Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1006

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cùng lúc đó, sau bụi cây.
Lâm Khuyết nghe Nhiếp Vô Danh nói xong câu: "...có tình cảm càng sâu đối với người mình yêu, phản ứng sẽ càng lớn, tơ máu sẽ càng nhiều, màu sắc cũng sẽ càng đậm", nhất thời hướng về chiếc cổ của Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn đã thay lại âu phục màu đen kín mít, phần lộ ra ngoài không để lại một chút vết tích nào. Nhưng mới vừa rồi khi Tư Dạ Hàn *** áo ngủ ra, hắn đã nhìn đến rõ rõ ràng ràng. Trên người anh toàn bộ đều là tơ màu chằng chịt, đáng sợ không thể tả.
Tư Dạ Hàn chớp mắt, chậm rãi giơ bàn tay lên. Chỉ thấy, những đường tơ máu dày đặc như mạng nhện kia đã bắt đầu lan về phía lòng bàn tay...
Ánh mắt Lâm Khuyết liếc xéo lên bàn tay của Tư Dạ Hàn, quả thật là nhìn thấy mà giật mình, "Mịa nó..."
Đang định tiếp tục nhìn, Tư Dạ Hàn đã hạ tay xuống, che giấu vết tích trong lòng bàn tay.
Lâm Khuyết ho nhẹ một tiếng: "Cửu ca, làm sao bây giờ đây..."
Lâm Khuyết bên này còn chưa dứt lời, một giây kế tiếp, Tư Dạ Hàn đã cất bước, từ phía sau gốc cây đi ra.
"Tu... Tu La Chủ!"
Khi phát hiện Tu La Chủ đột nhiên từ phía sau xuất hiện, Bắc Đẩu lắp bắp, còn đám người Nhiếp Vô Danh nhất thời im thin thít như con gà bị P0'p lấy cổ họng.
Cùng lúc đó, tầm mắt mọi người đều giống như tia X quét qua người đàn ông trước mặt.
So với Diệp Oản Oản thần trí mơ hồ, khắp người tơ máu, Tư Dạ Hàn thoạt nhìn quả thật là bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Cho nên, hiện tại có hai loại khả năng.
Khả năng thứ nhất là, Tư Dạ Hàn thanh tâm quả dục, không hề yêu nàng. Loại thứ hai có thể là, Tư Dạ Hàn đã tìm ra được thuốc giải, giải được ‘Cổ nhánh’.
Vô luận là loại khả năng nào, minh chủ nhà bọn họ... đều ૮ɦếƭ chắc!
Cái nhận thức này khiến cho tất cả mọi người Không Sợ Minh đều mặt đầy tuyệt vọng.
Quả nhiên là xong đời rồi!
Nhưng mà, vào lúc này Tu La Chủ xuất hiện lại là vì cái gì?
Vẻ mặt Bắc Đẩu như đưa đám, run lẩy bẩy, "Xong, xong rồi! Có phải là Tu La Chủ thẹn quá hóa giận hay không? Nghĩ đến thù mới hận cũ, rốt cuộc định động thủ với Phong tỷ?"
Tam trưởng lão: "Tám phần mười là đúng vậy..."
Đại trưởng lão: "Hic, đã sớm khuyên minh chủ nghĩ lại, không nên đi trêu chọc vị sát thần này rồi! Lần này biết làm thế nào cho phải..."
Đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão mồ hôi tuôn như suối, ướt hết cả lưng, vẻ mặt đầy cảnh giác, vội vàng bảo vệ Diệp Oản Oản.
Chỉ thấy ánh mắt của chàng trai vượt qua mấy người, trực tiếp rơi vào trên người cô gái. Ngay sau đó, lướt hai bước về phía trước, nhanh chóng đi về phía nàng.
Vào lúc này, tầm mắt của Diệp Oản Oản đều đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn theo bản năng nhận ra người trước mắt, "Bảo... Bảo..."
Bắc Đẩu: "Phong tỷ đang nói cái gì vậy?"
Âm thanh của Diệp Oản Oản quá nhỏ, tất cả mọi người đều không nghe rõ.
Trên trán Diệp Oản Oản là một lớp mồ hôi hột ướt nhẹp, thân thể lảo đảo muốn ngã, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nhất thời tất cả ủy khuất đều hiện ra, ủy khuất không thôi mà làm nũng, "Bảo Bảo, em không cần... không cần thuốc giải... Chỉ cần anh ôm một cái... Ôm em một cái..."
Diệp Oản Oản nói xong, liền hướng về phía chàng trai mà giang rộng vòng tay.
Lần này, tất cả mọi người đều nghe rõ lời Diệp Oản Oản nói, nghe rõ mỗi một chữ của nàng.
Ặc...
Minh chủ nhà mình lại có thể yêu cầu Tu La Chủ... ôm cô ấy một cái...
Bắc Đẩu bị dọa đến són cả ra quần, ngôn ngữ đã loạn hết cả lên, "Tu La Chủ đại nhân... Ngài bớt giận... Minh chủ...tỷ ấy..."
Ngay tại thời điểm mọi người Không Sợ Minh đều sợ đến hồn phi phách tán, chỉ thấy, Tu La Chủ trong một bộ tây trang màu đen, như một vị bá tước của màn đêm, từng bước từng bước trực tiếp đi tới trước mặt của cô gái, dừng bước lại.
Anh biết rõ là không nên, nhưng không có cách nào cự tuyệt.
Cô gái hướng về anh mở rộng vòng tay ra, giống như một con chim non mới nở, trong mắt tràn đầy sự ỷ lại. Chỉ trong nháy mắt, đã đủ để đánh tan tất cả mọi lớp tường thành phòng thủ của anh.
Một giây kế tiếp, chàng trai chậm rãi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt cô gái nhỏ trong ***g *** của mình...
Bởi vì khí áp của chàng trai mạnh đến mức khiến cho người người sợ hãi, vì vậy người của Không Sợ Minh đều quên ngăn trở, trơ mắt nhìn cảnh này phát sinh...
Xin hỏi... chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là một loại chiêu thức tấn công vô hình mới sao?
Trong nháy mắt khi được ôm vào trong ***g ***, Diệp Oản Oản giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển lớn cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, nhất thời đầy nhu thuận không thôi mà dán chặt người mình trong vòng tay anh.
Trong nháy mắt khi hơi ấm của cô gái tiếp cận, hòa quyện cùng với hơi ấm của chính bản thân mình, con ngươi của Tư Dạ Hàn cơ hồ thoáng co rụt lại một chút.
Thật ra thì, lúc Cổ độc phát tác, tối đa anh chỉ cảm thấy càng nhớ nàng hơn so với ngày thường một chút mà thôi.
Trừ điểm đó ra cũng không có gì khác biệt nhiều. Chỉ có những đường tơ máu đỏ rực chằng chịt trên cơ thể mới có thể khiến cho tình cảm chân thật của anh bị bại lộ mà thôi.
Có lẽ là bởi vì, coi như là lúc Cổ độc không phát tác, anh cũng đã quá nhớ mong nàng rồi...
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái nhỏ trong ***g *** của mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngay sau đó chậm rãi cúi người xuống, vòng tay ra sau lưng ôm lấy nàng, định bế nàng lên.
Nhưng mà...không ôm nổi!
Quá nặng!
Chẳng biết từ lúc nào, cô gái nhỏ đã vòng tay sang bên cạnh, ôm lấy “tiểu giáo bia” bảo bối sợ rơi mất.
Tư Dạ Hàn liếc nhìn “cục đá” mà cô gái vẫn đang khăng khăng giữ lấy, khóe mắt mơ hồ có chút tan vỡ, "Buông tay."
Diệp Oản Oản dùng chút thần trí còn sót lại, dùng sức lắc đầu một cái, "Không được, không được! Đây là cục cưng tiểu bảo bối của em, tuy là không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không thể buông..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu, Thất Tinh, đám người Không Sợ Minh và cả Nhiếp Vô Danh, Lâm Khuyết đi ở phía sau, ánh mắt đều như ngây như dại, nhìn về khung cảnh đầy lãng mạn mà Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đang tạo ra.
Tư Dạ Hàn thoáng do dự một giây, ngay sau đó mới trầm giọng nói: "Em cần nó, hay là cần anh? Chỉ có thể chọn một!"
"Véo!!" Diệp Oản Oản không chút do dự ném giáo bia đi, lúc này mới vững vàng ôm chặt hông của Tư Dạ Hàn không buông, thay cho một câu trả lời tương đối quả quyết.
"Mịa nó ——!!" Động tác Diệp Oản Oản ném giáo bia quá nhanh và quá phũ phàng, vì vậy người bên cạnh hoàn toàn không phản ứng kịp. Bắc Đẩu lập tức bay nhào qua, vừa may đón kịp tấm giáo bia đáng thương nọ.
Nhìn “tiểu bảo bối”, “cục cưng” của Diệp Oản Oản bị ném bỏ một cách vô tình, tất cả mọi người tại đây đã cạn lời rồi.
Đương nhiên, càng khiến cho bọn họ như nghe thấy sét đánh ngang tai, chính là lời nói không cách nào tin nổi của Tu La Chủ mới rồi...
Thất Tinh cân nhắc chọn lời cả nửa ngày, nhưng đối với một màn trước mắt này, lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Tất cả những người khác cũng đều là như thế.
Bầu không khí bỗng rơi vào trong một sự yên lặng đầy quỷ dị.
Hết lần này tới lần khác, ngay vào lúc này, minh chủ nhà bọn họ còn không ngại thế giới quan của bọn họ chưa đủ tan nát và vỡ vụn, ngẩng đầu nhìn Tu La Chủ, đầy nũng nịu nhõng nhẽo, "Còn muốn... Còn muốn được hôn một cái... Hôn em một cái đi..."
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Mấy vị cao tầng Không Sợ Minh: "..."
A Di Đà Phật...
Nhất thời, vô số cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Tu La Chủ. Lỡ như là Tu La Chủ chợt làm khó làm dễ, nhất định cả bọn sẽ liều mạng chó lao lên giành lại tính mạng cho minh chủ nhà mình!
Xung quanh có nhiều con mắt nhìn chằm chặp như thế, khiến cho Tư Dạ Hàn khẽ nhíu đầu lông mày.
Phản ứng thân thể của Diệp Oản Oản đã càng ngày càng mãnh liệt, dồn dập thở hổn hển, nhiệt độ cơ thể như bị ngâm trong một nồi nước sôi, toàn bộ thể xác và tinh thần chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Muốn thân mật với người trước mắt này, chỉ cần mỗi một người trước mắt này mà thôi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc