần gũi một người đàn ông. Đối phương lại vì một con ranh quê mùa hèn kém, nhiều lần nhục nhã cô.
"Lẽ nào lại như vậy!" Tần Tung nghe xong, nhất thời cũng tức giận, "Con gái của Tần Tung này há có thể cho phép hắn khi dễ như thế!"
Tần Tung nói xong, vội vàng đi trấn an con gái nhà mình, "Viện Viện, con yên tâm, cục tức này, cha nhất định sẽ giúp con hả dạ!"
"Nhưng mà, dì Ân bên kia..."
"Ân Duyệt Dung không đáng sợ, huống chi chính bà ta cũng đều đã sớm vứt bỏ đứa con trai này. Con vốn là cơ hội lật bàn duy nhất của thằng nhãi kia, nhưng mà nó cũng không biết quý trọng... Thật sự là quá ngu xuẩn! Một người đàn ông như vậy, cũng không xứng với con gái của Tần Tung ta!"
Tần Tung vẻ mặt đầy kiêu hãnh nói, "Cái gì mà ruột thịt hay không, căn bản không quan trọng, cái quan trọng chính là sự lựa chọn của Viện Viện con! Ai có thể làm cho con vui vẻ, cha liền đem lại hết thảy mọi thứ cho người đó!"
"Cha, con muốn khiến hắn ta trả giá thật lớn, để cho hắn hối hận không kịp!" Tần Hi Viện siết chặt quả đấm, ngay sau đó ra mệnh lệnh cho hầu gái ở bên cạnh, "Ngươi! Đi, hẹn gặp mặt Ân Hành cho ta! Nói là ta có việc tìm hắn!"
Nếu người đàn ông này không biết tốt xấu như thế, vậy thì cô sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về hắn đem cho kẻ đối đầu với hắn! Cô cũng không tin, đến lúc mất đi hết thảy, hắn còn không chịu thua.
Cô nhất định phải khiến cho hắn quỳ xuống cầu xin được tha thứ...
Trong một phòng ăn kiểu Pháp nào đó tại Thiên Thủy thành.
Ân Hành không sớm không muộn, đến trước giờ hẹn 5 phút.
Giờ phút này, khắp người hắn là trang phục cao quý và đủ loại phụ kiện đắt tiền, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, thần thái như một vị công tử quyền quý hào hoa.
Khoảng chừng một giờ sau, Tần Hi Viện cuối cùng mới lững thững xuất hiện.
Bất quá, Ân Hành lại không hề tỏ ra có ý thiếu nhẫn nại chút nào. Thấy Tần Hi Viện đến rồi, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vội vàng đứng dậy giúp cô kéo chiếc ghế ở đối diện ra, lại tặng cô một bó hoa hồng tươi mơn mởn.
Tần Hi Viện nhận lấy hoa, thoáng nhìn một cái liền bỏ qua một bên, "Cám ơn."
Ân Hành thử thăm dò hỏi, "Sao vậy, nhìn qua dường như tâm tình Tần tiểu thư không tốt?"
Khóe miệng Tần Hi Viện dãn ra đầy giễu cợt, "Không có gì, chẳng qua chỉ là gặp phải một con chó không biết nghe lời."
Ánh mắt Ân Hành khẽ đổi, nơi đáy mắt xẹt qua vẻ vui mừng. Nhìn bộ dạng như vậy, Tư Dạ Hàn bị thất sủng rồi hả?
Vốn là hắn dùng hết thảy mọi thủ đoạn, Tần Hi Viện đều chẳng thèm ngó tới, còn đi theo đuổi phía sau gã Tư Dạ Hàn đó.
Nhưng mà dù sao đi nữa, đối phương vẫn là Tần Hi Viện, con gái của Phó hội trưởng Trọng Tài Hội, hắn không dám dùng phương pháp đặc thù. Nếu không lỡ như đắc tội Tần gia, hắn sẽ gặp phải cảnh vạn kiếp bất phục.
Nghĩ mãi không ra cách, vạn vạn không ngờ tới chính là, Tần Hi Viện lại sẽ có thể chủ động phái người liên lạc với hắn.
Ân Hành khẽ mỉm cười, "Con chó kia không chỉ không nghe lời, mà nhìn có vẻ còn là một con chó bị mù mắt, lại dám chọc đại mỹ nhân như Tần tiểu thư đây tức giận."
Tần Hi Viện ngước mắt nhìn hắn một cái, bởi vì lời ngon tiếng ngọt của người này mà tâm tình thoải mái hơn chút ít.
Rất hiển nhiên, thái độ nịnh hót của Ân Hành đã thỏa mãn được lòng hư vinh của cô vốn bị Tư Dạ Hàn đả kích thảm hại.
Đây mới là thái độ mà bọn đàn ông nên đối đãi với cô...!!
"Nghe nói dì Ân có ý muốn giao Ân gia cho anh?" Tần Hi Viện thờ ơ hỏi.
Ân Hành cười khổ, "Đúng là mẹ có ý định này, chỉ bất quá..."
Tần Hi Viện: "Bất quá làm sao?"
Thần sắc Ân Hành có chút tịch mịch trả lời, "Chỉ bất quá bây giờ Tư Dạ Hàn đã về tới Thiên Thủy thành. Dù sao anh ta cũng là con ruột của mẹ, vô luận tôi làm tốt đến đâu, người mà mẹ hài lòng nhất, vẫn luôn là anh ta..."
Tần Hi Viện khẽ xì một tiếng, "Vậy thì như thế nào? Ruột thịt hay không, cũng không có quan trọng như vậy!"
Ánh mắt Ân Hành lóe lên, "Tần tiểu thư có ý tứ là...?"
Tần Hi Viện không nhanh không chậm tiếp lời, "Yến hội buổi tối mai, anh và tôi cùng nhau tham gia."
Ân Hành nghe vậy sững sờ, "Tần tiểu thư nói là... Lễ khai mạc của đại hội..."
Trước Đại hội thường niên, đều có một buổi lễ khai mạc. Sau khi lễ khai mạc kết thúc, sẽ có một buổi dạ tiệc, tất cả mọi người tham gia đều là các quản lý và cao tầng của Trọng Tài Hội.
Tần Hi Viện lại muốn ở trong trường hợp như vậy để cho hắn đi làm bạn trai, đây là sự nâng đỡ và coi trọng cực lớn.
Tần Hi Viện nhíu mày, "Sao vậy, không nguyện ý?"
Ân Hành đè nén niềm vui mừng như điên trong lòng, sắc mặt nho nhã mà ôn nhu nói, "Làm sao lại như vậy, có thể được Tần tiểu thư mời, là vinh hạnh của tôi."
Lúc này Tần Hi Viện mới hài lòng, nâng ly nói, "Ha, Ân tiên sinh quả nhiên là một người thông minh, cạn ly!"
Ân Hành: "Cạn!"
...
Sau khi kết thúc bữa cơm tối, Ân Hành tự mình lái xe tiễn Tần Hi Viện đến Tần gia, ngay sau đó mới đi xe quay trở lại Ân gia.
Sau khi về đến nhà, Ân Hành lập tức tìm đến Ân Duyệt Dung.
"Mẹ!"
Ân Duyệt Dung mặt không biểu cảm ngẩng đầu, "Đã trễ thế này, có chuyện?"
Ân Hành hăng hái nói: "Tối nay... Tần tiểu thư hẹn gặp mặt con."
Biểu cảm của Ân Duyệt Dung vẫn như cũ không có gì thay đổi, "Thật sao?"
Ân Hành tiếp tục khoe, "Tần tiểu thư mời con đi cùng cô ấy tham gia buổi yến hội tối mai."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc