Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1045

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Khương Viêm nhìn mình chằm chằm cậu con trai đột nhiên chui ra này của chủ thượng, hít sâu một hơi, để cho mình trấn định lại, khẽ mỉm cười nói: "Thiếu chủ, chủ thượng đang bận phê duyệt tài liệu, công việc còn chưa làm xong. Ngài đói không, chi bằng trước tiên tôi dẫn thiếu chủ đi ăn một chút gì đó, đợi chủ thượng làm xong việc..."
Mặc dù, đến nay hắn cũng còn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật yêu nữ kia chấm ʍúŧ chủ thượng nhà mình, nhưng mà, đối mặt với chủ thượng phiên bản thu nhỏ này, hắn vẫn không tự chủ được mà tỏ ra cung kính.
"Hiện tại, dẫn ta đi gặp cha ta!"
Đường Đường mặt không chút thay đổi nói.
Khương Viêm: "..." Không phải hắn vừa nói chủ thượng đang bận rộn sao?
"Thiếu chủ, phụ thân ngài, ông ấy..."
Khương Viêm vẫn còn chưa kịp nói xong, chân mày Đường Đường đã khẽ nhíu lại một chút: "Cần ta nói lần thứ hai sao?"
Khương Viêm: "..."
Khương Viêm có thể khẳng định, cái vị thiếu chủ Nhi*p gia này, tuyệt đối là con trai ruột của chủ thượng không chạy đi đường nào. Từ cách nói chuyện cho đến thần thái, hoàn toàn chính là bản sao của chủ thượng nhà mình!
"Vậy... Được rồi."
Bất đắc dĩ, Khương Viêm chỉ có thể dẫn theo Đường Đường hướng về phía phòng làm việc của Tu La Chủ mà đi.
Nửa đường, Khương Viêm nhìn chằm chằm Đường Đường: "Thiếu chủ, con đường này không dễ đi, hay là để tôi cõng cậu đi?"
"Không cần!" Đường Đường lắc đầu.
"Vậy... Hay là để tôi dắt cậu đi nhé?" Khương Viêm tiếp tục cười nói.
Khương Viêm vừa nói câu sau, Đường Đường đã lườm Khương Viêm một cái. Trên mặt tuy là không hề có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong cặp con ngươi đen nhánh kia, lại tràn đầy vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.
Khương Viêm khóc không ra nước mắt. Trẻ con ngày nay, đều không cần người lớn dắt đi rồi sao? Lại còn bị thiếu chủ coi thường.
Rất nhanh, Khương Viêm dẫn Đường Đường đi tới trước cửa phòng làm việc của Tu La Chủ. Khương Viêm gõ cửa một cái.
Chỉ bất quá, bên trong phòng làm việc cũng không hề có bất kỳ phản hồi nào.
"Chủ thượng, là thiếu chủ đến rồi!"
Khương Viêm giải thích.
Khương Viêm vừa dứt tiếng, ước chừng mấy giây sau, cửa phòng lúc này liền lập tức được mở ra. Một người đàn ông đứng ở trước cửa, một đôi mắt rơi vào trên người Đường Đường.
Cơ hồ trong cùng một lúc, hai cha con này bốn mắt nhìn nhau, nhưng trầm mặc rất lâu lại không một người nào lên tiếng trước.
Khương Viêm đứng ở một bên hơi có chút lúng túng. Hình thức sống chung của hai cha con nhà này, có phải là có chút kỳ quái rồi hay không?
"Vào."
Tư Dạ Hàn nắm bàn tay nhỏ của Đường Đường, dẫn Đường Đường vào thư phòng.
Khương Viêm đi theo sau lưng Tư Dạ Hàn, vốn định thừa dịp lần này báo cáo một ít công việc. Nhưng còn chưa kịp tiến vào phòng làm việc, đã nghe thấy "ầm" một tiếng, cửa chính đã bị đóng sập lại một cách đầy phũ phàng.
Bên trong phòng làm việc, Đường Đường ngồi ở một bên, mà Tư Dạ Hàn lại vẫn như cũ ngồi phê duyệt tài liệu.
"Mẹ con đâu?" Tư Dạ Hàn vừa phê duyệt tài liệu, vừa mở miệng hỏi, mắt không chớp nhìn chăm chú tài liệu trong tay.
"Trong nhà!" Đường Đường nhìn về phía Tư Dạ Hàn, đáp.
"Ừm." Tư Dạ Hàn nói xong, tiếp tục công việc.
"Đói không?"
Một lát sau, Tư Dạ Hàn lên tiếng lần nữa.
"Ăn rồi."
Đường Đường trả lời.
Sau đó, hai cha con họ lại lần nữa lâm vào trong trầm mặc quỷ dị.
Sau khi Tư Dạ Hàn phê duyệt xong tài liệu, đã là đêm khuya.
Trong lúc đó, Tư Dạ Hàn đã để cho Khương Viêm mang đến một chút thức ăn.
"Mệt không?"
Tư Dạ Hàn thả chiếc 乃út trong tay ở trên bàn đọc sách, nhìn về phía Đường Đường hỏi.
"Tạm tạm."
Đường Đường đáp.
"Đi nghỉ ngơi."
Tư Dạ Hàn đứng dậy, lại lần nữa dắt tay nhỏ của Đường Đường, dẫn theo cậu bé đi ra bên ngoài thư phòng.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tư Dạ Hàn dẫn theo Đường Đường đi tới phòng ngủ.
"Biết tắm rửa sao?"
Tư Dạ Hàn hỏi.
"Biết."
Đường Đường gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Tư Dạ Hàn: "Không phải là không biết sao?"
Lúc ở Hoa quốc, đều là Oản Oản giúp cậu nhóc tắm.
Đường Đường mặt không cảm xúc, nghiêng đầu qua nói: "Hiện tại đã biết."
Tư Dạ Hàn: "..."
Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, đem bàn chải đánh răng và khăn lông đặt ở phía trước bồn rửa mặt chải tóc.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn mở tủ quần áo ra.
Nếu như Diệp Oản Oản có ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời. Trong tủ treo quần áo của Tư Dạ Hàn, vậy mà toàn bộ lại có thể đều là quần áo trẻ con, thậm chí còn có một vài món đồ chơi!
Tư Dạ Hàn yên lặng lấy ra một bộ đồ ngủ, đặt ở trước giường.
"Qua đây!"
Tư Dạ Hàn đứng ở cạnh bồn rửa mặt, hướng về Đường Đường nói.
Nghe tiếng, Đường Đường cũng không do dự, đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn lấy máy sấy tóc ra, bật chế độ gió nhẹ, nhẹ nhàng giúp Đường Đường sấy khô tóc.
"Cha, cha có biết dùng máy sấy tóc hay không?!"
Đường Đường hơi nhíu mày. Tại sao hơi nóng trong máy sấy tóc, đều thổi lên trên mặt của nhóc vậy hả?
"Lần đầu tiên."
Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc.
"Vậy bình thường cha sấy khô tóc bằng cách nào?" Đường Đường hỏi.
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn cũng không trả lời câu hỏi này. Sau khi miễn cưỡng sấy khô tóc của Đường Đường xong, mới dẫn Đường Đường đi về phía phòng ngủ.
Không bao lâu, Tư Dạ Hàn cầm quần áo ngủ trên giường lên, đưa cho Đường Đường.
"Biết mặc không?" Tư Dạ Hàn hỏi.
"Không thích!" Nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ có phần đáng yêu trên tay cha mình, Đường Đường khẽ nhíu mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Lúc này, Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ trong tay, khẽ nhíu mày. Rõ ràng là anh dựa theo sở thích trước đây của cậu nhóc mà lấy đồ cho bé.
Lúc ở Hoa quốc, Oản Oản mặc cho nhóc loại quần áo ngủ này, nhóc đều rất thích.
Còn không đợi Đường Đường tiếp tục nói gì, Tư Dạ Hàn xoay người đi tới cạnh tủ quần áo, mở cửa tủ ra.
"Chọn."
Tư Dạ Hàn lạnh lùng nói.
"Quá cao, không nhìn thấy." Đường Đường đáp.
Tư Dạ Hàn yên lặng tại chỗ trong chốc lát, sau đó, ngồi xổm người xuống, một tay bế Đường Đường lên.
"Chọn." Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.
...
Cuối cùng, Đường Đường chọn một bộ quần áo ngủ còn tính là bình thường.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, là Diệp Oản Oản gọi tới.
"Alô, Bảo Bảo!"
Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mềm mại ngọt ngào của nàng.
Nghe được tiếng của mẹ trong điện thoại, lỗ tai nhỏ của Đường Đường nhất thời dựng lên. Vốn nhóc ngồi cách Tư Dạ Hàn xa xa, vào lúc này nhất thời lại chạy gấp về phía anh.
Tư Dạ Hàn hướng về cậu bé nhìn một cái, cho con trai một ánh mắt "người-mẹ-con-gọi-chính-là-ta", ngay sau đó nối điện thoại, "A lô?"
Cậu bé thấy vậy, quai hàm trề ra, đầy bất mãn mà nhìn anh.
Đầu kia điện thoại di động, Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Anh trai em mang Đường Đường đến rồi phải không?! Em đã nói với cha mẹ là đưa Đường Đường đến chỗ của thầy để kèm riêng, anh có thể ở chung với Đường Đường lâu hơn một lát."
Tư Dạ Hàn: "Được."
Dưới ánh mắt tố cáo của con trai, Tư Dạ Hàn mở loa ngoài, hơn nữa còn ngồi chồm hổm xuống.
Đầu bên kia, Diệp Oản Oản không yên tâm dò hỏi: "Hai cha con sống chung như thế nào?"
Tư Dạ Hàn: "Rất tốt."
Đường Đường: "Không, con thấy không tốt, cha nói dối."
Ngay sau đó, Đường Đường liền bắt đầu than phiền đủ kiểu với mẹ, rằng mình ăn không ngon mặc không tốt, hơn nữa ngay cả tóc mà cha cũng không biết sấy.
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tình cảnh hơi có chút lúng túng.
Ngữ khí Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ: "Em còn tưởng rằng, khi ở tại Hoa quốc, anh cũng coi như là có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con..."
Tư Dạ Hàn: "... Vốn anh cũng cho rằng, anh coi như là có kinh nghiệm."
Nhưng sự thật so với tưởng tượng của anh lại hoàn toàn ngược lại.
Rốt cuộc là cái gì tạo cho anh ảo giác, lại có thể cho rằng đứa nhỏ này rất dễ trông?
Nhưng thời điểm có Oản Oản ở bên, quả thật rõ ràng là rất dễ trông...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc