Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 169

Tác giả: Mẫn Nghê

Trở lại thời kỳ xử nữ
Cả người Giản Nhụy Ái đỏ bừng giống như quả táo đỏ, cô biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cắn môi, khẽ gật đầu.
Đơn Triết Hạo lấy được sự khích lệ của Giản Nhụy Ái, trong lòng điên cuồng loạn động, ẩm ướt. Đôi môi nóng bỏng hôn lên, không bá đạo giống như trước, mà là mang theo dịu dàng sợ làm đau cô.
Bàn tay bao trùm ở *** của cô, sức lực khá mạnh làm cô bị đau, nhưng cô không có phản kháng.
"Tiểu Nhụy, em quả thật là càng ngày càng đẫy đà rồi, thật đẹp!"
"Hạo. . . . . ." Bị Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm, Giản Nhụy Ái giống như muốn tìm khe hở ở trên mặt đất để chui vào.
"Tiểu Nhụy, mặt của em đỏ rồi, nhìn mà làm cho người ta thật đau lòng." Giọng nói của Đơn Triết Hạo khàn khàn nói qua.
"Anh ở đây nói thì xuống đi cho em, đè em sắp không thở nổi rồi." Quả thật, thể trọng của Đơn Triết Hạo cũng phải gấp hai lần Giản Nhụy Ái.
"Tiểu Nhụy, em ghét bỏ anh mập sao?" Bàn tay của Đơn Triết Hạo nhéo gò má đỏ bừng của cô, chính là cố ý muốn trêu đùa cô.
Nói chuyện thời gian, hai tay của Đơn Triết Hạo chống đỡ, ít chịu đi một chút áp lực, anh cũng sợ đè hỏng cô, dù sao anh cũng sẽ đau lòng.
Giản Nhụy Ái mềm mại đấm vào ***g *** Đơn Triết Hạo, không dám dùng quá sức, rất sợ đánh anh đau, mình chính lại không bồi thường nổi . Nhưng cô không biết hơi sức đó lại làm cho Đơn Triết Hạo ngứa ngáy.
Anh tóm lấy bàn tay của Giản Nhụy Ái, cặp mắt bốc lửa, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Nhụy, chuẩn bị xong chưa? Anh muốn tiến vào."
Còn chưa chờ cô phản ứng kịp, theo đó là tiếng thét chói tai!
Đơn Triết Hạo không chút nào lưu ý tiến vào thân thể **** của cô, lấy nơi bí mật của cô kết hợp với mình.
"Hạo, nhẹ một chút, đau quá!"
Phía dưới đau đớn, làm cho cô cau mày, cô không biết tại sao mình lại chặt như vậy? Rõ ràng là đã sinh đứa bé rồi.
Lúc Đơn Triết Hạo tiến vào, ý thức từ từ lâm vào trạng thái nổi điên, không ngờ cô lại chặt như vậy, làm cho anh rất có cảm giác hưng phấn đến phát điên.
Có lẽ, đã mấy năm không làm chuyện này nên thân thể Giản Nhụy Ái lại trở về thời kỳ xử nữ, ở bên tai cô dụ dỗ: "Tiểu Nhụy, thả lỏng, nếu không em như vậy sẽ rất nguy hiểm."
"Nhưng em đau quá!" Giản Nhụy Ái cảm nhận mỗi lần anh tiến vào, lại giống như muốn đem thân thể cô chém thành hai nửa, đau đớn làm cho nước mắt của cô không ngừng chảy xuống.
Đơn Triết Hạo đau lòng lau nước mắt cho cô, ý bảo điều chỉnh tốt vị trí, so với trước kia càng thêm dịu dàng, phối hợp với khả năng chịu đựng của cơ thể cô.
Chỉ là, dịu dàng ra vào, lại khiến Đơn Triết Hạo từ từ mất đi hứng thú, sức lực như vậy căn bản là không thỏa mãn được anh.
Anh buông cô ra "Tiểu Nhụy, hôm nay em mệt rồi, chúng ta để lần sau đi!"
Giản Nhụy Ái nhìn ánh mắt ảm đạm của Đơn Triết Hạo, cô biết Đơn Triết Hạo mất hứng vì anh là người có *** kịch liệt bá đạo, cô thật sự đã chọc giận anh mất hứng.
Cô cũng không để ý đến mình có có mặc quần áo hay không, liền ôm lấy Đơn Triết Hạo, cô đã bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng mình, cô cũng đã làm tổn thương Cụ Duệ Tường rồi, cho nên cô không muốn lại cãi nhau với Đơn Triết Hạo nữa, sợ Đơn Triết Hạo sẽ vì cô yếu ớt mà rời đi "Hạo, anh không cần tức giận."
"Anh không có tức giận, nếu như Tiểu Nhụy không muốn, vậy chúng ta cũng không cần làm, anh trước đi tắm rửa, em nghỉ ngơi cho tốt đi." Đơn Triết Hạo gỡ đôi tay mảnh khảnh của Giản Nhụy Ái ra, muốn đẩy cô ra.
Anh sẽ không miễn cưỡng cô làm bất cứ chuyện gì?
Giản Nhụy Ái cũng không có nghĩ đến mình biết làm những chuyện này, cánh tay nhỏ bé của cô vòng qua thân thể cường tráng của Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn em trai Đơn Triết Hạo, mặt càng thêm đỏ, nhìn tiểu Đơn Triết Hạo to lớn gắng gượng, trong lòng cũng hồi hộp căng thẳng.
Bàn tay không tự giác vuốt ve nó, động tác lớn mật của cô, khiến cả người Đơn Triết Hạo run rẩy, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, trong lòng rất hiếu kì muốn biết Giản Nhụy Ái sẽ làm ra động tác gì?
Biết Đơn Triết Hạo sẽ không làm bất kỳ động tác gì đáp lại cô, Giản Nhụy Ái cảm thấy chính mình đã bước lên trước một bước rồi, cũng không cần phải sợ hãi cái gì nữa ? Hít sâu một hơi, cúi đầu dùng đầu lưỡi ***.
Đã từng xem qua phim ***, những người phụ nữ kia khi muốn lấy lòng đàn ông, đều sẽ là làm chuyện như vậy, chỉ là cô không biết mình làm có đúng hay không ?
Đơn Triết Hạo không khống chế được, đem Giản Nhụy Ái kéo vào trên người mình, hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập "Tiểu Nhụy, đây là do em tự dâng lên, chớ có trách anh."
Giản Nhụy Ái khẽ gật đầu, xấu hổ nhắm mắt lại, đợi bão táp ập đến.
Mỗi một cái động tác đều mang theo bão táp, khiến Giản Nhụy Ái có cảm giác như bị tan thành từng mảnh nhỏ, lại vừa chờ mong anh ***ng một lần nữa, cảm giác xấu hổ cũng dần dần biến mất, từ từ đắm chìm ở dưới người anh.
Không biết qua bao nhiêu lần, cũng không biết cô đã hôn mê mấy lần, chỉ là cảm thấy được thời gian chuyển từ ngày đến tối, rồi lại đến ngày.
Giản Nhụy Ái do vận động kịch liệt, mí mắt mệt mỏi cũng không muốn mở ra, trên mặt vẫn còn lại dư âm đỏ ửng, cảm giác được Đơn Triết Hạo lại một lần nữa đè ở trên người mình, một khắc kia cô giơ đôi tay suy yếu muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra.
Thật sự không biết Đơn Triết Hạo lại có nhiều tinh lực như vậy, chẳng lẽ anh cũng sẽ không mệt mỏi?
"Hạo, em không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ bị anh làm cho nổ tung, thật không được."
Đơn Triết Hạo thỏa mãn khép hờ hai mắt, tiếng thở nhè nhẹ, thật là làm cho cô mệt muốn ૮ɦếƭ, anh biết những chuyện này cũng không thể vội vàng được, về sau, anh vẫn còn rất nhiều thời gian.
Vui mừng mỉm cười, nhìn hai gò má đỏ ửng, nhẹ nhàng ở trên mặt cô cắn một cái, mập mờ nói: "Hôm nay, trước hết tha cho em, lần sau không có cơ hội tốt như vậy đâu, em ngủ một giấc đi."
Dịu dàng thay cô đắp kín chăn, xuống giường đi vào phòng tắm.
Cô khép hờ hai mắt nhìn theo bóng dáng biến mất ở trong phòng, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt lại an tâm ngủ.
Mặt trời vào xuân từ từ dâng lên, một luồng ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, chiếu vào gương mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái.
Ánh sáng phát ra đủ mọi loại màu sắc, nhưng Đơn Triết Hạo lại cho rằng đây chẳng qua chỉ là mộng cảnh, tất cả mọi việc ngày hôm qua cũng chỉ là ông trời cho anh một giấc mộng mà thôi.
Trong lòng anh thấp thỏm đi lên trước, đưa tay muốn chạm tới gương mặt Giản Nhụy Ái, đã bao nhiêu lần trong giấc mộng của anh cũng đều xuất hiện hình ảnh Giản Nhụy Ái an tĩnh trong giấc ngủ.
Nhưng là, mỗi lần anh chạm tới, Giản Nhụy Ái đều sẽ hóa thành hư không.
Ngồi ở đầu giường, vuốt ve Giản Nhụy Ái, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ ấm áp, tự nói với mình đó không phải là mộng, mà Giản Nhụy Ái thật sự đã trở lại bên cạnh anh.
"Hạo, em yêu anh. . . . . ." Trong miệng Giản Nhụy Ái lẩm bẩm nói qua.
Gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo Anh mỉm cười rực rỡ, so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, mở cờ trong bụng. . . . . .
Anh cúi người hôn bên má cô, thời khắc chạm vào cô, Đơn Triết Hạo cảm giác phía dưới lại cứng rắn, nhìn bờ vai đẹp lộ ra khỏi chăn, loáng thoáng **.
Chỉ có thể khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, anh phải cầm giữ, từ ngày hôm qua đến bây giờ, anh không có rời khỏi thân thể của cô, anh biết thân thể của cô sắp không chịu nổi.
Giọng nói của anh khàn khàn: "Tiểu tử, thật là mệt nhọc !"
"Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái cảm giác có một thứ đồ lạnh lẽo chạm tới *** cô, làm cô thức tỉnh, hai mắt khép hờ, nhìn Đơn Triết Hạo ngồi ở mép giường.
Đơn Triết Hạo không có bao nhiêu phản ứng, dịu dàng đắp kín chăn cho cô "Mau ngủ một giấc, chắc mệt ૮ɦếƭ đi!"
Lời của anh, khiến khuôn mặt đỏ ửng của Giản Nhụy Ái càng thêm đỏ, có thể nghe ra ý tứ mập mờ từ trong giọng nói của Đơn Triết Hạo, cô bĩu môi, không thèm để ý tới anh nữa.
Đơn Triết Hạo không khống chế được ngậm đôi môi mềm mại của cô, cạy hàm răngcủa cô ra, đầu lưỡi múa may, cho đến khi hai người sắp không thở nổi, mới không nỡ buông cô ra.
"Tiểu Nhụy, tốt nhất là em nên nghỉ ngơi, anh về công ty giao phó công việc, xong sẽ trở về tìm em."
"Ừm!" Giản Nhụy Ái suy yếu gật đầu một cái, mỉm cười, nhìn bóng lưng anh rời đi, cô mới an tâm ngủ, cảm giác này lại một lần nữa trở về sau năm năm qua, thời điểm mà cô cảm thấy an tâm nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay