Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1052

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Khoé miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vô hình như có như không: "Thật ra thì, rất đơn giản... Em muốn theo dõi một người. Người của anh, dùng được sao? Có thể sẽ hơi có chút nguy hiểm."
"Con bà nó, theo dõi, bọn anh rất chuyên nghiệp! Mặc kệ em cần theo dõi người, hay là quỷ... thậm chí là yêu ma, bọn anh cũng có thể làm!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục, trong nháy mắt ngồi thẳng người, nhìn sơ qua cũng có bộ dáng của một ông chủ.
"Không cần các người theo dõi yêu ma quỷ quái gì. Giúp em... đi theo Nhiếp Linh Lung." Hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản chợt lóe lên.
"Được à nha, cho dù là ai cũng không thành vấn đề, yên tâm!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
Nhưng mà bỗng nhiên trong lúc đó, Nhiếp Vô Danh chợt hơi sững sờ, mặt đầy mộng bức: "Cái gì? Theo dõi Nhiếp Linh Lung?"
"Không sai." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Anh nói này Vô Ưu, em không bị sao chứ, theo Nhiếp Linh Lung để làm gì?" Nhiếp Vô Danh cảm thấy khó hiểu.
"Ca ca, thật ra thì em đã sớm muốn nói với anh rồi." Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm: "Con hàng giả đó, thật ra thì là do Nhiếp Linh Lung tìm đến."
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh sững người tại chỗ, khó lòng tin nổi: "Kẻ giả mạo kia là do Nhiếp Linh Lung tìm đến? Con bà nó! Em gái, rốt cuộc là thật hay giả? Nhiếp Linh Lung chính là do em năm đó đòi sống đòi ૮ɦếƭ dẫn vào Nhiếp gia! Hiện tại nó lại đi hại ngược lại em sao?"
Diệp Oản Oản khẽ nhíu mày. Thật ra thì, nàng cũng không biết chính mình năm đó trúng phải gió gì, tại sao lại muốn dẫn Nhiếp Linh Lung trở về Nhiếp gia? Chẳng lẽ vẻn vẹn chẳng qua là vì thấy cô ta đáng thương?
Chỉ bất quá, đoạn ký ức liên quan tới vấn đề này, trước mắt Diệp Oản Oản vẫn chưa thể khôi phục lại.
"Anh tin em, hay là tin Nhiếp Linh Lung?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
"Nói nhảm!" Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên đứng phắt dậy: "Em là em gái ruột của anh, Nhiếp Linh Lung là cái thá gì!"
Diệp Oản Oản vỗ tay phát ra tiếng: "Vậy thì tốt rồi!"
"Mẹ nó! Anh đã sớm nói Nhiếp Linh Lung kia không phải là thứ gì tốt, ăn cây táo, rào cây sung! Lại có thể tìm một thứ hàng giả giả mạo em, còn làm ra vẻ vô tội như thế, ngay cả anh đều bị ả ta lừa gạt! Tức ૮ɦếƭ anh rồi!" Nhiếp Vô Danh nổi trận lôi đình: "Không được, anh nuốt không trôi cục tức này!"
Mắt thấy Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ như muốn rời đi, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy đầu đều to như cái đấu rồi.
Trước đó không nguyện ý nói cho Nhiếp Vô Danh, cũng chính là vì Diệp Oản Oản sợ cái tính tình nóng nảy này của anh ta...
"Đứng lại cho em!"
Diệp Oản Oản lập tức tiến lên, ngăn Nhiếp Vô Danh lại.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh hỏi: "Vô Ưu, làm sao em lại cản trở anh? Từ lúc nào em lại biến thành Bồ Tát sống rồi vậy hả? Nhiếp Linh Lung đứng ở trên đầu em..."
Mấy chữ cuối cùng, Nhiếp Vô Danh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị một ánh mắt trợn trừng của Diệp Oản Oản ép nuốt ngược trở về.
"Một đứa được em nhận nuôi, cho vào Nhiếp gia, không biết báo ơn thì coi như xong đi, lại còn đối xử với em như vậy, vậy mà em đều nhịn được sao? Em là Bồ Tát à? Hay để anh đây quỳ xuống, dâng cho em nén hương?"
Nhiếp Vô Danh hướng về Diệp Oản Oản, hơi có chút tức giận càu nhàu.
Diệp Oản Oản nhìn Nhiếp Vô Danh có chút nóng giận ở trước mặt này, không khỏi cảm thấy, vị ca ca ruột này của mình, còn rất biết bao che.
"Nhiếp lão bản, đi đi thôi, đi đánh ૮ɦếƭ cô ta đi! Xem ra, đối với đơn hàng này, anh không có hứng thú gì rồi." Diệp Oản Oản thở dài.
Nhiếp Vô Danh: "..."
"Đi đi chứ!" Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh cứ đứng đực mặt tại chỗ.
"Suy tính kỹ một chút, vẫn là nên nghe lời em... trước tiên bàn chuyện làm ăn đi!"
Nhiếp Vô Danh vô cùng nghiêm túc ngồi ở trên ghế sa lon.
"Em cần nhân viên tình báo tốt nhất bên anh, điều tra nhất cử nhất động của Nhiếp Linh Lung giúp em. Nhưng không thể để cho cô ta phát hiện."
Diệp Oản Oản mặt đầy nghiêm nghị.
Chẳng hiểu tại sao, Tam trưởng lão bên kia, Diệp Oản Oản luôn cảm thấy tâm thần có chút bất an. Tuy chỉ là trực giác, nhưng Diệp Oản Oản cũng không dám đi đánh cược. Nàng luôn cảm thấy, Tam trưởng lão, thời điểm đang điều tra Nhiếp Linh Lung, sẽ ૮ɦếƭ...
Trước mắt, mặc dù Tam trưởng lão đối với Diệp Oản Oản nói gì nghe nấy, nhưng khuyết điểm của bản thân lại rất khó sửa đổi, quá mức tự đại.
Tam trưởng lão tuyệt đối sẽ không đem Nhiếp Linh Lung để ở trong mắt. Đây rất có thể sẽ là một cái hố khiến cho ông ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thật ra thì, không chỉ riêng Tam trưởng lão, người của cả Không Sợ Minh, có ai mà không phải là loại cuồng vọng tự đại?
Nhưng người của Nhiếp Vô Danh thì lại khác.
Diệp Oản Oản đã từng tiếp xúc cùng với đoàn đội lính đánh thuê của Nhiếp Vô Danh. Bọn họ là đoàn đội chân chính, mỗi một người đều có phân công cực kỳ rõ ràng. Mặc dù nhân số mỗi tiểu đội không nhiều, nhưng là tinh anh trong tinh anh. Tổ hợp lại với nhau, là một chỉnh thể với thực lực cường đại khiến cho người ta run rẩy sợ hãi.
Chỉ cần cấp đủ chi phí cho lính đánh thuê, bọn họ sẽ mang đến cho khách hàng của mình cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có. Ngược lại, nếu như tiền thuê không đủ, vậy thì, chỉ sợ cũng không quá dễ nói rồi.
"Yên tâm đi em gái! Bất quá... em gái ngoan, đội ngũ lính đánh thuê dưới tay anh thật nhiều... À... ờ... giá cả cũng rất bất đồng. Em có thể trả được bao nhiêu?" Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Số này!"
Diệp Oản Oản đưa ra một ngón tay.
"Một trăm?"
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức: "Một...một trăm đồng tiền...? Còn không đủ để ăn cơm đấy!"
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
"Một ngàn? Một ngàn cũng không đủ mà!"
Diệp Oản Oản híp mắt: "Tiếp tục đoán."
"10 ngàn...? Vậy, quá miễn cưỡng rồi đi." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
"Em cho anh 100 lần 10 ngàn." Diệp Oản Oản nói.
"10... 10 triệu?" Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rực.
Diệp Oản Oản: "..." 100 lần 10 ngàn là 10 triệu?
"Một triệu!" Diệp Oản Oản tức giận.
Nhiếp Vô Danh năm đó từng thề độc, muốn dẫn dắt lính đánh thuê Độc Lập Châu, dùng giá tiền thấp nhất làm nhiệm vụ tốt nhất. Cho anh ta một triệu, đã coi như là số tiền lớn, lại còn muốn 10 triệu? Tại sao anh ta không đi ςướק đoạt luôn đi?
"Một triệu, được, vậy cũng được rồi!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục: "Em gái, em yên tâm đi, anh sẽ điều đoàn đội tốt nhất trong tay anh cho em. Em đừng nhìn anh, số tiền này cũng không rơi vào trong túi anh, đều là của bọn họ. Anh chỉ lấy 15% phí môi giới mà thôi."
"Anh, bảo người của anh cẩn thận một chút. Còn nữa, trông chừng Tam trưởng lão Không Sợ Minh bên em, đừng để cho ông ta gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Em luôn cảm thấy, Nhiếp Linh Lung sẽ không đơn giản như vậy." Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
"Em gái, em yên tâm, anh biết phải làm sao. Anh trai em thứ khác không được, nhưng loại chuyện này, anh của em là thiên tài."
Nhiếp Vô Danh nói xong, lập tức gọi điện thoại cho đoàn đội thủ hạ: "A lô... Tôi nhận một đơn làm ăn lớn... Các cậu mời cơm... chờ tôi đến nói tường tận!"
Nhìn theo bóng lưng Nhiếp Vô Danh rời đi, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài. Bọn họ rốt cuộc có coi Nhiếp Linh Lung ra gì hay không vậy?
Thật ra thì, lần này thuê đoàn đội của Nhiếp Vô Danh, cũng như mua bảo hiểm. Một triệu, quá đáng giá!
Nếu như Tam trưởng lão điều tra không ra, còn có đoàn đội Nhiếp Vô Danh. Mà nếu như Tam trưởng lão có bất kỳ nguy hiểm nào, đoàn đội Nhiếp Vô Danh cũng có thể nhanh chóng điều động. Một mũi tên hạ hai con chim.
Làm xong hết thảy các thứ này, Diệp Oản Oản ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi chốc lát.
Chính mình bây giờ đã khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu, là thời điểm đi đến học viện Xích Diễm ngửa bài.
Năm đó, mình là siêu cấp thiên tài của học viện Xích Diễm, lại còn là huấn luyện viên ma quỷ, truyền kỳ của Xích Diễm. Điểm cống hiến trên người, chắc chắn sẽ không ít. Chi bằng dùng thân phận của Nhiếp Vô Ưu, đi xem một chút chính mình rốt cuộc có bao nhiêu điểm cống hiến vinh dự, sau đó... để cho viện trưởng thôi miên cho mình một lần nữa.
Thật ra thì, Diệp Oản Oản rất tò mò, tại sao mình lại muốn dẫn Nhiếp Linh Lung trở về Nhiếp gia? Còn nữa, từng ly từng tí của Nhiếp Vô Ưu mình, đã đến thời điểm khôi phục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc