Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1017

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Nhất Chi Hoa tự trói gô cổ mình lại y như nhìn một kẻ ngu.
"Cảm giác thế nào?" Phong Huyền Diệc nhìn chằm chằm Nhất Chi Hoa, cười nói.
Nhất Chi Hoa: "Hừ, cái tên nghiệp chướng này, lại có thể giúp đỡ Hữu Danh lão bản đi đối phó với ta. Ngươi nói đi, ngươi nhận của Hữu Danh lão bản bao nhiêu tiền!?"
Nhất Chi Hoa dứt tiếng, nụ cười trên mặt Phong Huyền Diệc trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa, nhìn về phía Diệp Oản Oản giống như ở trong mộng mới tỉnh.
"Đúng rồi, bây giờ cô là Không Sợ Minh Chủ, tôi tính là người của Nhiếp gia. Tôi giúp cô, chẳng khác gì là làm thuê cho Không Sợ Minh. Tiền thuê này..." Phong Huyền Diệc hướng về Diệp Oản Oản, thấp giọng nói khẽ.
Diệp Oản Oản: "..."
Trước đó còn hoài nghi, làm sao Phong Huyền Diệc có thể hòa nhập vào trong tiểu đội của Nhiếp Vô Danh? Hiện tại, Diệp Oản Oản có thể thấy rõ rõ ràng ràng, còn không phải là “người một nhà”, cùng một ruột với nhau hay sao?
"Chuyện tiền bạc, hiện giờ không phải lúc nói! Chuyện đó tính sau đi!" Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
"Được." Phong Huyền Diệc vô cùng thỏa mãn, gật đầu liên tục. Chỉ cần đáp ứng đưa tiền, hết thảy đều dễ nói.
"Nhất Chi Hoa, ngươi to gan lớn mật, lại dám làm ra loại chuyện ác độc táng tận lương tâm này! Hành động của ngươi, ta có ghi hình lại làm bằng chứng. Ta sẽ nói cho đội trưởng biết, để cho đội trưởng tới trị ngươi." Phong Huyền Diệc đe dọa.
Nghe Phong Huyền Diệc dọa dẫm, sắc mặt Nhất Chi Hoa nhất thời tái lại: "Đừng đừng đừng..."
"Ngươi con mịa nó còn dám nhái ta?" Phong Huyền Diệc hướng về Nhất Chi Hoa, trợn mắt trừng một cái.
"Ai nhái ngươi hồi nào chứ? Hừ hừ hừ..."
"Lại còn con mịa nó nhái nữa?"
"Tôi sai rồi, có được không, có gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần chớ nói cho đội trưởng. Nếu như cậu nói cho đội trưởng, chính là không chừa lại đường sống cho tôi!" Nhất Chi Hoa mặt đầy vẻ lo lắng, dịu giọng hòa hoãn. Hiện tại có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng được, nhưng mà không thể nói cho Nhiếp Vô Danh...
"Ta nói ngươi là đồ óc heo, ngươi còn không chịu thừa nhận, ngày ngày đi giễu cợt Tiểu Điềm Điềm? Trong mấy người, có ai mà không thông minh hơn ngươi? Nghe Nhiếp Linh Lung và hàng giả đó nói lung tung. Bọn chúng bảo ngươi đi ૮ɦếƭ, ngươi tại sao không đi ૮ɦếƭ luôn đi?" Phong Huyền Diệc hận rèn sắt không thành thép, hầm hừ.
"Hàng giả?"
Phong Huyền Diệc vừa dứt tiếng, Nhất Chi Hoa nhất thời sững sờ, thần sắc hơi kinh ngạc, thậm chí là khó tin.
"Cậu nói là, cái vị Vô Ưu tiểu thư trong nhà kia, là giả?" Nhất Chi Hoa hỏi.
"Nếu như ta nhớ không lầm, ban đầu lúc ở Hoa quốc, đã nói đại khái với các người, Oản Oản tiểu thư, vô cùng có khả năng mới thật sự là Nhiếp Vô Ưu rồi đi?" Phong Huyền Diệc hỏi ngược lại.
"Không đúng... Linh Lung tiểu thư đã nói rồi, cô ấy là người của dòng chính... tới hại Nhiếp gia, muốn Nhiếp gia hoàn toàn biến mất." Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục.
"Nhiếp Linh Lung là mẹ ruột ngươi à? Ả ta nói cái gì ngươi cũng đều tin tưởng? Chính ngươi không có não, không biết tự suy tính?" Phong Huyền Diệc lạnh lùng.
"Cà Lăm ૮ɦếƭ bằm, làm nhục ta cũng được, đừng làm nhục mẹ ta!" Nhất Chi Hoa cả giận.
Diệp Oản Oản: "..." Có khả năng là người này còn ngu xuẩn hơn cả Bắc Đẩu!
"Giờ ta nói trắng ra cho ngươi hay, cái người hôm nay ngươi tới ám sát, mới thật sự là Vô Ưu tiểu thư, hiểu chưa?" Phong Huyền Diệc nói.
"Vậy ngươi có chứng cớ gì?" Nhất Chi Hoa cũng chưa từ bỏ ý định.
"Chứng cớ?" Lúc này, Phong Huyền Diệc đem hai bản báo cáo giám định thân nhân cho Nhất Chi Hoa.
"Đây là cái gì?" Nhất Chi Hoa hiếu kỳ hỏi.
"Báo cáo giám định thân nhân. Diệp Oản Oản là mẹ ruột của Đường Đường thiếu gia, một phần báo cáo khác là của hàng giả đó, xác minh ả ta cũng không phải là mẹ đẻ của Đường Đường thiếu gia." Phong Huyền Diệc đáp.
"Xem không hiểu..." Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục.
"Không trông cậy vào ngươi có thể xem hiểu, chỉ là để cho ngươi biết, ta đã xác định, Oản Oản tiểu thư mới thật sự là Nhiếp Vô Ưu. Cái con ả trong nhà là hàng giả do Nhiếp Linh Lung tìm đến! Cái thằng ngu này! Cho tới nay, đều bị Nhiếp Linh Lung lợi dụng." Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa chằm chằm, lạnh giọng trách mắng.
Phong Huyền Diệc dứt tiếng, chân mày Nhất Chi Hoa khẽ nhíu lại. Trước đó cũng có hoài nghi việc Nhiếp Linh Lung vẫn luôn nói với hắn, Diệp Oản Oản là người của dòng chính. Nhưng... nhìn kiểu nào, Diệp Oản Oản và dòng chính cũng không có một chút quan hệ nào mới đúng.
Chỉ bất quá, dù sao cũng xuất phát từ trong miệng của Nhiếp Linh Lung, cho nên, Nhất Chi Hoa chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
"Còn nữa, thằng ngu, năm đó bởi vì do lỗi của ngươi, suýt nữa hại chúng ta bị tiêu diệt sạch, vẫn là nhờ Vô Ưu tiểu thư viết thư cho đội trưởng, cầu tình giúp ngươi, lúc này ngươi mới có thể thoát ૮ɦếƭ." Phong Huyền Diệc nói.
"Là Vô Ưu tiểu thư cầu tình giúp tôi?" Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức.
"Tự nhìn đi, đây là bức thư năm đó Vô Ưu tiểu thư tự tay viết."
Cũng không kịp nhìn Phong Huyền Diệc làm cái gì, nhưng trong tay lại xuất hiện một bức thư đã ố vàng.
"Tôi còn đang bị trói đây, làm sao mà nhìn?" Nhất Chi Hoa hô.
Bất đắc dĩ, Phong Huyền Diệc phải tự mở bức thư ra, dùng hai tay nâng đến trước mắt Nhất Chi Hoa.
Sau khi xem xong bức thư, Nhất Chi Hoa thần sắc kinh ngạc. Nội dung trong thư, đích xác là cầu tình giúp hắn, người ký tên cũng là Nhiếp Vô Ưu, không sai.
Nhưng mà... trước đó Nhiếp Linh Lung lại tạo cho hắn một nhận thức sai lầm, thật giống như, người năm đó cầu xin tha thứ giúp hắn, chính là Nhiếp Linh Lung.
Nói như vậy, Nhiếp Linh Lung, vẫn đều đang luôn lừa gạt hắn?
"Cô... Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư?" Nhất Chi Hoa nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Không thể giả được." Diệp Oản Oản đáp.
"Nhưng mà, nếu như cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư, tại sao Nhiếp Linh Lung lại nói cô là người của dòng chính?" Nhất Chi Hoa hơi nghi hoặc một chút, cau mày hỏi.
"Đồ ngu, chuyện này mà còn cần phải hỏi sao?" Phong Huyền Diệc lườm Nhất Chi Hoa một cái, càng lúc càng tức giận: "Nhiếp Linh Lung tìm về một ‘hàng giả’ giả mạo Vô Ưu tiểu thư, hiện nay, lại giúp đỡ hàng giả đó đoạt quyền khống chế Nhiếp gia. Hiển nhiên, Nhiếp Linh Lung rất muốn khống chế Nhiếp gia. Về phần mục đích là gì, tạm thời chưa biết được."
"Không đúng! Nếu như dựa theo cách nói của cậu, tự Nhiếp Linh Lung kế thừa Nhiếp gia là được rồi, tại sao còn phải tìm một con hàng giả về? Chuyện này hoàn toàn vô lý, chẳng lẽ Nhiếp Linh Lung ngốc sao?" Nhất Chi Hoa vội vàng phản bác.
Vào giờ phút này, Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa một cái thật sâu, dường như cũng chịu không nổi nữa, tức tối gào lên: "Đao của tôi đâu? Vô Ưu tiểu thư, tìm cho tôi một cây đao, ngày hôm nay nhất định phải mở banh sọ não của hắn ra! Tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là bên trong đựng thứ gì!?"
"Đừng, đừng, tỉnh táo, tỉnh táo lại!" Diệp Oản Oản vô cùng kiên nhẫn, trấn an Phong Huyền Diệc.
Không thể không nói, chỉ số thông minh của Phong Huyền Diệc cao như vậy, đối thoại cùng với Nhất Chi Hoa, đúng thực là mệt con mịa nó mỏi mà!
Sau khi Phong Huyền Diệc cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn về phía Nhất Chi Hoa: "Ngươi con mịa nó có phải là bị ngốc hay không? Nhiếp Linh Lung kia là do Vô Ưu tiểu thư nhặt về Nhiếp gia, cũng không phải là huyết mạch của Nhiếp gia. Ả ta bằng cái gì có thể kế thừa Nhiếp gia? Nếu như ả ta không tìm về một con hàng giả, đến lúc đó, Nhiếp gia nhất định là do đội trưởng kế thừa, hiểu chưa?"
Nghe Phong Huyền Diệc giải thích xong, Nhất Chi Hoa gật đầu liên tục: "Đúng đúng đúng..."
"Ngươi con mịa nó lại nhái lão tử thời điểm bị cà lăm, lão tử thật muốn đem ngươi ***." Phong Huyền Diệc hung tợn quát lên.
Nhất Chi Hoa: "Ai nhái cậu chứ, cậu không nên nhạy cảm như vậy, có được hay không... Ý của tôi là, Nhiếp Linh Lung đích xác là không có huyết mạch Nhiếp gia, không có khả năng kế thừa Nhiếp gia..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc