Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 101

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Ngươi… ” Trình Tuyết nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản, đứng tại chỗ giận đến mức tối sầm mặt lại.
Vô luận cô ta đã từng tưởng tượng như thế nào đi nữa cũng không bao giờ nghĩ ra, dưới lớp trang điểm đáng sợ kia của Diệp Oản Oản lại là một gương mặt xinh đẹp như vậy!
Mà ở trước gương mặt đó của Diệp Oản Oản, việc cô ta tối nay phí hết tâm tư trang điểm tinh xảo cùng váy dạ hội hoa lệ tất cả đều trở thành một trận trò cười.
Giờ phút này, mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm về phía của Trình Tuyết, toàn bộ đều lộ ra ánh mắt khác thường, châu đầu kề tai xì xào bàn tán.
Diệp Oản Oản tháo tất cả trang sức cùng tẩy trang gương mặt của mình, hoàn toàn lộ ra dung nhan chân thật nhất, trên người cũng chỉ mặc đơn giản một bộ váy màu trắng, đem lại cảm giác tốt hơn nhiều so với trang phục lộng lẫy của Trình Tuyết – hoa khôi của trường Thanh Hòa bọn họ, làm cho hình tượng nữ thần trong lòng tất cả nam sinh trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, đây là cái chuyện gì a!
“Các ngươi có còn nhớ Diệp Oản Oản đã từng nói, cô ấy không muốn để lộ hình dáng thật sự của mình là bởi vì sợ phiền toái sợ làm cho mọi thứ hỗn loạn lên sao? Thảo a, vậy mà đây lại là sự thật! Cái này cũng quá sáng chói làm mù mắt người khác rồi a!”
“Có thể không mù đươc sao! Cũng sắp tốt nghiệp, ta lại mới biết trường học của mình lại có một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như vậy! Cái nhan sắc này quả thật là cách xa Trình hoa khôi của chúng ta mười tám con phố! Diệp Oản Oản nếu sớm một chút lộ ra bộ mặt thật, làm gì còn có chuyên Trình Tuyết ở đây diễu võ dương oai chứ?”
“Hôm nay vừa nhìn là biết chính Trình Tuyết làm ra chứ còn ai nữa? Vốn là muốn dạy dỗ Diệp Oản Oản, ai ngờ lại là tự mình vả vào mặt mình!”
“Diệp Oản Oản cùng Trình Tuyết, quả nhiên chính là công chúa Bạch Tuyết cùng ác độc vương hậu! Tuyệt vời quá a!”
“Tối nay quả thật là quá huyền ảo rồi! Ta đến bây giờ còn không hiểu lắm! Hoa khôi của trường Thanh Hòa lại bị một người xấu xí làm mất mặt…”
“Ai nói xấu xí! Ai nói xấu xí! Ai nói nữ thần của ta là xấu xí đấy! Nữ thần của ta rõ ràng mới thật sự là hoa khôi của trường Thanh Hòa! Không tin tới PK! Xin vào nhóm!”
“Cái này còn cần bỏ phiếu sao? Hoa khôi của trường Thanh Hòa chúng ta cũng nên thăng cấp đổi người rồi a!”

Trình Tuyết nhìn lấy những ánh mắt trào phúng cùng nghe những lời nghị luận bàn tán kia, hung hăng đẩy hai người hầu bên cạnh ra hướng phóng trong hậu trường chạy tới, vừa chạy như điên vừa dùng sức lôi kéo lễ phục hoa lệ trên người.
Mà nữ sinh tóc ngắn người bày ra kế hoạch này cho Trình Tuyết, một tay trù tính để cho Diệp Oản Oản tháo bỏ lớp trang điểm vào lúc này sớm đã hoàn toàn trợn tròn mắt, cô ta nào dám vào lúc này tiến tới trước mặt Trình Tuyết được, vội vàng cúi đầu xuống có thể trốn xa bao nhiêu liền đi trốn bấy nhiêu.
Trong đám người đang huyên náo, Trầm Mộng Kỳ gắt gao nắm chặt quả đấm đứng ở trong góc nhỏ, sắc mặt một mảnh âm vụ.
Đáng ૮ɦếƭ…
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì bây giờ cô ta rơi vào cảnh người gặp người chửi rủa, mà Diệp Oản Oản cái người xấu xí kia chẳng qua chỉ là lộ ra bộ mặt thật mà thôi lại đột nhiên thành nữ thần ở Thanh Hòa, thậm chí thay thế Trình Tuyết trở thành hoa khôi của trường!
Hết thảy các thứ này rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào chứ, bắt đầu từ khi Diệp Oản Oản không có dựa theo dự đoán của cô ta cùng Cố Việt Trạch rời khỏi Cẩm Viên, sau đó tất cả đều diễn tiến theo chiều hướng mà cô ta không thể khống chế nổi…
Không chỉ như thế, Diệp Oản Oản đối với cô ta cũng càng ngày càng xa lánh, ngược lại cùng Giang Yên Nhiên càng ngày càng gần.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trầm Mộng Kỳ liếc nhìn tên người gọi đến, hít sâu một hơi hướng bên ngoài hội trường đi ra.
Nhìn tên người gọi điện thoại đến, trên mặt của Trầm Mộng Kỳ hiện lên vẻ chán ghét, nhưng thời điểm nhận điện thoại, âm thanh vẫn rất là mềm mại nói “A lô? Mộ Phàm ca sao?”
“Hôm nay diễn xuất thuận lợi chứ?”
“Coi như không tồi… ” Trầm Mộng Kỳ sắc mặt lạnh lùng đáp lời.
A, thuận lợi?
Buổi biểu diễn ba lê này cô ta trình diễn vở thiên nga đen xuất sắc nhất, tối nay vốn nên là buổi diển sặc sỡ loá mắt nhất, nhưng có thể bởi vì sự kiện xảy ra với Tống Tử Hàng kia, thời điểm cô ta lên đài, phía dưới chờ đợi cô ta chỉ có một mảnh hít hà.
Đầu bên kia điện thoại di động phát hiện được thanh âm của Mộng Kỳ có chút sa sút, vội vàng lo âu mở miệng hỏi, “Vẫn còn đang bởi vì chuyện kia nên làm cho tâm tình không tốt sao?”
Trầm Mộng Kỳ nghe vậy nhất thời ủy khuất nhẹ nhàng sụt sùi khóc, “Mộ Phàm ca, em thật khó chịu, thật quá khó chịu, rõ ràng từ đầu tới cuối đều là người nam sinh kia dây dưa với em, uy *** em, tại sao lại không có người tin tưởng em…”
“Ngoan ngoãn nào, còn có anh tin tưởng em a, chân chính thích em, người yêu em đều sẽ tin tưởng em, cần gì phải bởi vì một người không quan trọng mà thương tâm chứ?”
“Nhưng là Oản Oản! Ngay cả Oản Oản cậu ấy cũng không tin em nha! ” Trầm Mộng Kỳ kích động mở miệng, phảng phất đau lòng đến cực hạn.
Nghe được tên của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm ở đầu kia điện thoại di động trong nháy mắt yên lặng, một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói lại rõ ràng lạnh xuống, “Con bé đó không tin cũng không sao, trước đây anh đã khuyên em rồi chớ cùng con bé qua lại quá gần gũi thân thiết, Diệp Oản Oản không đáng giá để em đối đãi thật lòng như vậy đâu!”
“Nhưng mà em một mực coi Oản Oản là bằng hữu tốt nhất của mình mà…”
“Loại bằng hữu này, em không có cũng được! Tốt rồi, đừng nghĩ đến chuyện không chuyện vui nữa, hãy suy nghĩ một chút đến chuyện sau khi tốt nghiệp em là sẽ trở thành đại minh tinh vạn người ngưỡng mộ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều rất nhiều người thích em nha!”
Ánh mắt của Trầm Mộng Kỳ sáng lên một cái, “Có thật không? Em thực sự có thể trở thành đại minh tinh sao?”
“Dĩ nhiên rồi anh nhất định sẽ làm cho em trở thành ngôi sao mới nổi bật và chói mắt nhất!”

Sau khi đến phòng y tế kiểm tra xong, Diệp Oản Oản liền cùng Giang Yên Nhiên trở lại nhà trọ.
Giang Yên Nhiên ngồi ở mép giường, lo âu hướng Diệp Oản Oản nhìn sang, “Oản Oản, cậu không sao chứ?”
Mặc dù Diệp Oản Oản bình thường thoạt nhìn như là đối với cái gì cũng không quan tâm, nhưng cô lại nhìn ra được, trong nội tâm của cô ấy ẩn chứa rất nhiều chuyện, bao gồm gương mặt này của mình, sở dĩ cô ấy không muốn lộ ra hình dáng thật chỉ sợ cũng là có ẩn tình khác.
Bây giờ bị lộ ra, bị tất cả mọi người thấy, điều này thật không có quan hệ gì sao?
Diệp Oản Oản cười khổ giang tay ra, “Thành thật mà nói… Thật ra thì có chuyện, hơn nữa là chuyện rất nghiêm trọng!”
“Rất nghiêm trọng? ” Giang Yên Nhiên nhất thời thay đổi sắc mặt, “Rốt cuộc tại sao cậu một mực không muốn lộ ra diện mạo thật sự của mình vậy?”
“Dĩ nhiên là sợ kiếp đào hoa a! Bạn trai của tớ rất thích ăn giấm! ” Diệp Oản Oản than thở nói.
Giang Yên Nhiên nghe vậy sững sờ một lúc tiếp theo chợt thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng có hậu quả đáng sợ gì nữa chứ, kết quả lại bị vẻ mặt *** của Oản Oản làm cho xao động.
Diệp Oản Oản biết Giang Yên Nhiên đang suy nghĩ gì nhưng cũng không có giải thích.
Ai, vị kia nhà cô nếu thật chỉ là ăn một chút giấm thì đã tốt nhưng vị kia nhà cô khi ghen lên muốn mạng của cô chứ không phải điều gì khác nha!
Vì bảo vệ tính mạng của mình, Diệp Oản Oản cảm giác được mình nhất định trước thời hạn phải nghĩ xong phương pháp ứng đối với anh thôi.
“Yên Nhiên, có chuyện này tớ muốn nói với cậu có thể trong khoảng thời gian này, tớ sẽ không ở nhà trọ với cậu nữa. ” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
“Không ở nhà trọ? Cậu phải về nhà ở rồi sao? ” Giang Yên Nhiên hỏi.
Diệp Oản Oản nghe vậy, thần sắc nhất thời khẽ run, về nhà… Cô nào còn có nhà để có thể trở về a…
“A, đúng vậy, tớ muốn về nhà ở tự nhiên có chút nhớ nhà. ” Diệp Oản Oản chỉ có thể thuận theo lời của Giang Yên Nhiên mở miệng nói.
Cô chung quy không thể trả lời là mình trở về để vuốt lông cho đại ma đầu nào đó được chứ?
“Nghe Trầm Mộng Kỳ nói, trước dây cậu cùng trong nhà huyên náo rất căng, bây giờ có thể nghĩ thông suốt rồi cũng tốt, cha mẹ nào mà không muốn tốt cho con gái mình chứ, có hiểu lầm gì đó nên nói rõ nếu có thể, đừng chờ đến sau này hối hận không kịp đâu! ” Giang Yên Nhiên khuyên nhủ.
Diệp Oản Oản gật đầu ” Ừ, tớ biết.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc