Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 167

Tác giả: Mẫn Nghê

Thân thể em vẫn mềm mại như vậy
Tại sao chứ? Tại sao Đơn Triết Hạo lại muốn làm cho quan hệ của bọn họ trở nên loạn như vậy, tại sao không chịu cho cô cơ hội?
Đúng vậy, anh lạnh lùng đến mức tuyệt tình, huống chi cô lại phản bội anh, hiện tại anh nhất định rất tức giận, có lẽ đổi thành người khác, mức trừng phạt sẽ càng thảm thiết hơn!
Đơn Triết Hạo mỉm cười hài lòng, Giản Nhụy Ái của anh lại lần nữa trở lại bên cạnh anh, mặc kệ là dùng phương thức gì, chỉ cần cô chịu ở bên cạnh anh, chỉ cần thần phục dưới người anh, cái gì anh cũng không thèm quan tâm.
Anh kéo cô vào trong lòng, để gương mặt cô dựa sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, cảm thấy thân thể cô khẽ run, ánh mắt vô hồn, trong lòng Đơn Triết Hạo ầm ầm nhảy lên, chẳng lẽ cô thật sự đã thích Cụ Duệ Tường.
Suy nghĩ như vậy làm cho anh điên cuồng, nghĩ đến cô có thể nằm ở dưới người Cụ Duệ Tường . . . . . . trái tim của anh liền điên cuồng nhảy loạn.
"Tiểu Nhụy, anh không cho phép trong lòng em nghĩ đến người đàn ông khác, em nghe rõ chưa."
Anh cứng rắn ra lệnh, anh không thích trong lòng cô cất giấu hình ảnh của người đàn ông khác, trong lòng của cô chỉ có thể là anh.
Giản Nhụy Ái nghe giọng nói bá đạo của anh, tính tình của Đơn Triết Hạo vẫn không hề thay đổi, người ta nói bò kéo xuống Bắc Kinh, nó vẫn là bò.
Cô cười lạnh, thật ra thì trong lòng Giản Giản Nhụy Ái không có đủ chỗ để chứa thêm bất kỳ một người đàn ông nào khác, trong lòng cô vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Đơn Triết Hạo, lẳng lặng tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Có một giây kia, cô ảo tưởng mình đã trở lại trước kia, nhưng tất cả đều không thể quay về, giữa cô và Đơn Triết Hạo đã có quá nhiều sự ngăn cách, dáng vẻ của Cụ Duệ Tường lại hiện lên trước mắt Giản Nhụy Ái.
Lời thề son sắt sẽ ở lại bên cạnh anh trước kia, hiện tại cô đã không thể làm được, cô phụ Cụ Duệ Tường, lại càng làm tổn thương người đàn ông yêu mình, người đàn ông đã vì cô mà bỏ ra tất cả.
Đời này cô thật sự phải phụ anh!
Cô khẽ ngước mắt, nhìn con ngươi thâm thúy trầm tư của Đơn Triết Hạo, nhưng cô không biết anh đang nghĩ cái gì, trước kia cô không thể đoán ra suy nghĩ của anh, hiện tại cũng thế.
Anh chính là một con báo hoang dã, có ham muốn chinh phục khác thường, làm cho người ta không tự chủ được trao hết lòng mình cho anh, mà cô chính là như thế, đến tận bây giờ lòng của cô vẫn chỉ có một mình anh .
Người đàn ông này quá bá đạo, hôm nay có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, hoàn toàn không phải là ngoài suy nghĩ của cô, Đơn Triết Hạo quá mức **, anh đã muốn cái gì, cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn, anh cũng phải lấy cho bằng được.
Năm năm trước, vì trốn tránh Đơn Triết Hạo, cô đã lừa gạt anh ròng rã năm năm, một người đàn ông kiêu ngạo như thế làm sao có thể dễ dàng tha thứ khi bị phụ nữ lừa gạt, hiện tại chắc chắn anh đang rất tức giận.
Làm công cụ ấm giường? Là sự trả thù ngây thơ cỡ nào, anh cho là như vậy thì có thể làm tổn thương lòng tự ái của cô sao, từ đó trả thù cho chính mình.
Cô biết anh đang giận mình, anh đang hận mình, nhưng làm sao cô lại không hận cha mẹ anh!
Tại sao tình cảm của bọn họ lại diễn biến thành chữ hận như vậy?
Cư nhiên anh nghĩ muốn chơi, cô chỉ có thể cùng chơi với anh, cô không có quyền nói không muốn.
Khóe miệng Đơn Triết Hạo hiện lên một nụ cười tà, bế cô ngồi lên trên đùi mình, hung hăng tách hai chân của cô ra, để cho hai bắp đùi thon dài của cô kẹp quanh hông mình.
Động tác mập mờ như vậy, khiến Giản Nhụy Ái khẽ đỏ mặt, cô muốn giãy giụa, lại bị Đơn Triết Hạo giữ chặt.
Cảm nhận được mặt của Đơn Triết Hạo tựa vào trên cổ mình, hơi thở của anh làm cho cần cổ cô khẽ ngứa, cả thân thể cũng run rẩy.
"Vẫn còn giống như trước kia, nhạy cảm như vậy!" Đơn Triết Hạo cố ý nhẹ nhàng nói chuyện ở bên tai cô.
Anh vĩnh viễn hiểu rõ thân thể Giản Nhụy Ái hơn cả chính cô, mỗi chỗ mẫn cảm trên người Giản Nhụy Ái, anh đều rất rõ ràng.
Năm năm, anh đều không chạm qua nữ sắc, rất nhanh Đơn Triết Hạo liền cảm thấy mình giống như biến thành một vật cách điện, bắt đầu từ giây phút chạm phải Giản Nhụy Ái, anh liền không thể khống chế được Dụς ∀ọηg của mình.
Hai tay nắm giữ chặt cô, bàn tay đưa vào trong quần áo của cô, nắn Ϧóþ hông của cô, so với trước kia thì nhiều thịt hơn, càng tốt hơn cho việc trêu đùa.
Lạnh lẽo kích thích khiến Giản Nhụy Ái không khống chế được khẽ ՐêՈ Րỉ, cô ngượng ngùng cắn môi, nhỏ giọng: "Không...không nên. . . . . ."
"Thế nào? Có phải là chưa bị Cụ Duệ Tường sờ qua đúng không? Cảm thấy sức lực tay của anh chưa đủ lớn sao?"
Cả người Giản Nhụy Ái run lên, lại bị Đơn Triết Hạo kéo trở về, uất ức khiến nước mắt ở trong hốc mắt nhộn nhạo.
"Có phải em cũng dùng ánh mắt vô tộ này lừa gạt Cụ Duệ Tường đến thần hồn điên đảo hay không?" Đơn Triết Hạo châm chọc nói xong, hung hăng đâm Giản Nhụy Ái bị thương.
Nói xong, bàn tay to của anh dùng sức lôi kéo, quần áo của Giản Nhụy Ái liền bị anh cởi xuống, đang là mùa đông, mặc dù trong phòng có máy điều hòa không khí, nhưng Giản Nhụy Ái vẫn cảm thấy có một cỗ lạnh lẽo từ chỗ bắp đùi di chuyển đến lưng mình, nước mắt của cô liền rơi xuống.
Đơn Triết Hạo nhìn nước mắt của cô, sắc mặt trở nên gấp gáp, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô, đôi môi cười lạnh "Em thật đúng là làm từ nước, mấy năm không có nếm thử, có phải thân thể vẫn giống như nước hay không?"
Một câu lại một câu liên tiếp làm nhục, khiến lòng của Giản Nhụy Ái giống như có muôn vàn lỗ thủng "Đơn Triết Hạo, anh vũ nhục tôi, anh có thể lấy lại được cái gì tốt chứ?"
"Vậy để anh xem một chút có thể lấy được cái gì tốt?"
Đơn Triết Hạo không chút kiêng kỵ nào cắn từng tấc da thịt trên người cô, chỉ cần anh đi qua địa phương nào, cũng sẽ in lại ấn ký thật sâu.
Anh gắt gao đè cô xuống giường, bàn tay kéo quần cô xuống.
" Không cần. . . . . . Đừng!" Giản Nhụy Ái kinh hô "Đơn Triết Hạo, anh không thể làm như vậy, van xin anh bỏ qua cho tôi đi!"
Giản Nhụy Ái sợ hãi khóc thút thít, khi bị đôi tay mạnh mẽ có lực của anh lôi kéo.
"Hừ, em cảm thấy có thể sao?" Vẻ mặt Đơn Triết Hạo cười giễu cợt, nắm lấy cằm Giản Nhụy Ái " Tiểu Nhụy của anh, chúng ta không phải đã làm xong giao dịch rồi sao? Em phải làm công cụ ấm giường cho anh , hiện tại em phải làm cho hết chức trách của mình, ngoan ngoãn phục vụ anh, nếu không, anh có thể sẽ đổi ý ."
"Đơn Triết Hạo, tại sao anh muốn làm như vậy? Tại sao muốn làm tổn thương tôi?" Giản Nhụy Ái nghẹn ngào, khóc càng lúc càng lớn, cô thật thật sự đã bị Đơn Triết Hạo dọa sợ.
"Anh hận em, anh hận em. . . . . . Anh muốn em phải trả giá thật lớn, bồi thường tổn thất năm năm của anh." Đơn Triết Hạo điên cuồng hôn môi cô, bàn tay ở trên người cô nắn Ϧóþ, một cái so với một cái lại càng dùng sức.
Anh điên cuồng hôn, một đường đi xuống, quần áo trên người Giản Nhụy Ái rất nhanh bị anh cởi hết, anh nhìn cảnh đẹp trên người cô.
Đơn Triết Hạo nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khô khốc "Thật tốt, không có một chút thay đổi, vẫn là cái hương vị đó."
Năm năm, mỗi buổi tối anh đều nhớ đến thân thể mềm mại này, hoài niệm mùi vị trên người cô, anh cho rằng mình vĩnh viễn cũng không thể nếm được mùi vị này nữa.
Không ngờ cô lại xuất hiện, xem ra là ông trời thật sự thương xót anh.
Bàn tay to của anh hung hăng bắt được hai chân của cô, đem chân của cô đè ở phía dưới, làm cho hông của cô rời khỏi mặt giường, chỗ tư mật không chút kiêng kỵ nào nhìn anh.
"Không nên như vậy, không nên như vậy. . . . . ." Giản Nhụy Ái vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, liều mạng giùng giằng, cô không thích động tác như vậy, nhưng hơi sức của cô căn bản tránh không thoát ra được.
Nước mắt răng rắc rơi xuống, Đơn Triết Hạo anh đang trừng phạt cô, trước kia anh sẽ không làm như vậy với cô, cho dù khi anh cực kỳ tức giận, cũng sẽ không đối xử với cô như vậy.
Động tác kế tiếp của Đơn Triết Hạo, khiến lòng của Giản Nhụy Ái cũng muốn ૮ɦếƭ, anh liếm chỗ kín của cô.
Cô liều mạng kháng nghị "Đơn Triết Hạo, van xin anh không nên như vậy, không nên. . . . . ."
Tại sao? Thân thể cô giống như nổi phản ứng, cảm giác tê tê trống rỗng, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì. . . . . . Không thể, cô không muốn bộ dáng này, nhưng cô giống như không thể khống chế được mình!
Nước mắt vô dụng chảy xuống, rốt cuộc ai có thể tới cứu cô đậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc