Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 236

Tác giả: Mẫn Nghê

Hộp đêm điên cuồng
"Vẫn như thế, cô nhóc tính xấu không chịu được." Trọng Thiên Kỳ thú vị nhìn Vương Thiến Như, anh phải hỏi thăm thật lâu mới biết được Vương Thiến Như đang làm ở tập đoàn nhà họ Cụ.
Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ qua một lần, cả kinh kêu lên: "Là anh! Trọng Thiên Kỳ, sao anh lại ở chỗ này?"
"Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, cô nhóc không có lương tâm này." Trọng Thiên Kỳ nhìn cả người Vương Thiến Như hoạt bát sáng sủa, nói chuyện với cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
"Anh có rảnh không?" Vương Thiến Như hỏi.
"Có chứ!" Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn Vương Thiến Như, không biết cô nhóc này lại có chủ ý gì.
"Dẫn anh tới một nơi có thể quên đi phiền não, đi thôi!" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ đi ra ngoài.
Hộp đêm là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm, tiếng nhạc sôi động vang lên, Vương Thiến Như mỉm cười, cầm ly cocktail, điều chỉnh lại tâm trạng, cả người uốn éo theo tiếng nhạc, vui vẻ nói: "Như thế nào? Chỗ này thoải mái không?"
"Không tệ, cụng ly!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, nụ cười trên mặt cô vô cùng cuốn hút, nhưng anh có thể cảm nhận được đằng sau nụ cười của cô gái nhỏ này là sự buồn bã thấu tận tâm can.
Một cô gái hiền lành như ánh mặt trời như thế mà ai nhẫn tâm tổn thương cô như vậy?
Vương Thiến Như nhìn đám con gái trên sàn nhảy, nhìn Trọng Thiên Kỳ, nói: "Anh chờ một chút. . . . . ."
Trọng Thiên Kỳ thật tò mò Vương Thiến Như lại định làm trò gì, cứ nhìn cô rời đi, lẳng lặng chờ đợi sự kinh hỉ mà cô mang đến cho mình.
Khi Vương Thiến Như xuất hiện lần nữa ở trước mặt của anh, anh kinh ngạc đến hai mắt muốn rớt cả ra, chỉ thấy Vương Thiến Như mặc áo váy hấp dẫn bó sát người, hơn nữa còn là váy cực ngắn, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, cổ áo chữ v, mơ hồ có thể nhìn thấy ** .
Trọng Thiên Kỳ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô em hấp dẫn có sức sống như thế, làm cho mấy tên đàn ông ở đây đều sửng sốt, mãi mà anh không kịp phản ứng, không nghĩ tới cô lại cho anh cái kinh hãi lớn như thế.
Thấy cô đứng ở trên sàn, khi tiếng nhạc vang lên, thân thể Vương Thiến Như uốn éo theo vô cùng gợi cảm nóng bỏng làm cho đám đàn ông ở dưới đều chảy máu mũi vì cô rồi.
Vương Thiến Như biểu diễn kỹ thuật nhảy của mình, từ nhỏ đã học vũ đạo, hôm nay tâm trạng cô cực kỳ không tốt, nên cô muốn nhảy để xoa dịu tâm tình.
Từng động tác sôi động gợi cảm theo tiếng vỗ tay của của những người đàn ông ngồi trên ghế dựa dưới sàn nhảy, làm tăng điểm nhấn của hộp đêm tối nay, có người còn gõ bàn phụ họa tay chơi trống, trong nháy mắt dấy lên cảm xúc mạnh mẽ, giống như đánh máu gà ra sức gõ vậy.
Kèm theo tiếng nhạc điên cuồng, vũ điệu gợi cảm cũng khiến Vương Thiến Như có chút thở dốc, dù sao đã lâu rồi chưa nhảy, lại nhảy hết mình, cô nhìn người ở dưới sàn đang vì mình như si như say khiến cô cực kỳ hài lòng.
Cô tự tin đi tới bên cạnh Trọng Thiên Kỳ, cầm lấy ly R*ợ*u chưa uống xong, thở dốc nói: "Thế nào? Em nhảy không tệ chứ!”
"Tốt vô cùng, về sau đừng mặc quần áo như thế nhảy ở trước mặt nhiều người nữa”. Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, đàn ông hiểu rõ đàn ông, anh có thể nhìn thấy đám đàn ông thô bỉ dưới sàn kia, ánh mắt ấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Thiến Như vậy, mà anh cũng không biết vì sao mình lại cực kỳ không thích.
"Tại sao?" Vương Thiến Như không cho là đúng, hỏi lại, ở nước Mĩ cô cũng chơi như thế, "Em cảm thấy không có gì là không tốt cả."
"Nơi này không phải nước Mĩ, không cởi mở như vậy." Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, thật không hiểu nổi, cô bé này là ngốc, hay là thiếu dây thần kinh nào nữa.
"Tốt lắm, đàn ông lại nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Uống R*ợ*u!” Vương Thiến Như như phát cáu, thoải mái uống cạn ly R*ợ*u đang cầm trên tay.
Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như càng lúc càng có cái gì không đúng, vội vàng ngăn cản nói: "Này, con gái không cần uống nhiều như thế, cẩn thận uống say."
"Yên tâm đi, em là người "ngàn chén không say", em còn uống thi với Đơn Triết Hạo mà, đến, cụng ly nào."
Trọng Thiên Kỳ buồn cười nhìn Vương Thiến Như, cô như một món bảo vật, vĩnh viễn không thể khai quật ra, anh chỉ có thể liều mình bồi quân tử, "Được rồi!"
Những người phụ nữ khác, nếu có chuyện đau lòng, không phải khóc lớn thì sẽ ăn thật nhiều, đi dạo phố, vậy mà cô lại chọn quán bar, điên cuồng nhảy, điên cuồng uống R*ợ*u, thật đúng là một cô gái khác biệt với người khác.
Nhưng cuối cùng Trọng Thiên Kỳ phải hối hận, Vương Thiến Như không nói dóc, cô thật sự là người "ngàn chén không say", nhìn thấy Vương Thiến Như uống R*ợ*u liên tục, mà đầu anh đã bắt đầu choáng váng.
Trọng Thiên Kỳ đầu hàng nói: "Anh không uống nữa, không uống nữa. . . . . ."
"Anh đúng là đồ vô dụng!" Vương Thiến Như mang theo cảm giác say dùng tay vỗ vỗ mặt Trọng Thiên Kỳ, nhìn Trọng Thiên Kỳ thật sự mệt mỏi không chịu được, cũng không muốn ép buộc anh nữa, "Này, đi thôi, về nhà."
Trọng Thiên Kỳ nghe thấy về nhà, theo bản năng đứng lên định đi, Vương Thiến Như gọi anh lại, "Này, cửa đâu có ở hướng đó."
"Ồ! Hóa ra là cửa ở hộp đêm cũng thay đổi vị trí đấy." Trọng Thiên Kỳ mơ mơ màng màng lắc lư thân thể, định đi về chỗ cửa.
"Cẩn thận một chút!" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ đi lắc lư, đưa tay vắt tay Trọng Thiên Kỳ qua bả vai mình, "Em đỡ anh đi!"
Trọng Thiên Kỳ cao 1m8, đàn ông cao lớn, mà Vương Thiến Như chỉ cao có 1m6, cả người anh tựa vào Vương Thiến Như, thật đúng là cố hết sức rồi.
Rốt cuộc, lúc Vương Thiến Như sắp tắt thở thì cũng đã nhét được Trọng Thiên Kỳ vào trong xe. Người đàn ông có vóc dáng lớn như vậy mà uống R*ợ*u kém như thế, chưa uống được bao nhiêu R*ợ*u mà đã say không thể nhúc nhích, về sau không thể uống R*ợ*u cùng anh ta nữa.
Cô ngồi ở ghế tài xế, liều mạng hô hấp, thiếu chút nữa thì bị Trọng Thiên Kỳ đè ૮ɦếƭ rồi.
Vương Thiến Như dùng cảm nhận để lái xe chạy trên đường cái, bởi vì là rạng sáng nên trên đường không có người đi bộ, cô vít chặt ga, mạch máu nổi điên bạo động, xe càng lúc càng nhanh liên tục vượt qua rất nhiều đèn đỏ.
Cô thích cảm giác kích thích để gió tạt vào mặt mình, cảm giác hơi đau do bị gió tạt vào mặt cực kỳ tuyệt vời.
Trọng Thiên Kỳ bị lực gió mạnh thổi tỉnh, nhìn Vương Thiến Như lái xe như kiểu không muốn sống, trong lòng lo lắng liên hồi, kêu: "Vương Thiến Như, em không muốn sống nữa à, lái chậm một chút."
Không phải anh nhát gan, cũng không phải sợ mình gặp chuyện không may mà anh sợ cái kiểu lái xe không muốn sống của Vương Thiến Như sẽ làm cô bé bị thương, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô bị thương.
Rốt cuộc cô nhóc này bị trúng tà gì thế, đua xe liều mạng như vậy, không sợ gặp nguy hiểm ư? Cô ấy cứ như vậy không thương tiếc thân thể mình sao?
Vương Thiến Như hoàn toàn không để ý tới Trọng Thiên Kỳ đang gào thét, lái xe càng nhanh, cô biết rõ, cô thông thạo chuyện đua xe, hơn nữa còn vô cùng xuất sắc.
Cho đến khi tâm trạng của cô thoải mái, cô mới chịu dừng xe lại.
Trọng Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn Vương Thiến Như, lo lắng không yên cũng được hạ xuống, quát: "Vương Thiến Như, em có phải phụ nữ không vậy?"
"Đương nhiên là phải rồi!" Vương Thiến Như không đồng ý nói lại, cô vốn là nữ sinh, chẳng lẽ Trọng Thiên Kỳ bị dọa tới choáng váng rồi.
Đẩy cửa xe ra, đi xuống, đứng ở trên cao nhìn biển rộng mênh ௱ôЛƓ bát ngát, cô nhìn biển rộng hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận hương vị của biển.
Trọng Thiên Kỳ đứng bên cạnh cô, "Thế nào? Hôm nay em không vui à? Có muốn nói ra không, anh miễn cưỡng nghe một chút."
Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ một chút, thở dài mà nói nói: "Thôi, có nói anh cũng không giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."
"Nói một chút coi, nói không chừng anh thật sự giúp được em."
"Thật ư!" Vương Thiến Như không thể tin được, mở miệng nói: "Muốn đàn ông yêu thích em, anh làm được không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc