Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1145

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Du Thiệu mở miệng nói: "Quy định mới chính là bước tiến vĩ đại thay đổi lịch sử Độc Lập Châu, người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa, thuộc hạ cho là, Nhiếp tiểu thư làm việc trầm ổn lão luyện, biết giảng đạo lý, rất có chừng mực, cũng không phải là người không nói phải trái như vậy. Huống chi đại nhân làm như vậy ở mức độ rất lớn cũng là vì cô ấy, nếu như có thể thương nghị tốt với cô ấy, chắc hẳn Nhiếp tiểu thư nhất định có thể thông cảm."
Lâm Khuyết ở một bên nghe mà trợn mắt há mồm, "Trầm ổn, có chừng mực, giảng đạo lý? Làm sao ông lại có hiểu lầm đáng sợ đến vậy đối với nữ nhân kia vậy hả?"
Không đợi Du Thiệu nói thêm lần nữa, Tư Dạ Hàn đã lên tiếng cắt ngang: "Cái phương pháp này không cần nhắc lại."
Du Thiệu: "Nhưng mà, đại nhân..."
Tư Dạ Hàn: "Có lẽ cô ấy có thể lý giải, nhưng tôi không làm được."
Tư Dạ Hàn đều đã nói như vậy, Du Thiệu cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nghe Tư Dạ Hàn và Du Thiệu đối thoại, Lâm Khuyết đứng ở một bên yên lặng không nói gì.
Rốt cuộc là ai cho các người ảo giác, cảm thấy nữ ma đầu kia sẽ lý giải và thông cảm vậy hảảả???
Ý nghĩ của các người, từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi có được không!!
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, tên người gọi đến là Tần hội phó.
Lâm Khuyết nhìn màn hình điện thoại di động, có chút kinh ngạc, "Tần Tung tìm Cửu ca làm cái gì?"
Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, rất nhanh liền bắt máy, "Alô, Tần hội phó."
"Quản lý Tư à, hôm nay đến Thiên Thủy thành rồi hả?"
"Ừm, vừa tới lúc chạng vạng tối."
"Được được được, tôi đã đặt sẵn phòng ăn, ngày mai đón gió tẩy trần cho cậu!"
"Ngài quá khách khí."
"Ha ha, hiếm thấy Trọng Tài Hội có hậu sinh ưu tú như vậy, hơn nữa nữa tôi rất thích kết giao với những người trẻ giàu năng lực như Quản lý Tư. Chuyện kia cứ quyết định như vậy, ngày mai gặp, quản lý Tư nhất định phải đến đấy nhé!"
"Tất nhiên."
Sau khi nói xong, Tư Dạ Hàn cúp điện thoại.
Du Thiệu nói, "Không đợi chúng ta có hành động, Tần hội phó vậy mà đã tìm tới cửa trước. Nhìn bộ dạng như vậy, so sánh với Ân Hành, Tần hội phó có vẻ nghiêng về phía đại nhân ngài."
Lâm Khuyết nói, "Tần Tung cũng không phải là một kẻ ngu, dù sao Cửu ca là con ruột dì Dung, làm sao một đứa con nuôi có thể sánh bằng được cơ chứ!"
"Cửu ca, anh định đi sao?" Lâm Khuyết hỏi.
Tư Dạ Hàn không hề mở miệng, mà chỉ nhìn chằm chằm điện thoại di động, tựa hồ là đang suy tư gì đó.
Đi dĩ nhiên là phải đi, chẳng qua là...
...
Ngày hôm sau, tại phòng tiệc cao cấp nhất của Thiên Thủy thành.
Trên vị trí chủ tọa là Tần hội phó Tần Tung. Tần Tung cũng không phải là thực sự đi tới đây một mình, bên tay trái của ông ta có một thiếu nữ chân dài, thân hình yểu điệu, tướng mạo cực kỳ xuất sắc đang ngồi cạnh.
Thời điểm Lâm Khuyết đi tới cửa, ánh mắt liếc xéo qua, vừa mới thấy được người ở bên trong liền trợn tròn mắt.
"Mẹ nó! Làm sao Tần đại tiểu thư cũng có mặt? Ở nơi này là dạ tiệc tẩy trần sao? Sợ là dạ tiệc... tiệc ra mắt mới đúng chứ?" Lâm Khuyết tự nhủ, nhỏ giọng lầm bầm.
Tư Dạ Hàn cũng không ngờ tới Tần Tung sẽ mang theo Tần tiểu thư đi cùng, bước chân hơi khựng lại, chân mày không dễ dàng phát giác cau lại.
"Tư hiền chất, cuối cùng là cậu cũng đến rồi! Mau vào, tôi giới thiệu cho cậu một người!" Tần Tung nhìn thấy Tư Dạ Hàn, lập tức nhiệt tình ra đón anh vào, dẫn tới bên cạnh con gái mình, "Hiền chất, giới thiệu với cậu một chút, đây là con gái tôi, Tần Hi Viện!"
"Viện Viện, đây chính là vị quản lý mới nhận chức trước đó cha có giới thiệu với con, Tư Dạ Hàn, tuổi trẻ tài cao, là con trai của dì Ân!"
"Tư tiên sinh, chào anh, nghe đại danh đã lâu, vẫn luôn muốn có cơ hội làm quen với anh. Nghe cha nói anh đến Thiên Thủy thành, liền năn nỉ ông ấy dẫn theo tôi tới đây, anh sẽ không để tâm chứ?" Tần Hi Viện mỉm cười, tự nhiên cởi mở bắt chuyện.
( Oản Oản đại lão: Ta nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh xanh...)
Trong bữa tiệc, Tần Tung và Tư Dạ Hàn trò chuyện một vài chuyện công không quan trọng, thấy bầu không khí không sai biệt lắm, liền cố ý dẫn dắt đề tài hướng về trên người Tần Hi Viện.
"Viện Viện nhà tôi trước đó vẫn luôn đi du lịch khắp mọi nơi, gần đây mới về đến Thiên Thủy thành!" Tần Tung nói.
Lúc này, Tần Hi Viện giống như lơ đãng hỏi thăm, "Đúng rồi, Tư tiên sinh, nếu như anh là người của Thiên Thủy thành, tại sao lại vẫn cứ ở mãi tại Vân Thành?"
Ngón tay của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng ụp lên trên chiếc ly R*ợ*u men trắng, không nhanh không chậm đáp, "Thân tôi ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là vị hôn thê tôi ở tại Vân Thành."
Giờ phút này, Lâm Khuyết đang tò mò không thôi mà dán vào khe cửa hóng chuyện, nghe được câu này, nhất thời không khỏi sinh ra sự kính trọng trong lòng. Cửu ca trâu bò!!
Quả nhiên, nụ cười mỉm trên mặt Tần Hi Viện dường như cứng đi mấy phần, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự tự nhiên, dời đi đề tài tiếp tục bắt chuyện, "Thật sao? Tôi mới vừa trở về Thiên Thủy thành, các bạn bè quen thuộc không nhiều, bình thường sở thích giải trí lớn nhất chính là luyện võ, bắn tên một chút, cũng có chút nghiên cứu đối với y thuật.
Không biết Tư tiên sinh yêu thích cái gì? Dì Ân có y thuật lợi hại như vậy, chắc hẳn khẳng định Tư tiên sinh cũng là trò giỏi hơn thầy? Không biết lúc nào có thời gian rảnh rỗi cùng nhau nghiên cứu một chút không?"
Đang đứng ở góc tường nghe lén, Lâm Khuyết chậc chậc chắt lưỡi, lại bắt đầu chiêu bài “hạ thủ” từ sở thích chung rồi sao!?
Sắc mặt Tư Dạ Hàn không thay đổi chút nào, "Không có gì đặc biệt, bồi con trai luyện võ, bắn tên, đọc sách."
Tần Hi Viện: "..."
Tần Tung: "..."
K.O ——!! (Knock out – nốc ao)
Ngắn ngủi hai câu, Tư Dạ Hàn liền trực tiếp “tiêu diệt gọn” cuộc trò chuyện rồi.
Cuối cùng, một bữa cơm kết thúc ở bên trong bầu không khí đầy quỷ dị.
Tần Tung sắc mặt không vui, "Tên nhóc này, không ngờ rằng không biết phải trái như vậy!"
Ông ta cũng không tin Tư Dạ Hàn có thể không biết hôm nay ông mời khách là có ý gì.
Tần Hi Viện vậy mà lại không có vẻ tức giận, cười cười, "Thật ra con rất là yêu thích đó nha! Những thứ đàn ông kia cha giới thiệu, con gặp nhiều lắm rồi, nhìn thấy liền phát ngán! Cái người này ngược lại rất khác biệt!"
"Nhưng mà tên nhóc này, ngay cả con riêng đều có rồi, nói chuyện lãnh đạm, nhìn tính tình này tương lai cũng tuyệt đối sẽ không biết dỗ người! Con xác định là vừa ý tên nhóc này sao?"
Tần Hi Viện gật đầu, "Chẳng qua là, nghe nói vị hôn thê đó của anh ta cũng không dễ trêu chọc..."
Tần Tung lộ ra vẻ khinh thường, "Chỉ cần con gái bảo bối của cha thích, coi như là trăng sao trên bầu trời cha cũng hái xuống cho con. Huống chi bất quá chỉ là một gia tộc nhỏ bé như hạt cát ở vùng xa xôi hẻo lánh mà thôi! Toàn bộ Độc Lập 12 Châu này, mặc kệ con thích tuýp đàn ông như thế nào, cha cũng có thể làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời!"
Dù sao cũng không có người nào dám cùng cái vị Phó hội trưởng Trọng Tài Hội như ông tranh ςướק con rể.
"Cảm ơn cha, con biết là cha tốt nhất mà! Nhớ phải tạo cơ hội giúp con nha!"
"Con đó nha, đừng có bạn trai quên mất người cha già này là được!"
"Đương nhiên sẽ không!"
...
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tư Dạ Hàn mới vừa lên xe, còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Diệp Oản Oản.
Sắc mặt Tư Dạ Hàn hơi co giật, đầu tiên là khựng lại một chút, mấy giây sau, mới bắt điện thoại, ngữ khí như thường, "Alô, Oản Oản!"
"Bảo Bảo, Bảo Bảo, anh bên kia vẫn thuận lợi chứ?" Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh tíu tít của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn gật đầu, "Hết thảy thuận lợi, không cần lo lắng."
Ngoài cửa xe là dòng xe chạy, lúc này truyền đến âm thanh mấy tiếng còi xe.
Diệp Oản Oản hoài nghi hỏi, "Hic!! Đã trễ thế này, anh còn ở bên ngoài sao?"
Tư Dạ Hàn: "Có một bữa cơm."
"Bữa cơm sao? Cùng ai vậy?" Diệp Oản Oản kéo dài âm thanh... cố ý hỏi.
Tư Dạ Hàn: "Người của Trọng Tài Hội."
Diệp Oản Oản: "Nam hay nữ vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc