Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú - Chương 16

Tác giả: Dạ Lan

Tống Nguyệt Linh đêm đó được Chu Hàn Quân đưa tới thành phố B.
Nhưng khi đi tới xe lửa cô đã đổi chuyến đi tới thành phố C. Cô không muốn làm phiền Chu Hàn Quân và sự sắp xếp của anh. Cô biết mình không thể đáp lại tình cảm của anh, vậy nên không muốn khiến anh phải hy vọng về cô. Cô chỉ muốn kiếm một nơi yên tỉnh không ai biết cô và sanh bảo bảo ra hai mẹ con có thể êm ấm mà sống qua ngày.
Vì không muốn Nghiêm Hạo tra ra được cô đành ngồi xe lửa hai ngày một đêm đến thành phố C .Bỏ lại tất cả sau lưng, gia đình kiếp trước, tình yêu kiếp này và hai dứa con bé bỏng ở phương xa của cô, một lần nữa bắt đầu lại nơi mới và cuộc sống mới với bảo bảo của riêng cô.
Thành Phố A xôn xao vì Tổng giám đốc của Nghiêm Thị- Nghiêm Hạo một lần nữa tái hôn với một diễn viên múa balê " thiên nga của châu á."
Hôn lễ dự tính rất long trọng và xa hoa. Vì lần đầu tiên Nghiêm Tổng tổ chức hôn lễ, lại nghe nói vợ trước cô bé lọ lem cũng không được ngài ấy cử hành hôn lễ. Có thể thấy ngài ấy rất yêu cô vợ sắp cưới này! Tất cả báo chí sôi nổi nịnh bợ ca ngợi hai nhân vật chính. Nào là "Kim đồng ngọc nữ", "Hoàng Tử với Công chúa" xứng lứa vừa đôi ngọt ngào hạnh phúc, khiến ai cũng hâm mộ không thôi.
Mã Lệ xé nát tờ báo có hình Nghiêm Hạo và Lưu Uyển Nhược nắm tay nhau đi vào cữa hàng trang sức nổi tiếng, với tiêu đề..
"Nghiêm Tổng mua nhẫn cưới cho vợ tương lai."
Cô ta ghen tỵ muốn đỏ con mắt. Tại sao? cô ta không cam lòng ,im lặng chờ cơ hội tiếp cận Nghiêm Hạo. Nhưng khi nghe hắn có tình nhân bỏ quên cô vợ ở nhà, khiến cô ta mừng thầm, cái cô ta lo sợ chỉ là vị trị Nghiêm Phu nhân, chứ còn những ả tình nhân bên ngoài thì cô ta không lo ngại. Một người hoàn mỹ như hắn không thể có một người đàn bà.
Rốt cuộc cũng đợi được khi hắn ly hôn và cô vợ hắn bỏ đi, chưa kịp vui mừng thì nghe hắn kết hôn mà người cô ta cứ đinh ninh là tình nhân của hắn lại sắp trở thành Nghiêm phu nhân mà cô ta ***. Hỏi sao cô không oán hận? Cô ả này còn khó đối phó hơn,
Nghiêm Hạo yêu cô ta sao? Nhìn hắn tất bật lo đám cưới như vậy khiến người Mã Lệ như bị người ta cầm kim châm chích vào người vậy. Vì cái gì cô hết lần này đến lần khác chỉ có thể nhìn hắn lấy hết người này tới người khác? mà cô ở bên Hắn bao lâu nay, trung thành lấy lòng hắn. Nhưng hắn không thèm liếc cô một cái.
Mắt cô ta phẫn hận cùng tức giận, nhìn vào tờ báo bị mình làm nhăn nhúm khóe môi cười lạnh: "Rất yêu sao? hạnh phúc sao?" Mắt lướt qua tia tàn nhẫn.
Mặc Thi Vũ nhìn Lưu Uyển Nhược hạnh phúc ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, viên kim cương lớn sáng chói như muốn đâm vào mắt người ta, hắn nhếch môi châm chọc.
"Em tính ôm con của anh mà gả cho hắn sao?"
"Tất nhiên, khi kết hôn xong em sẽ giải quyết nó!" Lưu Uyển Nhược bàng quan nói.
Mặc Thi Vũ sững người, híp mắt nhìn người con gái xinh đẹp quyến rũ, nhìn đơn thuần này, không tin cô ta lại mang trái tim độc ác như vậy? Dù sao đó cũng là con hắn, chính hắn có chút không đành lòng. Vậy mà cô ta có thể tàn nhẫn dửng dưng như vậy.
"Sao lại bỏ? Sinh ra không tốt sao? Dù gì, hắn cũng đã tin!"
"Không được! Em không thể để một quả bom nổ chậm bên mình được, không phải anh luyến tiếc chứ?" Lưu Uyển Nhược nhìn hắn nghi ngờ.
Mặc Thi Vũ cứng đờ.
Phải! Hắn có chút luyến tiếc! Hắn tính toán sẽ để cho cô ta sinh xong hắn sẽ nói cho Nghiêm Hạo biết đó là con hắn và ôm đi. Cho Nghiêm Hạo thật sâu vì sốc và phản bội.
Nhưng hắn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Lưu Uyển Nhược. Đằng sau gương mặt đẹp đẽ này chính là tâm hồn rỗng tếch, ích kỉ và ác độc. Cô ta chỉ biết yêu bản thân của mình. Có lẽ không sinh ra cũng tốt, có người mẹ như thế này nó cũng không thể hạnh phúc được!
Mặc Thi Vủ nhắm mắt lại có chút mệt mõi.
Lưu Uyển Nhược từ tòa nhà đi ra. Một chiếc xe đen không biển số đậu cách cô ta không xa, vừa thấy cô ta, khởi động xe người đàn ông đội nón kết đen sụp xuống gương mặt, chỉ thây ánh mắt đầy ૮ɦếƭ chóc nhìn về phía Lưu Uyển Nhược. Tay siết chặt bàn lấy chân nhấn ga nhìn về phía cô và lao thẳng đến.
Lưu Uyển Nhược băng qua đường chợt nghe tiếng xe gầm lên như một con báo vồ về phía cô. Cô ta hoảng sợ mặt tái xanh chân không nhúc nhích được đứng tại chỗ nhìn chiếc xe như mũi tên lao tới cô.
Nhưng khi tới gần chiếc xe giảm tốc độ tiếng thắng chói tay nhưng vẫn tông vào, cô văng ra xa. Bụng chợt đau điếng máu chảy ra, sắc mặt tái nhợt ngất đi.
Người đàn ông trong xe liếc nhìn cô ,mắt không độ ấm nhấn ga vọt đi, bên tai còn vang lên câu nói: "Không được ***ng ૮ɦếƭ, chỉ làm cô ta bị thương thôi!"
Nghiêm Hạo nhận được tin Lưu Uyển Nhược bị tai nạn cấp tốc chạy vào bênh viện. Y tá bận rộn ra vào phòng cấp cứu mùi máu tươi xông lên nồng nặc khiến hắn nhíu mày, gương mặt trầm trọng ,Đỗ Long, Đường Nhật cũng đi tới.
"Tôi đã kiểm tra, là cố ý ***ng vào Lưu Uyển Nhược!" Đỗ Long nói ngắn gọn.
Nghiêm Hạo gương mặt đanh lại tức giận:
"Hãy điều tra, mình muốn lôi được kẻ chủ mưu ra!" Giọng nói hắn đầy sát khí.
"Tôi biết rồi!"
Bác Sĩ tay đầy máu bước ra. Nghiêm Hạo vội bước tới nôn nóng: "Sao rồi Bác Sĩ? Cô ấy thế nào rồi?"
"Vì va đập mạnh nên cái thai không giữ được! Nhưng bệnh nhân lần trước đã từng Pa' thai nên *** bị tổn thương, cộng với lần này, xem ra sau này rất khó có thể mang thai."
Bác Sĩ giọng tiếc nuối nói xong bước đi.
Nghiêm Hạo đau lòng khổ sở, tay đấm thẳng vào tường. Hắn với Uyển Nhược thật sự không thể có con sao? Làm sao cô ấy chịu được cơn sốc này?
Đường Nhật vỗ vai hắn an ủi.
"Đỗ Long tôi muốn mạng của tên đó tế cho con tôi!"
Nghiêm Hạo rét lạnh nói.
Mặc Thi Vũ một thân tây trang màu đen trang trọng đi vào nghĩa trang.
Tay cầm một bó hoa huệ trắng muốt dừng trước ngôi mộ được xây rất đẹp đẽ và chăm sóc kĩ lưỡng. Tấm hình trên bia mộ là một cô gái xinh đẹp lạnh nhạt. Đôi mắt hắn nhu hòa xuống mang theo biết ơn sâu sắc với người trong hình. Lấy khăn tay trắng sạch sẽ thơm ngát cẩn thận lau gương mặt cô gái trong hình nhẹ nhàng nói:
"Tống Nguyệt Linh cô khỏe không? Mặc dù lần đầu tôi đến thăm cô, nhưng trước đó tôi đã biết rất nhiều chuyện về cô. Ở dưới đó cô vẩn ổn chứ? Tôi muốn gởi lời cám ơn muộn màng đến thăm cô. Có lẽ hôm nay đến thăm cô cũng là lần cuối cùng!"
Anh do dự vẫn nói:
"Những chuyện tôi muốn làm cho cô cũng đã làm xong. Tôi không biết cô có vui không, có thấy an ủi hơn không? Nhưng tôi vẫn muốn làm cho cô. Người phụ nữ ấy đã mất khả năng làm mẹ,dù không phải điều tôi muốn nhưng âu cũng là quả báo! Cô ta không thương yêu con mình nên ông trời khiến cho cô ta không cần làm mẹ. Còn người đàn ông đó, tôi tin tưởng khi sống với người phụ nữ lòng dạ ác độc như vậy anh ta cũng sẽ không được bình yên hạnh phúc gì! Tôi không cần làm gì nữa ,họ cũng đã bất hạnh. Nếu có dịp quay lại đây tôi sẽ đến thăm cô!"
Mặc Thi Vũ trút hết lời muốn nói với người trong hình, quay lưng về phía cổng .
Ngày mai anh về "Nước Anh" với đứa em gái bé bỏng của anh, xa con bé cũng đã lâu rồi anh có chút nhớ! Lưu uyển Nhược và Nghiêm Hạo không quan trọng với anh nữa, bao nhiêu đó đã đủ rồi và anh cũng mệt mỏi, nhớ tới đứa con của Lưu Uyển Nhược anh có chút chua xót. Bóng lưng của anh thanh thản mang theo chút cô độc từ từ ra khỏi nghĩa trang.
Lưu Uyển Nhược trong cơn đau đớn tỉnh lại, sau khi nghe đứa bé không còn thì tái nhợt nức nở,nhưng đau thương không tới được dưới đáy mắt.
Nghiêm Hạo dặn dò mọi người dấu chuyện cô ta không có khả năng mang thai, cho nên Lưu Uyển Nhược vẩn không biết gì! Thoải mái dưỡng bệnh và chờ ngày xuất viện.
Nghiêm Hạo lạnh lùng bước và kho hàng bỏ hoang, bên trong chỉ có ánh sáng từ bóng đèn neon phát ra cũng không đủ làm nơi này sáng lên.
Đỗ Long và mấy vệ sĩ đã có mặt từ trước. Dưới đất hai bóng người chật vật đang quỳ xuống, người đàn ông đã bị đánh không nhìn ra hình người, còn người phụ nữ khá hơn một chút. Nhưng quần áo xốc xếch mái tóc bù xù khiến hình tượng xinh đẹp chỉnh chu hàng ngày của cô ta không còn lại chút gì.
Nghiêm Hạo bước tới mắt lạnh nhìn xuống mang theo khí thế vương giả, như vị thần nhìn xuống thế gian nắm quyền sinh sát trong tay. Nhìn tới người phụ nữ chật vật hắn nhíu mày trong mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất.
" Không ngờ tất cả trò quỷ đều là do cô thư kí xinh đẹp bên cạnh cậu làm! Chính tôi cũng không ngờ, phát hiện thêm đều thú vị là lần hãm hại cô vợ nhỏ lúc trước của cậu cũng là cô ta chủ mưu!" Đỗ Long nhàn nhạt nói.
Nghiêm Hạo nghe tới từ "cô vợ nhỏ" trong miệng Đỗ Long cơ thể cứng lại mang theo chút nhứt nhối âm ỉ trong tâm, rất nhanh khôi phục lại. Hắn ngồi xuống nhìn Mã Lệ sát khí trong mắt nổi lên lạnh lùng: "Nói, tại sao!?"
Mã Lệ rũ rượi đau đớn, cô biết mình đã xong rồi, không ngờ lần này Nghiêm Hạo lại nhờ Đỗ Long ra tay nhanh như vậy khiến cô ta còn không kịp nhờ ba cô ta giúp đỡ. Hắn dĩ nhiên là yêu cô ả kia đến thế.
Cô ta cười chua xót:
"Tại sao à? Tại vì em yêu anh, tại vì em ganh tỵ không cam lòng, tại sao anh lại yêu cô ta mà không phải là em. Em đã vì anh làm nhiều đến thế. Từ bỏ làm một tiểu thư sung sướng, em lao và học tập như điên là vì cái gì? Chỉ vì muốn được gần anh, Em vì anh mà cố gắng nhiều đến vậy tại sao anh không thấy? Anh thà lấy một đứa mồ côi không có gì trong tay nhưng lại không cho em một cơ hội. Em nhẫn nại, em chờ đợi vì em biết rồi có ngày anh cũng chán và nhận ra cô ta không hợp với anh. Nhưng rốt cuộc em cũng đợi được, thì cô ả đê tiện đó xuất hiện lại ςướק anh trong tay em. Cô ta có gì tốt? Chỉ là một diễn viên múa lẳng lơ ai cũng có thể lấy làm chồng. Em có gì không bằng cô ta? Anh nói đi tại sao em không được?" Mã Lệ không kiềm chế được mà hét lên.
"Vả miệng cô ta, bẩn quá!"
Nghiêm Hạo sắc lạnh lên tiếng, hắn khinh thường động thủ vì sợ làm bẩn tay mình.
Một vệ sĩ bước lên ra tay, chỉ nghe vang lên "bốp, bốp" Mặt của cô ta sưng lên khóe miệng ra máu. Mã Lệ không thấy đau nhìn vẻ mặt khinh thường của Hắn càng khiến cô ta phẫn hận hơn:
"Haha, Anh ngại em bẩn ư? Nhưng anh không biết cô ả ở bên cạnh anh còn bẩn hơn gấp một trăm lần em! Anh không tin cũng được. Trước đó em đã cho người theo dõi cô ta, cứ mỗi buổi sáng thứ hai cô ta sẽ đến chung cư nơi mà cô ta xảy ra tai nạn gặp một người đàn ông sau đó rất nhiều giờ mới bước ra. Một nam một nữ trong đó làm gì? anh không ngây thơ cho rằng họ nói chuyện phiếm chứ? Không chừng đứa con trong bụng của ả chưa chắc gì là của anh! Nghiêm Hạo, anh thật đáng thương haaa..." Mã Lệ nói xong điên cuồng cười lên.
Nghiêm Hạo cả người căng cứng hàn ý dày đặc lan ra. Những lời của cô ta thật sự chọc tới hắn, trong mắt sát khí bắn ra quay lưng lạnh lùng nói: "Đỗ Long đừng để cô ta ૮ɦếƭ, bộ dáng như vậy phục vụ cũng được lắm! Tôi cho cậu một ngày hãy làm cho công ty Mã gia biến mất."
"Tôi biết rồi"
Mã Lệ xụi lơ, không cho cô ૮ɦếƭ ? phục vụ, nghĩ tới điều gì , bỗng thở phào nhẹ nhõm dù sao không ૮ɦếƭ là được!
Độ Long thu thần sắc của cô ta vào trong mắt. Miệng nhếch lên khinh thường , ngu xuẩn, cô ta nghĩ Nghiêm Hạo nhân từ thế ư? Đưa cô ta qua biên giới nơi mà những tên trùm buôn lậu MT nằm vùng, đầu trâu mặt ngựa Biến th' *** không rớm tay, rất nhanh cô ta sẽ biết địa ngục là thế nào. ૮ɦếƭ thì quá dễ, phải để cho cô ta sống mà chỉ muốn ૮ɦếƭ đó là trừng phạt cho cô ta biết điều gì nên nói và không nên nói.
Đỗ Long nghĩ tới lời của cô ta không phát giác nhíu mày.
Nghiêm Hạo đi tới trước cửa phòng bệnh nghe Lưu Uyển Nhược nói chuyện cùng trợ lí của cô là Tần Mỹ thì dừng lại:
"Chị Lưu à sao hai lần mang thai của Nghiêm Tổng đều sanh non hết? em lo cho chị lắm! nghe mọi người nói một lần sanh non còn hơn 7 lần sanh đẻ đó! chị phải nghỉ ngơi cho cẩn thận" Giọng cô trợ lí lo lắng.
"Không sao đâu! À, mà em nói Mặc Tổng đi đâu?" Lưu Uyển Nhược lơ đãng hỏi.
"Em cũng không biết, nhưng công ty đã thay người điều hành rồi, nghe nói là em họ của Mặc Tổng, còn anh ta đã đi đâu thì em không biết!"
Lưu Uyển Nhược trầm ngâm, từ ngày cô bị tai nạn tới nay, anh ta không ghé thăm cô lần nào, khiến cô thấy làm lạ. Điều cô nghi nghờ là rõ ràng có người rắp tâm hãm hại cô, chiếc xe đó là cố tình ***ng vào cô! Mỗi lần nhớ lại không khỏi khiến cho cô ta sợ run. Tính nhờ Mặc Thi Vũ đều tra dùm cô mà hắn lại biến mất tiêu khiến cô bực mình không thôi.
"Cô đã tới chung cư riêng của hắn chưa?" Lưu uyển Nhược buột miệng hỏi.
"Chung cư riêng à? Em không biết Chị Lưu, chị sao biết ở đâu thế?" Tần Mỹ ngạc nhiên hỏi.
"Tôi chỉ nghe nói hắn thường ở chung cư riêng của hắn, chứ tôi đâu có biết ở đâu!"
Cô ta chột dạ nói, chung cư này chỉ có cô lui tới gặp gỡ hắn. Do cô nóng ruột nên tý nữa đã lộ ra.
Nghiêm Hạo đứng bên ngoài nghe hết cuộc nói chuyện của hai người,mày nhíu chặt, nhớ tới lời Mã Lệ nói mắt lóe lên nghi nghờ.
"Tôi đã điều tra ra, căn hộ đó là của một người tên Mặc Thi Vũ, tổng giám đốc điều hành công ty giải trí của Mặc thị. Được biết lúc Lưu Uyển Nhược đi Châu Âu tham dự cuộc thi "Bước nhảy thiên thần" là đi cùng với anh ta, sau đó thì đầu quân về Mặc thị cho đến bây giờ. Hai người họ có thể xem là quan hệ công việc. Nhưng một ngày sau khi Lưu Uyển Nhược bị thương thì anh ta cũng rời thành phố A, công ty cũng do người khác tiếp quản, có thể anh ta sẽ không trở về nước nữa." Đỗ Long lạnh nhạt nói xong kết quả cho Nghiêm Hạo thì im lặng.
Ánh mắt Nghiêm Hạo sâu thẳm, không ai biết hiện tại anh đang nghĩ gì, chỉ thấy gương mặt càng lạnh lùng, chân mày nhíu lại, thật sâu ẩn nhẫn thở ra, khàn giọng nói: "Được rồi, cám ơn cậu. Tớ muốn yên tĩnh một chút, à, cậu tìm được cô gái kia cùng con trai của cậu chưa?"
Đỗ Long sửng người tay nắm thành quyền, ánh mắt thống khổ lóe lên tia nhung nhớ, bóng lưng cứng đờ mà nặng nề lắc đầu, sau đó bước ra khỏi phòng. Nghiêm Hạo nhìn cậu ta có chút đồng cảm. Nghĩ tới Lưu Uyển Nhược cùng 4 năm yêu nhau, cô là người con gái đơn thuần được anh yêu thương và cưng chiều hết mực. Anh lắc đầu thì thầm: "Nhược Nhi, anh tin tưởng em sẽ không phản bội anh."
Tại thành phố C, một thành phố nhỏ hơn rất nhiều so với thành phố A và những thành phố khác. Nhưng nó cũng đang trên đà phát triển mở rộng nên không tránh khỏi cảnh nhộn nhịp đông đúc. Cuộc sống của mọi người ở đây tương đối thấp, họ vẫn còn giữ bản chất nông thôn mới ra tỉnh nên người dân nơi đây đều hiền hòa và sống rất tình cảm.
Tống Nguyệt Linh ngày đầu đặt chân xuống thành phố xa lạ này, cô bơ vơ và cảm thấy lạc lỏng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngồi sửng người ở trong công viên suy tính suốt một buổi, sau rốt cuộc cũng tìm được một phòng trọ qua đêm trước. Bà chủ phòng trọ nhìn thấy cô là người thành phố khác nên rất nhiệt tình chỉ dẫn. Bà chủ Lưu vốn cũng là gốc nông dân vì thành phố đang phát triển, nhiều khu phải quy hoạch lại, do đó bà được bồi thường một số tiền kha khá nên ra thành phố mà mở nhà trọ làm ăn.
Thấy bà niềm nở tốt bụng, Tống Nguyệt Linh cũng không giấu giếm, cô kể đại khái là mình đang mang thai, muốn ở lại đây kiếm việc làm thêm và chờ sinh con ra. Bà chủ Lưu nhìn thấy cô còn trẻ như vậy, nhưng khí chất ở trên người lại rất khác biệt, bà nhìn thôi cũng biết cô không phải là một người quê mùa thất học mà lầm lỡ... Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ giới thiệu cho cô một căn phòng có thể ở cố định mà giá tiền lại rẻ, tuy hơi xa vì nó nằm gần ngôi nhà cũ của bà lúc trước.
Tống nguyệt Linh không do dự mà đồng ý ngay, với giá thuê phòng rẻ như vậy cô cũng đỡ được một khoản tiền. Cô chỉ là một thai phụ cũng không sợ họ lừa gạt gì, huống chi bà chủ nhà lại là người nhân hậu như thế.
Bà chủ Lưu kêu người con trai của bà đưa Tống Nguyệt Linh đi xem nhà trọ. Con trai của bà chủ Lưu năm nay cũng tầm 20 tuổi, gương mặt thật thà phúc hậu, trên mặt đeo một cặp kính cận, nhìn cậu ta cũng biết đây là một người điển hình là trạch nam chăm chỉ, khiến cô không khỏi có thiện cảm với cậu.
Ngô Viễn Cương đi kế bên cô gái này không khỏi đỏ mặt, cậu đi cách hơi xa cô, ánh mắt lúc nào cũng nhìn xuống chân không dám nhìn qua bên cạnh. Mặc dù sinh ra ở nông thôn nhưng bây giờ anh cũng đã là một sinh viên kinh tế, theo học ở một trường cũng được xem là nhất nhì của thành phố C, cũng được gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng không có ai giống như người đang đứng kế bên cậu vậy. Cô gái này sở hữu một gương mặt thanh tú, da trắng nõn tuy hơi xanh xao một chút, vóc người nhỏ gầy cao tầm 1m65 nhưng rất đầy đặn mang theo vẻ phong tình. Nhưng khí chất trên người của cô lại lạnh nhạt, khi cô mỉm cười với cậu, tận sâu trong đôi mắt cô là vẻ xa cách, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã mà nhẹ nhàng rất khác biệt với những cô gái mà anh đã từng thấy qua, làm anh bối rối và thầm ngưỡng mộ ở trong lòng.
Tống nguyệt Linh vẫn theo sát Ngô Viễn Cương, khi cậu ta quẹo vào một cánh cổng bằng rào kẽm đơn sơ, trước mắt cô hiện ra một căn nhà nhỏ xinh xắn, ngôi nhà xây cất ở hai bên khá giản đơn nhưng mặt trước của nó đều là vật liệu làm bằng gỗ, thoáng mát mà sạch sẽ. Trong nhà ngoại trừ một phòng khách nhỏ chỉ để được bộ bàn ghế gỗ bằng mây, một chiếc bàn để tivi đơn sơ cũng làm từ gỗ, hai bên tường thì kê một cái kệ hai tầng khéo léo cũng làm từ gỗ. Bên trong có một gian bếp nhỏ, nhà vệ sinh và có một phòng ngủ cũng khá rộng rãi.
Nhìn ngôi nhà này cô rất hài lòng, một mình cô sống ở đây với bảo bảo thật rất lý tưởng. Xung quanh lại yên tĩnh chỉ có vài căn nhà, phía trước sân là một khoảng đất trống, con đường từ cổng đi vào đến nhà phải đi trên những cái đôn nhỏ bằng gỗ cũng không sợ làm bẩn giày. Nhìn trước sân là khoảng đất trống cỏ xanh, Tống Nguyệt Linh đã có dự tính sẽ làm gì với nó rồi.
Tống Nguyệt Linh rất hài lòng liền ký hợp đồng và dọn vào ở ngay. Bên trong nhà vẫn chưa có gì, cô hỏi thăm đường để đi ra chợ mua vài món đồ. Mua đồ để dùng nấu bếp, chăn nệm và các thứ cần thiết khác. Tâm trạng cũng rất vui vẻ vì chuẩn bị cho một cuộc sống mới của mình và bảo bảo. Khi đi ngang qua cửa hàng bán chăn mền cô bỗng nhìn thấy bóng người quen thuộc, trên tay người phụ nữ đó còn ôm đứa trẻ khoảng 1 tuổi đi ngang qua người cô.
Tống Nguyệt Linh không dám tin cất tiếng gọi: "Uông Tịnh Nhan!" Người phụ nữ giật mình, bỗng hoảng loạn ôm chặt cậu bé chuẩn bị chạy thì Tống Nguyệt Linh đã bước tới nắm chặt lấy tay của cô ấy:
"Chị Tịnh Nhan, là em, Đinh Yến Tử."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc