Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1091

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhìn Nhiếp Linh Lung khí tuyệt bỏ mình, vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Oản Oản lại càng sâu hơn, rút con dao găm dính đầy máu ra, ném sang một bên.
Đúng vào thời khắc này, Tư Dạ Hàn nghe thấy âm thanh tiếng động lạ bên trong phòng giam, vội mở cửa ra, đi vào bên trong.
Nhìn thấy Nhiếp Linh Lung đã không còn hô hấp, ánh mắt Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Thời khắc này, con ngươi lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản thật giống như là cuồng ma khát máu từ trong luyện ngục bò ra ngoài, khiến cho Tư Dạ Hàn đặc biệt xót xa.
Lúc này, Tư Dạ Hàn đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
"A Cửu..."
Diệp Oản Oản vùi đầu thật chặt vào trong *** Tư Dạ Hàn. Lúc này anh có thể cảm nhận được, nước mắt của Diệp Oản Oản, đã thấm ướt nhẹp, xuyên thấu qua áo mình.
"Ừm." Tư Dạ Hàn nhẹ giọng đáp lại.
"A Cửu... Em... Em nhớ anh trai em... Em nhớ anh ấy..."
Một giây kế tiếp, hai tay Diệp Oản Oản ôm chặt lấy Tư Dạ Hàn. Tại trong *** của Tư Dạ Hàn, thân thể cô gái thoáng run rẩy.
"Anh ấy... là anh hùng vĩ đại nhất của em."
Tư Dạ Hàn ôn nhu nói.
...
Tại A Tu La, Đường Đường và Tư Dạ Hàn một tấc cũng không rời, phụng bồi Diệp Oản Oản. Mấy ngày trôi qua, tâm tình Diệp Oản Oản, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.
Cùng ngày đó, Diệp Oản Oản quay trở về Nhiếp gia.
Nhiếp gia hiện tại, đã hoàn toàn thành một thể thống nhất. Đám cao tầng ban đầu tham dự vây quét Diệp Oản Oản và Nhiếp Vô Danh, tất cả quyền lợi đều đã giao vào trong tay của Đại trưởng lão.
Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới, động tác của Nhị thúc công lại sẽ có thể nhanh như vậy, lại có thể ở trong thời gian ngắn ngủi này, dọn dẹp sạch toàn bộ sâu mọt của Nhiếp gia.
"Vô Ưu, thật ra thì... chuyện này không có liên quan gì tới ta."
Nhị thúc công nhìn về phía Diệp Oản Oản, thở dài.
Nghe Nhị thúc công nói vậy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, không quá rõ hàm nghĩa trong lời nói của Nhị thúc công.
"Mãi tới hai ngày nay ta mới biết... Thật ra thì, ngay hôm đó khi đại ca con trở về, như sấm rền gió cuốn, đã xử lý xong toàn bộ đám trưởng lão và cao tầng kia... cũng đem quyền lợi trong tay bọn họ, đều thu hồi lại toàn bộ." Nhị thúc công nói.
"Là đại ca sao..."
Khóe miệng Diệp Oản Oản hiện lên một nụ cười khổ sở.
Đúng vậy, lại là anh ấy, người anh trai kia...
Ngay hôm đó từ bệnh viện rời đi, anh nói là nhận một đơn hàng lớn gì gì đó, rồi vội vàng rời đi...
Vị đại ca kia của nàng... là một tên lường gạt! Một tên lường gạt... triệt đầu triệt đuôi...!!
...
Sau núi, Nhiếp gia, trước mộ phần...
Nắng chiều ngã về tây, hào quang màu vàng óng chiếu rọi nơi này, bốn phía ấm áp.
Trong tay Diệp Oản Oản xách theo hai bầu R*ợ*u, ngồi ở trước mộ phần.
"Ca ca, đây là R*ợ*u anh thích uống nhất..."
Khóe miệng Diệp Oản Oản nở một nụ cười khó hiểu, đem R*ợ*u trong bầu uống một hơi cạn sạch, một bầu khác, thì nhẹ nhàng tưới lên mặt đất.
"Ca ca, có ngon không?"
Diệp Oản Oản nhẹ giọng nỉ non.
"Ca ca, còn có thứ anh thích nhất..."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản lấy thỏi vàng bên cạnh, chôn xuống lòng đất.
Rất nhanh, men say truyền tới, Diệp Oản Oản ngồi ở một bên, cười si ngốc.
Không tự chủ, chỗ sâu trong óc lại hiện ra cảnh tượng lúc ban đầu ở Hoa quốc, lần đầu mình và Nhiếp Vô Danh gặp mặt. Từng kỷ niệm, như được tua ngược lại từng ly từng tí.
Để cho nàng tạm thời đóng vai mẹ của Đường Đường, giao Đường Đường cho chính mình chăm sóc, mà Nhiếp Vô Danh thì lại đi tham gia một ít tiết mục thử thách trên truyền hình, đem phần thưởng thắng được như TV, tủ lạnh, đồ điện gia dụng, v.v... đưa tới, xem như trả tiền sinh hoạt phí cho Đường Đường. Mãi đến khi đều bị Ban Tổ chức các chương trình truyền hình phong sát...
Tại thời khắc tựa như say mà không phải là say này, hai hàng nước mắt nàng lã chã rơi, "Ca ca... Nếu như có kiếp sau, em vẫn muốn làm em gái của anh... Anh vẫn làm anh trai em... Bất quá, đời sau... Liền đến lượt em tới bảo vệ anh. Ai khi dễ anh... Em liền thay anh ra mặt, đánh cho bọn chúng bể đầu chảy máu."
"Ca ca... trong nội tâm của em...Anh là... Siêu Anh Hùng... Vĩ Đại Nhất!!"
Đoạn thời gian này, Độc Lập Châu bình tĩnh lạ thường, Nhiếp gia và Không Sợ Minh nói chung cũng không xuất hiện vấn đề lớn lao gì.
Diệp Oản Oản điều dụng lượng lớn thành viên của Nhiếp gia và Không Sợ Minh đi điều tra tung tích của Nhiếp chủ mẫu và gia chủ. Về phần A Tu La, vẫn còn đang điều tra hải đảo trước đó được phát hiện.
Điểm duy nhất đáng nhắc tới chính là, từ sau khi Nhiếp Vô Danh không còn nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, Tử Quỷ vậy mà cũng lặng lẽ rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Oản Oản. Mà đám người Thần Hư Đạo Nhân, Nhất Chi Hoa, và cả Ngoại Quốc Dời Gạch, vẫn luôn một mực tìm kiếm tung tích của Tử Quỷ.
Đối với việc Tử Quỷ rời đi, trong lòng Diệp Oản Oản vẫn còn tồn tại nghi hoặc, không biết rốt cuộc hắn đang có âm mưu gì? Chẳng lẽ... là đang bế quan tu luyện, luyện ra loại Cổ trùng có thể cải tử hồi sinh sao?
Tất nhiên, đối với loại ý niệm này, cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi biến mất. Diệp Oản Oản cũng không không nghĩ sâu nhiều.
"A Cửu... Bên anh điều tra như thế nào rồi?"
Lúc sáng sớm, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn.
"Trong 3 ngày, sẽ có tin tức." Âm thanh Tư Dạ Hàn truyền tới.
Sau khi cùng Tư Dạ Hàn tán gẫu một lát, Diệp Oản Oản cúp điện thoại.
Bây giờ, mỗi ngày Tư Dạ Hàn đều điều tra hải đảo, thời gian ở lại trụ sở chính A Tu La cũng không nhiều. Diệp Oản Oản liền đón Đường Đường trở về, chỉ cần Tư Dạ Hàn rảnh rỗi, liền đến Nhiếp gia thăm.
Giai đoạn hiện tại, quan hệ giữa Tu La Chủ và Nhiếp gia, mọi người tại Độc Lập Châu đã sớm biết. Mà Tư Dạ Hàn đi Nhiếp gia, càng trở thành bình thường như cơm bữa.
Diệp Oản Oản mới vừa cúp điện thoại, lại có một loạt tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
"Cửa không đóng, mời vào!"
Diệp Oản Oản nói, thần sắc hơi có chút nghi hoặc. Mới sáng sớm, ai lại sẽ tới thư phòng Nhiếp gia tìm mình...
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, cửa lớn của thư phòng đã bị đẩy ra.
"Là ngươi?"
Nhìn thấy người tới, chân mày Diệp Oản Oản trong nháy mắt nhíu lại.
Người tới Diệp Oản Oản cũng không xa lạ gì, Phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội...
"A... Vô Ưu tiểu thư, có một số việc, muốn thương nghị cùng ngươi một chút." Phó hội trưởng Võ Đạo Liên Minh công hội nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, nhẹ giọng cười nói.
"Ngươi tiến vào Nhiếp gia như thế nào?"
Diệp Oản Oản thần sắc lạnh lùng.
"Nhiếp gia sao... Dĩ nhiên là muốn vào liền vào. Ban đầu, ngay cả Thiên Kiêu và Kỷ Hoàng ta đều có thể mang đi. Nhiếp gia... tất nhiên cũng là không khó." Phó hội trưởng cười nói.
"Võ Đạo Liên Minh Công Hội..."
Hai con ngươi Diệp Oản Oản hơi hơi nheo lại.
Cách nói khác của ý này, là Võ Đạo Liên Minh Công Hội, bắt đi Kỷ Tu Nhiễm và thủ lĩnh Thiên Kiêu, Hải Đường...
Trước đó mặc dù Diệp Oản Oản có hoài nghi đối với Võ Đạo Liên Minh Công Hội, nhưng, cũng chẳng qua chỉ vẻn vẹn là hoài nghi. Mà mục tiêu hoài nghi lớn nhất của Diệp Oản Oản là dòng chính. Nhưng chưa từng nghĩ, những việc này, lại sẽ có thể thật sự là do Võ Đạo Liên Minh Công Hội làm.
"Thế nào, Vô Ưu tiểu thư, ngươi định tự mình đi theo ta, hay là... ta bắt ngươi mang đi?" Phó hội trưởng cười lạnh.
"Chỉ bằng ngươi sao?"
Lúc này, Diệp Oản Oản chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chằm chằm nhìn Phó hội trưởng: "Ngươi có thể bắt Kỷ Tu Nhiễm và Hải Đường đi, ngươi thật sự rất mạnh... Bất quá, ngươi muốn dẫn ta đi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!"
"Ha ha, chuyện đó phải thử xem mới biết, đúng không?" Phó hội trưởng nói xong, nhanh chân lướt về phía Diệp Oản Oản.
"Tìm ૮ɦếƭ!"
Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên, trong nháy mắt tung ra một chưởng về phía Phó hội trưởng.
Trong phút chốc, song chưởng của Diệp Oản Oản và Phó hội trưởng đối nhau, từ trong thư phòng truyền tới một tiếng vang trầm thấp.
Trong nháy mắt khi hai người giao thủ, trong lòng Diệp Oản Oản cũng đã tính toán ra một chút đại khái.
Phó hội trưởng của Võ Đạo Liên Minh Công Hội này, đúng là rất mạnh. Nhưng... muốn tại Nhiếp gia bắt nàng đi, nằm mơ giữa ban ngày!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc