Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 100

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Thật tài tình ha ha ha ha, cười ૮ɦếƭ ta rồi, mọi người mau mau nhanh lấy điện thoại di động ra chụp lại đi, còn chưa từng thấy cái người xấu xí này rốt cuộc hình dạng như thế nào đấy!”
“Mọi người mau tới a! Nhìn công chúa Bạch Tuyết một chút rốt cuộc có bao nhiêu mỹ ha ha…”
Có mấy nữ sinh không biết từ nơi nào lấy được mấy cây ống nước, trực tiếp hướng về phía mặt của Diệp Oản Oản điên cuồng bắt đầu phun lên.
Chung quanh tiếng cười to cùng tiếng thét chói tai điên cuồng cơ hồ muốn đem nóc nhà đều phá ra, giống như một trận cuồng hoan long trọng!
Cách đó không xa, Giang Yên Nhiên bị đám người điên cuồng chen chúc ở phía sau, làm sao cũng gây khó dễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy, gấp đến độ sắp khóc rồi.
Rất nhiều trường học đều có đoàn thể như thế, nếu họ thuộc về chuỗi thực vật cấp thấp nhất sẽ thành đối tượng đồ chơi làm vui cho tất cả mọi người khác.
Chỉ vì dung mạo xấu xí, Diệp Oản Oản liền trở thành đối tượng như vậy.
Trên người Diệp Oản Oản quần áo là chất da, ngược lại chống nước, nhưng bên ngoài tầng da lông kia cũng rất hút nước, giờ phút này phảng phất như cục sắt đè ở trên người của cô, mà tóc giả bị ướt cũng dính trên mặt cô dần dần làm tan ra lớp trang điểm, cả người thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Mà cô càng chật vật, những người phía dưới đó liền cười càng điên cuồng, không lâu sau đó, hội trường một lần nữa lại đầy người.
Hội diễn văn nghệ đã kết thúc, nhưng trận cuồng loạn bọn hắn vừa mới bắt đầu…
Diệp Oản Oản đứng ở chính giữa vũ đài, bốn phía là không có chỗ nào không có nước xịt trên người cô, bất kể cô chạy đi đâu, cột nước liền theo hướng cô phun qua.
“Xấu xí! Chớ núp a! Tránh cái gì mà tránh nha!”
“Không phải nói chính mình xinh đẹp tựa thiên tiên sao? Tới để cho mọi người nhìn xem đi!”
“Gái xấu nhất trong lịch sử Thanh Hòa lập tức lộ ra hình dáng á! Mọi người không nên bỏ qua!”
Giờ phút này, Trình Tuyết một bộ lễ phục hoa lệ, trang điểm da mặt tinh xảo, bình tĩnh đứng ở một bên, thưởng thức bộ dáng Diệp Oản Oản bị tóc giả dán vào vẻ mặt vẩn ᴆục lại đáng sợ, thưởng thức cô giống như một người làm trò hề đứng ở trên sàn khấu.
A, bất quá chỉ là một người đê tiện bẩn thỉu lại xấu xí mà cũng dám cùng với cô đoạt nam nhân sao!
Diệp Oản Oản hai con ngươi nguy hiểm nheo lại, ngón tay siết chặt một chút, rốt cuộc bị đám người khi dễ này kích động phát ra lửa giận.
Rốt cuộc, cô cũng không cử động nữa, cũng không né tránh nữa, chậm rãi buông xuống tay đang che chắn cột nước.
Một giây kế tiếp, ngón tay của cô đặt tại chính cổ áo cảu mình, một nút một nút mà bắt đầu cởi trang phục diễn ra.
“Wase Wase! Mọi người mau đến xem! Xấu xí lại muốn ngay trước mọi người ૮ởเ φµầɳ áo! Thật là không biết xấu hổ nha!”
Ngay cả hai nữ sinh đang tạt nước thấy vậy cũng kích động dừng động tác trong tay lại, rối rít cầm điện thoại di động lên bắt đầu thu hình.
Cái này có thể so với hội diễn văn nghệ đặc sắc nhiều hơn!
Mọi người thét chói tai cùng tiếng huýt gió, Diệp Oản Oản động tác trên tay vẫn không dừng lại, một nút một nút một, cho đến khi cởi ra một nút áo cuối cùng.
“Rào ” một tiếng, cô cởi bỏ được một thân trang phục diễn vừa dầy vừa nặng kia, kể cả áo lót của trang phục diễn cũng trực tiếp cởi xuống, cho đến khi bên trong chỉ còn lại có một chiếc áo đầm màu trắng trên người mình mà thôi.
Tiếp đó, cô dùng áo lót của trang phục diễn mới cởi ra, không nói một lời đem phấn son còn sót lại trên mặt lau chùi hết đi toàn bộ.
Cuối cùng, ngón tay che ở bên tai lục lọi mấy cái, mang tóc giả trên đầu ướt dầm dề kể cả khăn trùm đầu kéo xuống dưới.
Một giây kế tiếp, một mái tóc dài đen nhánh như thác cởi ra dây cột tóc trong nháy mắt thuận theo đầu vai nữ hài rủ xuống, mà nữ hài nguyên bản bị mái tóc giả dính chặt che chắn khuôn mặt, cũng hoàn toàn bại lộ ở trước mặt của mọi người, hơn nữa thông qua màn ảnh lớn sau lưng lại xuất hiện rõ ràng trong mắt mỗi người…
Nguyên bản hội trường bên trong đang điên cuồng ồn ào, trong nháy mắt câm như hến.
Những người kia đang huýt sáo, đang thét chói tai, hay đang thu hình, nhìn chằm chằm người trên võ đài tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, đẹp đến mức không giống như nữ hài ở nhân gian, không hẹn mà cùng ngây người như phỗng…
Một mảnh tĩnh mịch, nữ hài đem tóc giả cầm trong tay tiện tay ném xuống đất, ngước mắt, con ngươi xán lạn như sao băng quét về hiện trường nhìn tất cả mọi người, từng chữ từng chữ mà mở miệng, “Chơi đã rồi chứ?”
Mỹ nhân như vậy… Cho dù là bộ dáng lãnh nhược băng sương, lại cũng đẹp đến cực hạn…
Vô số đôi mắt ở bên dưới, trên người cô gái phế phẩm này cởi ra trang phục diễn vừa dầy vừa nặng, lấy tóc giả xuống, trang điểm trên mặt cùng vẩn ᴆục cũng bị cọ rửa tẩy đi.
Trong nháy mắt vẻ mặt của cô làm cho họ thấy như minh châu lần nữa thấy mặt trời chói mắt, ánh mắt lạnh giá sắc bén trên cao nhìn xuống giống như một ngọn lửa, làm cho tất cả ngụy trang của cô thiêu hủy hầu như không còn, trong nháy mắt toát ra tất cả ánh sáng rực rỡ.
Khi Tư Hạ biết được tin tức chạy đến, thấy chính là một gương mặt như tranh, hắn kinh ngạc nhìn người đứng ở dưới đài, tất cả mọi người đều ngây ngô ở nơi đó.
Đó là… Diệp Oản Oản sao… Làm sao có thể!!!
Những người một khắc trước còn đang điên cuồng cười nhạo xem kịch, giờ phút này toàn bộ đều đã không cách nào tin ngẩn người tại chỗ.
Không biết nhiều hơn bao lâu, bên trong hội trường yên tĩnh, đột nhiên phát ra “Loảng xoảng lang ” một tiếng vang thật lớn, không biết là ai không cẩn thận đánh đổ một hàng đạo cụ.
Cho đến lúc này, mọi người mới bỗng nhiên thức tỉnh, toàn bộ hội trường bộc phát ra tiếng kêu lớn cùng tiếng nghị luận.
“Nằm… Cmn! Thật là đẹp!!!”
“Là mỹ nhân nha? Quả thật là thịnh thế mỹ nhân! Chuyện này… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vậy… Đó là Diệp Oản Oản sao?”
“không có khả năng! Ta tuyệt đối là đang nằm mơ! Diệp Oản Oản người xấu xí kia làm sao có thể đẹp như thế được! Ngươi sờ trái tim ta một cái đi, nhảy như sắp bay ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi, ta cảm thấy được như bắt đầu yêu! Cái này CMN đơn giản là nữ thần trong mộng của ta nha!”
“Trời ơi! Cái này chính là người các ngươi nói gái xấu nhất Thanh Hòa sao? Cái này nhất định là các ngươi lừa gạt tiểu học đệ chúng ta đúng không! Vị tỷ tỷ này đẹp đến mức nổ tung!”
“Uy uy uy thằng nhóc ngươi không lo ở trong trường mình học hành tử tề lại chạy tới theo chúng ta ςướק học tỷ! Quy tắc tới trước tới sau có hiểu hay không?”

Chính giữa vũ đài, Diệp Oản Oản nhìn lấy dưới đài mọi người điên cuồng còn hơn hồi nảy nữa, hơi hơi nhíu mày.
Nhất là những nam sinh kia, một giây trước vẫn còn đang châm chọc đối với cô, một giây sau lại mở miệng điên cuồng bày tỏ gọi cô một tiếng nữ thần. Cô giữ bộ dạng của mình lâu như vậy, vốn là dự định ít nhất cũng qua được tốt nghiệp, kết quả một chiêu phá hết, toàn bộ đều xong rồi.
Một đóa hoa đào đều có thể muốn mất nửa cái mạng nhỏ của cô rồi, nếu như là một đoàn vậy thì cô có nhiều hơn một cái mạng cũng không đủ dùng đâu!
Diệp Oản Oản đang nhức đầu, ánh mắt xéo qua đột nhiên thấy được Giang Yên Nhiên đang đứng trong đám người.
Giang Yên Nhiên tựa hồ là bị đám người xô đẩy đẩy ngã, sắc mặt nghiêm chỉnh thống khổ ngã xuống đất.
Sự chú ý của mọi người hiện tại đều tập trung trên người của cô, thậm chí còn không ngừng có người ở bên trong chen chúc, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng, căn bản không có người chú ý tới Yên Nhiên.
Mắt thấy đám người vẫn còn đang đưa đẩy, Diệp Oản Oản lập tức cất bước hướng dưới đài đi tới. Đám người vốn đang chen lấn nhìn thấy Diệp Oản Oản đi tới, toàn bộ đều lộ ra biểu tình kích động không thôi, giống như là thuỷ triều tự phát tự động mà nhường ra một con đường.
“Ai? Nữ thần muốn đi đâu à?”
“Không biết a!”
“Có phải là đi tìm Tư Hạ hay không?”

Tư Hạ đang đứng ngẩn ngơ dưới sân khấu thấy Diệp Oản Oản đi tới, con ngươi cũng hơi hơi co rúc lại một cái.
Nhưng mà, mọi người lại nhìn thấy, Diệp Oản Oản vượt qua Tư Hạ, đi tới trước mặt của Giang Yên Nhiên, “Trật chân rồi sao Yên Nhiên?”
Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái, không nghĩ tới Diệp Oản Oản dưới tình huống này lại còn có thể phát hiện ra mình, “Không… Không việc gì…”
Diệp Oản Oản cau mày, đỡ Yên Nhiên đứng lên, “Tớ đưa cậu đi đến phòng y tế.”
Ách… Nữ thần lại là đi tìm Giang Yên Nhiên…
Bát quái mọi người mong chờ được nhìn thấy không xảy ra, trong lúc nhất thời mang tới một trận thất vọng, nhưng ánh mắt của mọi người như cũ không nỡ dời khỏi trên người của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản vốn là đã muốn đi, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn về phía Trình Tuyết cách đó không xa, hơi hơi nhếch miệng, mở miệng nói, “Trình đại hoa khôi, như cô mong muốn, cô có thấy hài lòng không?”
Nói xong câu này, Diệp Oản Oản mới không nhanh không chậm mang theo Giang Yên Nhiên rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc